Đồ Thần Chi Lộ

Chương 539: Uy phong của Ngân Mị




Đây là một cái quần đảo nhỏ, đảo lớn nhất cũng mới hơn hai mươi ki lô mét vuông, nhỏ thì chỉ vài ki lô mét vuông, cát sỏi lộ ra trơ trọi, thỉnh thoảng có vài đám cỏ dại, bên trên cát sỏi đều là vỏ sò, vỏ ốc, chắc hẳn những hòn đảo nhỏ này thường xuyên bị ngập nước.

Quần đảo này phạm vi không đến một trăm kilomet, tựa như từng viên từng viên trân châu nằm rải trên biển Thai Bình Dương rộng lớn.

Trương Dương hiện hiện tại đúng là đang ở trên một hòn đảo nhỏ trơ trụi, Ngân Mị ở đây nên là tìm khoáng sản kim loại trong cát sỏi.

Ngao…

Trương Dương không che giấu hành tung, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời hú dài, âm thanh cực lớn vang động núi sông, sóng biển tung cao chục thước, bầu trời phong vân biến sắc.

Ở cái nơi này, việc che giấu hình tích đã chẳng có ý nghĩa gì.

Tư cảm của Trương Dương cơ hồ có thể giám sát toàn bộ những hòn đảo lớn nhỏ ở đây, hắn tin rằng cho dù chỉ một con ruồi bay ra hắn cũng có thể biết.

Ngao ngao.

Ngao ngao.

Tiếng hú dài của Trương Dương vừa dứt, phía xa cũng dội lại một tiếng hú khiến người ta kinh hãi, mặc dù nó không uy mãnh như tiêng hú của Trương Dương nhưng lại có một khí phách ngang ngược chưa từng có.

Máu trong người dường như bốc cháy.

Chiến ý tại không trung cuộn trào dữ dội

Đây là tiếng hú của hai người, âm thanh nối tiếp nhau, tựa hồ đang hướng phía Trương Dương mà đuổi tới, Trương Dương không có động tĩnh gì, thân hình to lớn đứng lặng trên bờ cát sỏi trơ trọi, mái tóc dài qua tai bay theo gió, ánh mắt xa xăm nhìn về chân trời bao la.

Trời xanh mây trắng,

Gió nhè nhẹ thổi trên mặt biển lăn tăn gợn sóng, nếu không khí không dày đặc sát ý thì đây tuyệt đối là một ngày đẹp, trời trong nắng ấm.

Đáng tiếc, sát khí đang lan tràn khắp mặt biển, hải điểu trên không tựa hồ cảm giác được sự nguy hiểm, liều mạng bay đi.

Bây giờ còn rất sớm, buổi sáng, ánh mặt trời vàng mang từng cơn gió nhẹ chiếu rọi tựa như một mảnh lân giáp vàng, những hòn đảo xen lẫn nhau trên mặt biển phảng phất như trong tiên cảnh

Rất nhanh, cảnh sắc khiến người đắm say mê hoặc này bị hai đạo nhân ảnh phá vỡ.

Chính là hai cường giả Trương Dương gặp tại Nhật Bản.

Trương Dương từ đầu đến cuối không hề động

Tựa y như bức tượng đứng lặng trên bãi cát, đôi mắt trước sau chỉ nhìn bầu trời bao la, hắn đang suy nghĩ một vấn đề, đây là một vấn đề vô cùng quan trọng.

"Là hắn"

Vị trung niên mặc áo bào trắng Ả rập kia làm cắt ngang suy nghĩ của Trương Dương. Lúc này hai người đã đứng trước mặt Trương Dương, bọn họ không vội, đây là cô đảo, cái họ có là thời gian.

"Là ta" Trương Dương mắt không chút biểu tình. Hắn ngay cả nhìn hai người cũng không, đôi mắt trước sau vẫn chỉ nhìn chân trời, tư cảm của hắn cảm thấy rằng cái không gian khác thường không ngừng quay quanh trái đất kia đang chuyển động, tốc độ nhanh vô cùng. Nếu như không phải có thể dùng tinh thần nắm bắt, dựa vào giác quan thứ sáu căn bản không thể theo dõi.

Đôi lúc Trương Dương không thể không bội phục sự thần kì của tạo hóa, rồi lại có ai sẽ biết, trong phạm vi lực hút của địa cầu có một đạo lộ thông đạo không gian khác thường để tốc độ vận tốc ánh sáng xung quanh địa cầu chạy như điên.

Vậy vạn vật bao la kia còn bao nhiêu cái sự thần kì nữa đây?

