Đô Thị Chi Trùng Hoạt Thập Vạn Niên

Chương 29 : Học trộm võ công




Người nọ nhảy vào, đúng là Lâm Tử Phong.

Sau khi hắn rời khỏi Đường gia, đi một hồi liền bắt một chiếc xe, đi về Tú Hồ Sơn Trang, sau khi tới ngoài cổng biệt thự, Lâm Tử Phong phát hiện trước cổng có nhiều người canh giữ, kỳ thật những người này là Phạm Đức Nguyên phái tới bảo hộ người của Thanh Hồng Kiếm Phái, nhưng là Lâm Tử Phong lại nghĩ là thủ hạ của Trương Tử Minh, nghĩ tới thêm một chuyện không bằng ít một chuyện, liền đi đường vòng.

Tân Vũ Các, là vào nơi duy nhất để lên núi, Lâm Tử Phong mơ mơ màng màng liền xông vào.

Lâm Tử Phong cước bộ còn chưa đứng vững, đã bị một đám người vây quanh, trong đó có một thanh kiếm đã chỉ tới cái mũi mình .

Chỉ vào hắn chính là Lỗ Tử Hiền, hắn vừa rồi đang luyện kiếm, bỗng nhiên có ngoại nhân đến đây, phản ứng đầu tiên của hắn chính là có người ‘ học trộm ’.

Thanh Hồng Kiếm Pháp cũng không truyền ra ngoài, Viên Thanh Linh thân phận đặc thù, hơn nữa được cho là sẽ làm dâu của Lỗ gia, mới được cho phép học tập, Lỗ Tử Hiền vừa rồi sở luyện, chính là bí mật trong Thanh Hồng Kiếm Pháp mà Lỗ Đạo Tùng vừa mới truyền cho hắn, đây là việc cơ mật, sao có thể để cho người khác nhìn thấy?

Võ đạo quy củ, là lúc luyện võ, ngoại nhân không thể ở bên.

Nếu phát hiện người học trộm, nhẹ thì móc mắt, chặt đứt tứ chi, nặng thì xử tử.

Đây cũng là nguyên nhân đám người Lỗ Đạo Tùng khẩn trương và thận trọng.

Lỗ Tử Hiền quát: "Ngươi là người nào? Nói mau!"

Nhìn thấy một thanh kiếm, Lâm Tử Phong lập tức biết mình đã gây ra chuyện, trả lời: "Ta chỉ là đi ngang qua nơi đây, không nghĩ tới nơi này sẽ có người."

Hắn nói lời này chính là thật, nơi này ở gần Nguyệt Bạch Lâu, mà Lâm Tử Phong còn từng nói qua không muốn bị người khác quấy rầy, Phạm Đức Nguyên bởi vậy hướng hắn cam đoan rằng, Tân Vũ Các sẽ không để cho người khác vào ở, đây là lý do Lâm Tử Phong tiến vào Tân Vũ Các, mà không để ý trong này có người hay không.

Lỗ Tử Hiền cười lạnh nói: "Đi ngang qua? Nói thật dễ nghe, trèo tường đi vào, còn nói đi ngang qua?"

Lâm Tử Phong rất là bất đắc dĩ, nói : "Thật sự là đi ngang qua! Nếu ta nói dối, lần sau trèo tường sẽ bị ngã chết."

Lỗ Tử Hiền thấy hắn một chút cũng không đứng đắn, có chút tức giận, hắn là người vạn phần nghiêm túc, đứng đắn, ghét nhất bị người nói chuyện lỗ mãng, lập tức dùng trường kiếm đâm tới.

Hàn quang chợt lóe, trường kiếm nhắm thẳng vào ngực Lâm Tử Phong đâm tới.

Một kiếm này vừa nhanh lại vừa độc, kiếm phong gào thét, như thể một kiếm nãy sẽ đưa đối phương vào tử địa.

Kỳ thật không phải, một kiếm này của hắn chủ yếu là cấp Lâm Tử Phong một cái giáo huấn.

