Đô Thị Chi Trùng Hoạt Thập Vạn Niên

Chương 41 : Hiện thực của xã hội




Lâm Tử Phong nhớ đên tương lai ở kiếp trước của Hoàng Trữ Mĩ, lại cảm thấy nàng là tự làm tự chịu, nhưng nghĩ đến Hoàng Trữ Mĩ dù sao cũng là bạn thân của Từ Thục Mộng, nên cảm thấy hẳn là phải giúp nàng một chút.

Lúc này, tiếng chuông vang lên, Lâm Tử Phong quay trở về lớp học.

Trong giờ học thể dục, việc Lâm Tử Phong đá bóng đem cả người và bóng của Diêu Thịnh bay vào khung thành, một màn này tự nhiên bị rất nhiều người trong được, bọn họ vẫn còn đang nghị luận việc này.

Trương Bằng thấy Lâm Tử Phong quay về chỗ ngồi, muốn hỏi lại không dám hỏi, sợ chọc tới hắn.

Lý Tài Tuấn cũng đã trở lại, trong lỗ mũi đang nhé bông gòn để cầm máu, quần áo trước ngực còn có vết máu, Lâm Tử Phong cảm thấy khi hắn liếc mắt nhìn mình, trong mắt đều là sự oán độc.

Nhưng Lâm Tử Phong cũng không thèm để ý tới hắn.

Đến thời điểm chuẩn bị tan học, Lý Tài Tuấn đi lên bục giảng, nói: "Có việc phải cùng mọi người nói một chút, ngày hôm qua khi trực nhật có ai không có mặt?"

Lâm Tử Phong cảm thấy trong lớp rất nhiều người ánh mắt nhìn về phía mình, liền hiểu được lúc đó mình vắng mặt.

Lý Tài Tuấn cố ý hỏi một hồi, nói: "Bạn học Lâm Tử Phong, ngươi như thế nào không làm vệ sinh? Còn có, ngươi cũng không đi học. Nếu bị uỷ viên kỷ luật trường học đến kiểm tra, điểm thi đua của lớp sẽ bị trừ rất nhiều, về sau như thế nào lấy được danh hiệu thi đua?"

Lâm Tử Phong chính là cười lạnh, trong lòng nói: ta xem ngươi muồn làm cái gì.

Lý Tài Tuấn lại nói: "Thiếu thì phài bù, cho nên việc vệ sinh hôm nay liền để cho một mình ngươi dọn, ngươi nghe rồi chứ? Lâm Tử Phong?"

Lâm Tử Phong biết hắn là cố ý đem cả lớp để trả thù mình, trả lời: "Ta nếu không làm thì sao?"

Lý Tài Tuấn cả giận: "Ngươi đừng nghĩ đến chuyện được đặc cách, là có thể không tuân thủ kỷ luật . Ngươi nếu không quét dọn, ta có quyền không để ngươi vào phòng học!"

Lâm Tử Phong cười lạnh nói: "Quyền lợi thật lớn a!"

Lý Tài Tuấn nói: "Đây không phải quyền lợi của ta, đây đều là quy định của lớp, là ngươi không tuân thủ! Ta nếu báo lên ban giám hiệu, không riêng gì ngươi bị phạt, cả lớp chúng ta cũng muốn bị phạt."

Đang nói chuyện, bên cửa sổ có một bóng người nói: "Không tự học cho tốt, ồn ào cái gì vậy?"

Người đến là Vạn chủ nhiệm, hắn chậm rãi đi vào phòng học.

Lý Tài Tuấn nhìn thấy, không khỏi mừng rỡ, vội nói: "Vạn chủ nhiệm, là như vậy, trong lớp chúng ta có người không quét dọn vệ sinh, ta đang phạt hắn."

Vạn chủ nhiệm gật đầu nói: "Không quét dọn vệ sinh, thì không có ý thức tổ chức, phải phạt. — — là ai không dọn vệ sinh a?"

Lý Tài Tuấn chỉ vào Lâm Tử Phong nói: "Là hắn!"