Không sao nói rõ được. Trương Dương lại nghĩ tới vị trung niên tóc dài nọ.Thực tế hắn sớm biết danh tính người này, nhưng hắn không có cách nào khẳng định vị trung niên tóc dài này là Hào ca mà nhiều người nói.

Hào ca.

Hào ca.

Trương Dương trên mặt không khỏi lộ ra một tia cười khổ, trước đây, hắn chưa từng nghe qua cái tên này, nghe nói qua Buffett, nghe qua Bill Gates, nghe qua đệ nhất gia tộc, nhưng chưa nghe qua ai gọi là Vương Hào.

Mà đúng là cái người mà ngay cả chủ tịch nước cũng phải tôn xưng là Hào ca này, dường như đang khống chế trật tự ngầm của cả nhân loại.

Đây là một người không thể tưởng tượng, bất luận là ở bạch đạo hay hắc đạo, ảnh hưởng của hắn đều không có người so bì được, thậm chí ngay cả tổ chức sát thủ Thời Đại Thần Thoại cũng là do hắn khống chế.

Điều quan trọng nhất là cái thông minh nhất loài người cũng nghe lệnh hắn.

Hắn đã mất tích hai mươi năm nhưng vẫn không có người có thể thay thế hắn.

Trương Dương đã từng nghĩ dùng các cách để thay thế vị trí của kẻ kia, nhưng không có kết quả, cho dù hắn là cường giả, cho dù hắn là cường giả lợi hại nhất trái đất, hắn vẫn không có cách nào lay chuyển sức ảnh hưởng của kẻ kia trên trái đất.

"Ngươi tới làm gì?"

Nhìn Trương Dương yên lặng bất động, hai cường giả cùng cảm thấy một áp lực khó hiểu, nó phảng phất giống như núi cao, nặng nề không sánh nổi, khiến hai người có cảm giác khó thở.

Đột nhiên trong lúc đó hai người có cảm giác rất quen thuộc, dường như mái tóc phất phơ kia mơ hồ lôi ra những kí ức ở nơi sâu trong trí nhớ họ.

Tóc dài.

Tóc dài.

Mặc dù mái tóc này không phất phơ linh động như mái tóc ấy, nhưng đều có một áp lực vô hình.

Hai cường giả không dám manh động, bọn họ từ khi tiếng hú bắt đầu đã phán đoán, võ công của người thanh niên này đã lại lần nữa đột phá, không phải vì họ có thể đủ ngang hàng, quan trọng hơn là, vẫn còn có một động vật nhỏ lông màu bạc, nằm sấp trên bờ vai Trương Dương giống như một bức tượng màu bạc, không nhúc nhích, nếu như không phải đôi mắt hỏa hồng đang đảo qua lại thì hai cường giả sẽ hoài nghi đây vốn là một tác phẩm nghệ thuật.

Đương nhiên hai người cũng không sợ hãi, dù sao họ có hai người, trong thế giới của những kẻ mạnh, số lượng có thể chiếm ưu thế tuyệt đối, mặc dù thí dụ xuất hiện một cường giả có thể chiến thắng vài cường giả, nhưng thí dụ kiểu này là rất hiếm, thiên tài của nhân loại nhiều, thiên tài trong thiên tài lại không nhiều như người ta tưởng tượng.

"Ta muốn gặp Đại Hà". Trương Dương từ mặt biển mênh mông thu hồi mục quang, ung dung bình thản nhìn lướt qua mặt hai cường giả.

Oành.

Hai cường giả cảm giác ánh mắt lạnh lùng kia giống như một băng đao, khiến họ cảm giác toàn thân lạnh thấu xương, không nhịn được, hai người lùi lại hai bước. Trên bờ cát lưu lại vài dấu chân sâu.

Hai người đứng vững không đáp lời, liếc nhìn nhau, trong lòng kinh hãi tột đỉnh, họ không ngờ võ công của Trương Dương lại có thể tiến bộ thần tốc như thế, quả thực không tưởng tượng nổi, phá vỡ quá trình cường giả từng bước tu luyện.

"Các ngươi không phải là đối thủ của ta". Ta muốn tìm Đại Hà, Vu Cơ cũng được! Trương Dương nhè nhẹ vuốt ve Ngân Mị trên vai một chút, lúc này, từng cái lông trên mình Ngân Mị dựng đứng lên, giống y như những cái kim màu bạc, đôi mắt bắn ra hai đạo hào quang như ngọn lửa

Bầu không khí nguy hiểm ngập tràn không trung.