Mục đích của Lỗ Tử Hiền chính là phá huỷ quần áo của Lâm Tử Phong, lại làm cho hắn chảy một ít máu mà thôi.

Lỗ Đạo Tùng kỳ thật cũng biết, cho nên mới đứng im không có ngăn cản, hắn cho rằng cấp tiểu tử đường đột một cái giáo huấn là chuyện đương nhiên, cho dù Lỗ Tử Hiền không ra tay, hắn cũng sẽ bảo vệ sĩ ra tay, dù sao Thanh Hồng không phải dễ chọc .

Mắt thấy trường kiếm của Lỗ Tử Hiền sẽ phá huỷ quần áo của Lâm Tử Phong, bỗng nhiên hai ngón tay nắm lấy mũi kiếm, trường kiếm rốt cuộc không thể tiến lên nữa.

Động thủ tự nhiên là Lâm Tử Phong, hắn tổng không thể đứng im để người khác nhục nhã chính mình, Lỗ Tử Hiền kiếm pháp ở trên người thường, xem như không sai , nhưng là ở trong mắt hắn, hoàn toàn không đáng giá nhắc tới, hắn thậm chí cảm thấy được chính mình dùng răng đều có thể chặn lại.

"Ta đã nói là đi ngang qua, còn không buông tha?"

Lâm Tử Phong khẽ cau mày, nói.

Hắn nói thoải mái, Lỗ Tử Hiền cũng vừa sợ vừa giận, hắn như thế nào đều không nghĩ đến kiếm của mình, có một ngày sẽ bị người khác dùng tay nắm lấy.

Trừ bỏ Lỗ Tử Hiền, Lỗ Đạo Tùng ba người cũng đều cả kinh, Lỗ Tử Hiền chính là kiếm thủ xuất sắc nhất Thanh Hồng Kiếm Phái, cũng được công nhận là người có tương lai phát triển nhất Thanh Hồng Kiếm Phái, kiếm pháp của hắn tuyệt đối có thể đại biểu cho trình độ cao nhất của Thanh Hồng phái.

Nhưng là?

. . . . . .

"Tử Hiền ca ca cẩn thận, người này biết võ công!"

Người đầu tiên phản ứng và hô lên là Viên Thanh Linh.

"Đúng vậy, người này làm bộ không biết võ công để lừa sư đệ!" Lỗ Tử Đức cũng nói.

Lỗ Đạo Tùng tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói hai đồ đệ, đó là giải vây cho Lỗ Tử Hiền, làm cho hắn có cái bậc thang để đi xuống, kỳ thật cũng là cấp cho Thanh Hồng Kiếm Phái bậc thang đi xuống, vì thế nói: "Người này không chỉ biết võ công, mà là một cao thủ! —— Tử Hiền lui ra!"

Hắn vừa dứt lười,

Người từ trong đình đi ra.

Lỗ Tử Đức cùng Viên Thanh Linh cũng đi theo ra.

Lỗ Tử Hiền thấy sư phụ đã đến, liền triệt kiếm lui ra sau.

Lâm Tử Phong buông ra ngón tay, giang hai tay, nói: "Hiểu lầm hiểu lầm!"

Lỗ Tử Đức hừ lạnh nói: "Hiểu lầm? Nói vậy ai sẽ tin? Làm chỗ khác không đi, cố tình chạy đến nơi này?"

Lâm Tử Phong hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy ta tới nơi này làm cái gì?"

Lỗ Tử Đức nói: "Ngươi tới học trộm võ công!"

Lâm Tử Phong cười khổ nói: "Học trộm võ công? Ta ngay cả các ngươi là ai cũng không biết." Nói xong, đánh giá mấy người trước mắt, cảm thấy Lỗ Đạo Tùng là phong phạm cao thủ một phái, Lỗ Tử Hiền cùng Lỗ Tử Đức rõ ràng là đệ tử, Viên Thanh Linh là cái tiểu mỹ nữ, nhưng là ánh mắt của nàng luôn nằm trên người Lỗ Tử Hiền.

