Đồ Thần Chi Lộ

Chương 499: Tuổi thơ đã mất




"Tốt tốt!" Tô Đại Phong mừng rỡ, mà vẻ mặt Muhammad Ridwan cũng rất chờ mong, hiển nhiên hắn cũng muốn biết Khổng lão nhị là dạng cao thủ như thế nào.

"Trương Dương, ta mời ngươi đi uống rượu!"

Khổng lão nhị nhảy từ trên lôi đài xuống, động tác hết sức đẹp mắt, vốn bầu không khí tràn ngập áp lực bây giờ lại hòa hoãn xuống, lúc này thi thể người da đen đã được bốn người đàn ông lực lưỡng mang đi.

Sóng sau đẩy sóng trước, đối với hắc nhân kia mà nói, vô luận bao nhiêu lần thắng lợi đã không còn trọng yếu nữa, quan trọng là hắn đã bị một nhân tài mới xuất hiện đẩy lui giống như con sóng vậy...

"Ta còn có mấy người người bạn nữa." Trương Dương mỉm cười nói.

"Ta mời tất, hắc hắc, hiện tại ta đang có tiền, mới qua đây hơn mười ngày, ta đã kiếm được hơn một trăm vạn USD rồi..." Vẻ mặt Khổng lão nhị đắc ý mang theo một nụ cười thuần phác, đối với hắn mà nói hơn một trăm vạn đã là một con số trên trời rồi.

"Được rồi, các ngươi có hứng thú đi cùng không?"

Ánh mắt Trương Dương dừng lại trên người Kara và Firman.

"Chúng ta...Được..." Kara và Firman liếc nhìn nhau, chỉ chần chờ một chút sau đó đồng thời gật đầu.

"Tốt tốt, ngày hôm nay tại dị quốc tha hương khó có thể gặp được người quen, chúng ta phải say một trận, được rồi, Na Na gọi Đông Bắc Hổ tới đây." Trương Dương đứng lên nói.

"Vâng."

Không thể không nói Na Na làm việc hiệu suất rất cao, khi Trương Dương và một đám ngươi đến phố người Hoa tìm một quán cơm Trung Quốc ngồi xuống, Na Na đã mang theo Đông Bắc Hổ với vẻ mặt thấp thỏm đi đến.

Trên thực tế Na Na có biện pháp đơn giản mà lại hữu hiệu.

Nàng chỉ nói một câu với Đông Bắc Hổ: "Trương Dương muốn gặp ngươi, ngươi đi cũng được, không đi cũng được."

Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Na Na, Đông Bắc Hổ chỉ suy nghĩ vài giây đồng hồ liền quyết định đi theo Na Na tới gặp người đồng hương kia.

Đông Bắc Hổ rất rõ ràng hắn không thể giống phụ nữ này, có thể đơn giản giết chết Lê Xuân, nếu như nữ nhân này muốn giết hắn, nàng căn bản không cần dùng âm mưu thủ đoạn.

Ngay khi Đông Bắc Hổ đi vào quá cơm, trong nháy mắt cả người đều dừng lại, hắn thấy hai người.

Kara!

Firman!

Đây đều là hai nhân vật trong truyền thuyết, một người chính là chưởng môn nhân gia tộc Mafia Mĩ, một người chính là lãnh tụ tinh thần của người Indo. Hai người kia tuy rằng có danh khí không tốt, không bao giờ đội trời chung, vậy mà hôm nay hai người này lại ngồi cùng một chỗ...

Ánh mắt Đông Bắc Hổ sáng quắc nhìn Firman, hắn và Kara cũng không có trực tiếp xung đột, mà với Firman lại không như thế, hắn đã nhiều lần xảy ra xung đột cùng người Indo.

Đáng tiếc Firman cũng không nhận ra hắn, trong mắt Firman hắn chỉ là một tên côn đồ lăn lộn tại quảng trường mà thôi, hắn không có thời gian mà đi quan tâm tới một tên côn đồ.