Hai cường giả kinh hãi vô cùng, họ cảm giác được sát khí tỏa ra từ bên trong thân mình cái động vật nhỏ kia, thật khó tưởng tượng, một động vật nhỏ lại có thể phát ra sát khí mạnh mẽ đến vậy.

Không khí ngột ngạt vô cùng

Trương Dương khuôn mặt lạnh nhạt từ từ trở nên đỏ như máu, "Tiên Đạo Mạn Mạn", chân khí dồi dào ấy cơ hồ đã bao trùm cả hòn đảo nhỏ

Trương Dương còn đang khiến vòng xoáy vô hình kia tập trung năng lượng.

Năng lượng không kiêng nể gì tập trung tại biển lớn hình thành sóng to gió lớn. Bầu trời đột nhiên trở nên âm u.

"Nói!"

Bất ngờ, Trương Dương quát một tiếng, âm thanh tiếng quát dường như làm nổi lên gió lốc, trên bờ cát giết chóc tung tóe. Quần áo trên người hai cường giả bị thổi bay phấp phới. Hai người thảm hại vô cùng bước lui về sau liền mười bước. Tựa như đã thối lui đến mặt biển.

Khí thế thật uy mãnh! Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Khí phách thật ngông cuồng.

Hai cường giả đều hoang mang, trạng thái của họ đã điều chỉnh đến đỉnh điểm, nhưng, họ vẫn cảm thấy một áp lực to lớn. Kiểu áp lực này tựa như thủy ngân chỗ nào cũng có, dường như mỗi một lỗ chân lông đều bị áp lực vô hình kia xâm chiếm.

Tiễn tại huyền thượng!

Hai người nhìn nhau

"Sát"

Đột nhiên, hai người đồng thời thét một tiếng, quần áo trên người bay vút lên, tựa như sung khí, cơ hồ là cùng lúc, thân hình hai người hóa thành hư ảnh, một tả một hữu hướng về Trương Dương đánh tới.

Nhìn hai cường giả cuốn theo kình phong đánh tới, thân hình Trương Dương vẫn bất động, thân hình cao lớn ấy tựa như một cây đại thụ.

Gần rồi.

Gần rồi.

Trương Dương yên lặng tính toán khoảng cách giữa hai người, hắn đã rất lâu không dùng đến sở trường tính toán của mình, dường như, hắn thích dùng bạo lực thuần túy để giải quyết vấn đề hơn.

Hai mươi thước.

Mười thước.

Năm thước.

Đồng tử của Trương Dương bất ngờ co rút lại, tựa như một lỗ kim, dường như cùng lúc, Ngân Mị trên vai một đôi lui về sau đột nhiên phát lực, sức bật mà đôi chân sau mạnh mẽ kia sinh ra lại đạp Trương Dương ngã lùi ba bước, tuy là Trương Dương cũng thất kinh, phải biết rằng, hắn đã chuẩn bị kỹ càng, ai mà biết, trong hoàn cảnh có chuẩn bị còn bị Ngân Mị đạp thụt lùi, có thể thấy sức mạnh của Ngân Mị lớn đến mức nào.

Hiển nhiên, Ngân Mị trong thời gian lang thang bên ngoài thực lực lại tăng đáng kể.

Mọi sự tình đều phát sinh trong thời gian điện quang hỏa thạch, trong lúc Trương Dương thụt lùi, Ngân Mị đã vạch trên không trung một đường màu bạc, đường nét đó như dùng dao khắc, tựa hồ cắt không khí thành hai mảnh

"Tê"

Trong miệng Ngân Mị phát ra tiếng kêu the thé, hai cường giả cảm thấy một cơn đau đầu, âm thanh tiếng hí giống như âm của địa ngục, hai người chạy trốn rất nhanh không hiểu.

"Cát"

Ngân Mị trong không trung quá ngắn lại vạch ra một động tác biến tướng hoa lệ, đường nét màu bạc kia trong không trung bỗng nhiên biến chuyển, chuyển ngoặt rất bất ngờ, tựa như sự dừng lại đột ngột của phi cơ trên không trung, sau đó lại tăng tốc.

Không tốt.

Hai cường giả trong mắt lóe lên một tia hoang mang kinh sợ, dường như là động tác vô thức, cả hai dường như đồng thời bắt tay chắn chỗ hiểm của yết hầu, hai người tuyệt đối không ngờ, động tác vô thức này lại cứu mạng họ

"A"

Hai tiếng kêu thảm thiết cùng một chỗ, máu tươi trên không trung tóe ra, thân hình hai cường giả lùi về phía sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.