Vạn chủ nhiệm vừa thấy, cư nhiên là Lâm Tử Phong, không khỏi câm lặng, hắn đến lớp một, chủ yếu là để tìm đến Lâm Tử Phong, muốn hỏi một chút hắn có cần cái gì hay không, kỳ thật chính là muốn nịnh bợ một chút.

Lâm Tử Phong tắc thần sắc trấn định, không đem sự việc này để vào mắt.

"Ngươi là trưởng lớp sao?" Vạn chủ nhiệm bỗng nhiên chỉ vào Lý Tài Tuấn nói.

Lý Tài Tuấn vội hỏi: "Ta là trưởng lớp!"

Vạn chủ nhiệm nói: "Ngươi là trưởng lớp, cần phải làm gương, dùng hành động thực tế cảm hóa hắn, mà không phải chỉ là một mặt cưỡng cầu. Ngươi chưa từng nghe qua, dưa xanh hái không ngọt sao? Bông hoa của tổ quốc, cần phải tưới nước tốt. Hiểu không?"

Lý Tài Tuấn nghe được thì cảm thấy mơ mơ hồ hồ, nhưng vẫn gật gật đầu.

Lúc này, chủ nhiệm lớp Tào Binh cũng đến đây.

Vạn chủ nhiệm đem sự tình vừa rồi nói: "Tào lão sư, ngươi cảm thấy được ta nói đúng hay không?"

Tào Binh cười nói: "Vạn chủ nhiệm nói tất nhiên là đúng."

Vạn chủ nhiệm nói tiếp: "Ngươi cảm thấy nên xử lý như thế nào?"

Tào binh nói: "Vạn chủ nhiệm không phải đã nói sao? Dùng hành động để cảm hóa! Ta cảm thấy, nếu bạn học Lâm Tử Phong không làm, liền để lớp trưởng Lý Tài Tuấn làm hộ. Lớp trưởng sẽ dọn vệ sinh ngày hôm nay, cũng làm tấm gương cho mọi người. — — Vạn chủ nhiệm, ngươi nói đúng không?"

Hắn sớm từ trong miệng Vạn chủ nhiệm biết được Lâm Tử Phong không phải người bình thường, bằng không Lâm Tử Phong vài ngày không lên lớp, sớm đã bị giáo huấn .

Vạn chủ nhiệm liên tục gật đầu.

Tào Binh đối với Lý Tài Tuấn nói: "Ngươi nghe được không?"

Lý Tài Tuấn mờ mịt gật đầu, trong lòng nói: ta hôm nay thực không may, như thế nào biến thành ta phải quét dọn vệ sinh ?

Thời điểm Vạn chủ nhiệm trước khi đi, còn hướng về phía Lâm Tử Phong trưng ra một cái khuôn mặt tươi cười.

Khuôn mặt tươi cười nịnh nọt kia, làm cho mọi người một trận ác hàn.

Sau khi tan học, Lý Tài Tuấn lưu lại trực nhật, thời điểm Lâm Tử Phong đi ra ngoài, nhìn thấy Hoàng Trữ Mĩ một người ở phía trước, vốn cũng không nghĩ để ý tới nàng, nhưng là nghĩ đến sự thể thảm kiếp trước của nàng, trong lòng vẫn là có lòng trắc ẩn, đến lại gần, hỏi: "Như thế nào chỉ một mình ngươi? Từ Thục Mộng không đi cùng ngươi sao?"

Hoàng Trữ Mĩ thấy Lâm Tử Phong, nhíu mày nói: "Ta một người thì làm sao?" Nói xong, bước đi thật nhanh, cách thật xa Lâm Tử Phong.

Lâm Tử Phong theo sau, nói: "Uy, ngươi tựa hồ phi thường chán ghét ta, không biết vì cái gì?"

Hoàng Trữ Mĩ vừa nghe lời này, đi chậm lại một chút, nói: "Ngươi không biết sao?"

Lâm Tử Phong kinh ngạc nói: "Ta nào biết cái gì? Ta tựa hồ không có đắc tội với ngươi đi?"