Đông Bắc Hổ ở quốc nội đúng là tiếng tăm không nhỏ, thế nhưng tại Mỹ hăn cũng chẳng có gì nổi bật so với những người khác.

"Ngươi biết ta sao?" Firman cảm giác được bên trong đôi mắt Đông Bắc Hổ có chứa địch ý.

"Đông Bắc Hổ!"

Đông Bắc Hổ trả lời rất khéo léo, hắn không có kêu Firman, mà chỉ giới thiệu tên mình, như vậy không cần xưng hô Firman, cũng không hạ thấp thân phận của mình.

"Đông Bắc Hổ... Vẻ mặt Firman bỗng chấn động "Ngươi là Đông Bắc Hổ?!" Hiển nhiên Firman có nghe qua cái tên Đông Bắc Hổ này.

"Đúng, bị người Indo truy sát đến đông bắc. Lại bị bức đi tới Mỹ, chính là Đông Bắc Hổ ta." Đông Bắc Hổ cười gằn, cả người tràn ngập sát khí, hiển nhiên hắn đã đem chuyện Lê Xuân ám sát mình tính trên người Firman.

"Hổ ca, đến đây đi, trước tiên uống một chén đã, coi như nể mặt Trương Dương ta đi!" Trương Dương đứng lên giơ lên chén rượu lên nói: "Có thể ngồi ở đây toàn là bạn bè mà thôi, ân ân oán oán trước đây một chén rượu này coi như xong đi."

Áp lực vô biên tràn ngập tại mỗi một thốn không gian.

Firman và Kara không khỏi liếc mắt nhìn nhau, bọn họ phát hiện, Trương Dương đột nhiên thay đổi, hắn khiêm tốn nhưng lại phát ra khí phách cao ngất, trong giọng nói tràn ngập một cỗ lực lượng không thể phản kháng. Khí thế nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Đây rốt cuộc là một người như thế nào?

Cơ hồ là vô ý thức Tô Đại Phong và Muhammad Ridwan cũng bưng chén rượu đứng lên, mà Đông Bắc Hổ hơi do dự cũng đi tới cạnh bàn cầm lên một chén rượu. Bởi vì hắn cảm giác người phụ nữ bên cạnh kia đang tỏa ra sát khí.

Lúc này chỉ còn lại Firman và Kara.

"Không nể mặt ta sao?" Ánh mắt Trương Dương lạnh lùng sắc bén giống như đao phong, quét mắt liếc Kara và Firman, một cỗ áp lực tinh thần cường đại phô thiên cái địa phát ra.

Kara và Firman có một loại ảo giác, Trương Dương phảng phất như một vị đế vương cao cao tại thượng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tràn ngập một cỗ uy nghiêm khiến người khác không thể khinh nhờn.

"Tiểu huynh đệ sao lại nói vậy, sao chúng ta lại không nể mặt ngươi chứ, Kara tiên sinh ngài nói xem có đúng không?"

"Đương nhiên, đương nhiên!"

Firman và Kara đều đứng lên, giơ chén lên uống một hơi cạn sạch.

Người duy nhất hài lòng trong bữa tiệc rượu này chính là Khổng lão nhị, hắn không nhận ra cái gì là Firman, không nhận ra cái gì là Bố già Mafia, Đông Bắc Hổ lại càng không biết, điều cao hứng của hắn chính là có thể tại nơi dị quốc tha hương gặp được Trương Dương.

Thủy chung không khí trên bàn rượu vẫn hết sức nặng nề.

Kara và Firman đều miễn cưỡng tươi cười thỉnh thoảng đón ý nói hùa, hiện tại toàn bộ bàn rượu đều biến thành sân khấu của Trương Dương, dường như Trương Dương chính là trung tâm là vương giả vậy.

Không khí trong bữa tiệc rất trầm lắng, lại giống như như lọt vào trong sương mù vậy.

Na Na chính là không rõ Trương Dương vì sao lại phải đem đám ngưu mã này tới đây lại cùng nhau hò hét uống rượu.