Lỗ Tử Đức ngạo nghễ nói: "Nghe nói qua Thanh Hồng Kiếm Phái sao?"

Lâm Tử Phong ‘ nga ’ một tiếng, nói: "Nguyên lai các ngươi là người của Thanh Hồng Kiếm Phái!" Nhìn về phía Lỗ Đạo Tùng nói: "Nói như vậy, ngươi chính là Lỗ chưởng môn ?"

Thanh Hồng Kiếm Phái quả thật là rất có tiếng, là kiếm phái được công nhận đứng đầu Vạn Dương, trong kiếp trước, Lâm Tử Phong coi bọn họ như nhân vật trong truyền thuyết, nghĩ cũng không thể với tới.

Lỗ Tử Đức nói: "Ít nói nhảm, ngươi rõ ràng là biết, còn làm bộ như không biết? Ngươi xem ngươi chính là đến học trộm võ công !"

Lâm Tử Phong vẫn khiêm tốn, cẩn thận trả lời bọn họ, chính là sợ bọn họ nghĩ mình là học trộm võ công, một khi bọn họ nhận định, kết quả cuối cùng chính là không chết không ngừng, đây là chuyện tình Lâm Tử Phong không muốn nghĩ đến.

Hắn tuy rằng cũng không e ngại người của Thanh Hồng Kiếm Phái, nhưng là cũng không đi chọc bọn hắn.

Lỗ Tử Đức lại nói: "Bổn phái có quy định, nhìn lén võ công, lấy đi hai mắt, học trộm võ công, cắt đứt gân mạch tứ chi. Ngươi thân có võ công, tự nhiên là nghĩ muốn học trộm ?"

Lâm Tử Phong nghe vậy không khỏi nhíu mày, đối Lỗ Đạo Tùng nói: "Lỗ chưởng môn, ta nói một lần cuối cùng, ta không có học trộm võ công của các ngươi."

Lỗ Tử Đức quát: "Sự tình đều đã làm, còn không thừa nhận? Khi Thanh Hồng phái chúng ta là đồ ngốc sao?"

Hắn nói chuyện, cả vú lấp miệng em! Căn bản không đem Lâm Tử Phong để vào mắt, nơi này Thanh Hồng phái có bốn cao thủ, còn có kiếm phái chưởng môn Lỗ Đạo Tùng, hắn tự tin phần thắng nắm chắc mười phần.

Lâm Tử Phong không khỏi cười lạnh, vừa rồi hắn hạ thấp tư thái, đối phương cũng không buông tha hắn, hắn cũng sẽ không lại khách khí, ưỡn ngực lên, ngạo nghễ nói: "Các ngươi biết ta là ai sao? Ta còn bảo ta học trộm võ công? Lại nói, chút công phú ấy của Thanh Hồng Kiếm Phái các ngươi, ta đều chướng mắt, cho ta học cũng không thèm học."

Lời vừa nói ra, khuôn mặt mọi người lộ rõ sự phẫn nộ.

Lỗ Đạo Tùng lạnh lùng thốt: "Ngươi là thật lòng nói?"

Khi hắn nói chuyện,hai tay chắp sau lưng, nhìn thực nhàn nhã, nhưng ánh mắt như đao, tràn ngập địch ý, từ lúc Lâm Tử Phong nhảy vào đây, đến khi thi triển thân thủ bất bàm, Lỗ Đạo Tùng trong lòng cũng vang lên cảnh báo.

Lỗ Tử Đức quát: "Ngươi là tự mình nhận phạt, hay là muốn chúng ta động thủ?"

Lâm Tử Phong khinh thường nói: "Có bản lĩnh thì tới bắt ta!"

Trong lòng hạ quyết tâm, cấp cho bọn họ một cái giáo huấn.

Lỗ Tử Hiền bỗng nhiên nói: "Sư phụ, ta muốn cùng hắn công bình chiến một trận!"

Hắn là người tâm cao khí ngạo, vừa rồi bị Lâm Tử Phong kẹp mũi kiếm, cảm thấy thật mất mặt, lúc này muốn đem mặt mũi tìm trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.