Hoàng Trữ Mĩ lắc đầu nói: "Cái này thật không có! — — ta chán ghét ngươi, là bởi vì ngươi luôn quấn quít lấy Mộng Mộng!"

Lâm Tử Phong nói: "Ta là bởi vì thích nàng mới quấn quít lấy nàng — —" hắn còn muốn nói nửa câu ‘ ta không thích ngươi, nên sẽ không quấn quýt lấy ngươi ’.

Hoàng Trữ Mĩ mang theo khinh bỉ nói: "Thích? Ngươi xứng sao? Bởi vì ngươi, những người xuất sắc vốn theo đuổi Mộng Mộng, đều đã bỏ cuộc. Ngươi có thể cho Mộng Mộng hạnh phúc sao? Ngươi không thể! Bởi vì trong nhà ngươi không có tiền! Ngươi cũng không có tiền! Đó là hiện thực của xã hội này. Không có tiền, sẽ không thể có hạnh phúc!"

Lâm Tử Phong ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới tuổi nàng còn trẻ, mà đã ý thức được những vấn đề này.

Khi nói chuyện, bọn họ đã gần tới cổng trường, phía bên trái cổng, đỗ trên đường một chiếc màu đen.

Hoàng Trữ Mĩ chỉ vào nói: "Nhìn thấy chiếc xe này không? Chờ ngươi về sau mua được chiếc xe này, rồi hẵng theo đuổi Mộng Mộng đi, khi đó ta cam đoan không ngăn trở các ngươi. Hừ, chỉ sợ cả đời này của ngươi, đừng nói mua, liên tư cách ngồi vào đều không có."

Chiếc xe trên đường bỗng nhiên mở cửa ra, hai người từ trong xe chui ra.

Hoàng Trữ Mĩ bỗng nhiên chỉ vào một người nói: "Ai u, kia không phải người giàu nhất huyện chúng ta sao?"

Lâm Tử Phong hỏi: "Ngươi cũng nhận thức hắn?"

Hoàng Trữ Mĩ hừ nói: "Hắn có nhiều tiền như vậy, lại thường xuyên lên tivi, ta như thế nào có thể không biết? Còn có, hắn còn quyên góp xây dựng cho trường chúng ta một toà nhà đâu."

Phạm Đức Nguyên và Phùng Tiểu Đao cùng đi tới trước mặt Lâm Tử Phong, hắn vui vẻ nói: "Thật sự là trùng hợp, vừa tới đã gặp được ngươi ."

Lâm Tử Phong hỏi: "Tìm ta có việc sao?"

Phạm Đức Nguyên thận trọng nói: "Có, là chuyện đại sự! — — có thể vào trong xe nói chuyện được chứ?"

Lâm Tử Phong gật gật đầu.

Phạm Đức Nguyên bỗng nhiên thấy Hoàng Trữ Mĩ, cười nói: "Vị này chính là bạn gái ngươi? Ai u, thật sự là rất đẹp, cùng Đại Minh tinh giống nhau a."

Lâm Tử Phong xua tay nói: "Nàng không phải!"

Phạm Đức Nguyên ‘ ồ ’ một tiếng, lập tức xoay người không còn để ý tới, sau đó cùng Lâm Tử Phong trở lại trong xe.

Hoàng Trữ Mĩ nhìn chiếc xe màu đen trên đường chậm rãi khởi động, nháy mắt đi xa, cả người cũng không tốt lắm, nàng vừa rồi còn cười nhạo Lâm Tử Phong cả đời cũng không thể ngồi lên chiếc xe này, kết quả chỉ một lúc sau đã bị vẽ mặt .

Mà đi cùng Lâm Tử Phong, còn là người giàu nhất huyện, cho dù gia tộc Trương Bác Đào, cũng là không có cách nào so với hắn.

Nàng lại không ngốc, từ thái độ vừa rồi của Phạm Đức Nguyên đối Lâm Tử Phong, nàng có thể cảm thấy, Lâm Tử Phong từa hồ cũng có máu mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.