"Trương Dương, Bưu Ca hiện giờ đang ở nơi nào?" Khổng lão nhị cảm thấy hứng thú nhất chính là Lưu Bưu.

"Hắn đang ở quốc nội có chút việc xử lý, chờ sự tình xử lý xong sau đó mới tới tới được."

"Vậy phải chờ trong bao lâu?" Vẻ mặt Khổng lão nhị thất vọng nói: "Võ công của Bưu Ca thực sự là rất lợi hại, nếu như hắn có thể tham gia địa hạ quyền tái, rất dễ đoạt được chức quán quân".

"Ha hả, Lưu Bưu đối với ngươi cũng rất có hảo cảm, nhiều lần nhắc tới ngươi. Hắn nói đến lúc đó sẽ dạy ngươi mấy chiêu, hơn nữa sau đó xử lý tốt chuyện tình trong nước, lập tức sẽ chạy tới đây, cũng rất nhanh thôi." Trương Dương cười nói.

"Trương Dương, A Trạch và Tiểu Lý Tử đều rất lợi hại phải không?"

"So với Lưu Bưu lợi hại hơn."

"A! Thực sao?!" Khổng lão nhị bỗng nhiên đứng lên vẻ mặt khó tin cả kinh nói.

"Đương nhiên" Vẻ mặt Trương Dương khẳng định nói.

Nhìn biểu tình kích động của Khổng lão nhị. Lão Kara và Firman cũng chấn động đến tột đỉnh, cái tên Lưu Bưu này bọn họ cũng chưa có nghe qua, thế nhưng dường như tên Lưu Bưu này khiến một kẻ cao thủ như Khổng lão nhị cũng phải tâm phục khẩu phục, cũng đủ biết hắn lợi hại thế nào, lại còn có hai người lợi hại hơn so với kia Lưu Bưu, nghe khẩu khí của Trương Dương vậy Lưu Bưu kia chính là bạn của Trương Dương. Hơn nữa quan hệ cũng không tầm thường.

Hiển nhiên điều này đối với lão Kara và Firman mà nói không phải là một tin tức tốt.

Trong suốt bữa ăn, hai người càng kiên định quyết tâm muốn giết chết Trương Dương, hiện tại Trương Dương dù cố ý hay vô ý trong lúc đó đã hình thành một cỗ lực lượng bao gồm Tô Đại Phong, Muhammad Ridwan còn có Đông Bắc Hổ và Khổng lão nhị, những người này dường như quan hệ ngày càng xích lại, loại tình huống này nếu như không ngăn chặn, nếu để một đám người này tập hợp lại cùng một chỗ, đó tuyệt đối là một lực lượng không thể coi thường.

Tuyệt đối không thể nuôi hổ để nó gây họa!

Chỉ có giết chết Trương Dương, những người này mới tan rã tan thành mây khói, bởi vì bất luận kẻ nào đều nhìn ra được. Những người này trước đây không có quan hệ gì, thậm chí Khổng lão nhị cũng không biết Đông Bắc Hổ và Tô Đại Phong.

Lần gặp mặt này khiến cho hai người bọn họ chịu áp lực rất lớn.

Mãi cho đến khi bốn giờ sáng bữa tiệc mới tàn.

Tâm tư mỗi người đều không giống nhau, Khổng lão nhị chính là đang cao hứng bừng bừng, tại nơi dị quốc tha hương cuối cùng cũng gặp được người quen, sau đó lại một hồi nhậu nhẹt, hơn nữa sau này hắn có thể được Lưu Bưu chỉ điểm, đó là chuyện mà hắn đã ước ao từ lâu.

Về phần Tô Đại Phong cũng hoan hỉ không thôi, bởi vì hắn đã có thêm một người bạn là Đông Bắc Hổ. Đông Bắc chính là một hán tử điển hình, mà tối trọng yếu chính là hắn có thể cùng Đông Bắc Hổ hợp tác, hiện tại Đông Bắc Hổ cần nhất chính là có thêm đồng bọn, điều đó chính là hai bên đều có lợi.

Buồn bực nhất chính là Firman và lão Kara, hai kẻ không bao giờ cùng một đương, hai đại hắc bang đầu sỏ lần đầu tiên hợp tác cùng nhau.

"Ta nghĩ hẳn là Firman tiên sinh cảm giác được áp lực rất lớn" Lão Kara giảo hoạt cười nói.

"Áp lực cũng không phải trên một mình ta" Firman dựa lưng lên xe lạnh lùng cười, hắn tự nhiên minh bạch ý nghĩ của Kara.

"Được rồi, chúng ta nên đi thẳng vào vấn đề, chỉ cần diệt trừ Trương Dương, sau đó ta giúp ngươi giết chết Tô Đại Phong và Muhammad Ridwan, người Indo các ngươi cung cấp phụ nữ cho ta, dựa theo quy củ cũ chia ra mà làm, thế nào?"

"Không cần thiết, người Indo chúng ta không cần sự giúp đỡ của Mafia" Firman nghe chia phần theo quy củ cũ sau đó nhếch miệng cười, tựa hồ nghe được một chuyện rất đáng cười vậy.

"Chúng ta bây giờ đang có cùng chung địch nhân, ngươi chỉ cần nói ra một cái giá, chỉ cần trong phạm vi ta có thể tiếp thu là được" Lão Kara nhìn biểu tình lơ đễnh của Firman, nói.

"Ha hả, ta có chút không rõ ngươi là muốn ta diệt trừ Trương Dương hay là do ngươi diệt trừ hắn".

"Đương nhiên là ngươi rồi, nếu như ngươi thất bại vậy sẽ đến phiên ta" Vẻ mặt Kara âm trầm, hắn đối với chuyện ngày hôm qua tổn thất mất ba tay súng bắn tỉa vẫn còn canh cánh trong lòng, đương nhiên loại chuyện này không thể nói cho người khác biết được.

"Nếu như vậy ta đây sẽ ra tay trước, nếu như giết chết Trương Dương, chúng ta sẽ phân chia theo tỷ lệ hai tám, ta tám ngươi hai, nếu như ta không thể giết chết Trương Dương vậy cứ theo quy củ cũ đi, ba bảy, thế nào?"

"Tốt!"

Hai bàn tay to mạnh mẽ vỗ vào nhau...

Buổi sáng ở San Francisco rất mát mẻ, Trương Dương cùng Na Na bước chậm rãi trên bãi biển, cảm thụ mùi nước biển hiu hiu lẫn trong gió, hết sức dễ chịu.

"Trương Dương, sao anh phải đem bọn họ giới thiệu cho nhau? Em có một loại cảm giác hình như anh đang có một mục đích nào đó"

"Đương nhiên" Con mắt Trương Dương mịt mờ nhìn biển rộng.

"Vì sao?"

"Cục diện hiện tại của San Francisco hơi hỗn loạn, Đại Quyển Bang đang tụ tập đám lão đại lại, thế lực ngầm đang ở trạng thái giằng co. Có anh, Tô Đại Phong có thể chậm rãi đem thực lực của Đại Quyển Bang tập hợp lại, mà có Muhammad Ridwan, Tô Đại Phong có thể chậm rãi thâm nhập vào nội bộ người Indo, chí ít có thể khiến nội bộ của bọn họ tan rã, về phần Đông Bắc Hổ càng cần cho Tô Đại Phong, bọn họ sẽ hình thành một sợi dây liên kết lại mới có thể lớn mạnh. Mà Khổng lão nhị lại có vũ lực, nhưng hắn lại thiếu tiền, chỉ cần Tô Đại Phong bọn họ cung cấp đủ tiền, hắn sẽ vì bọn họ dốc sức, hơn nữa hậu duệ quân viễn chinh lại rất nhiều nhân lực..."

"Em cảm thấy có một chỗ mâu thuẫn." Na Na y ôi tại trên vai Trương Dương, đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trương Dương nói.

"Em nói thử coi!"

"Anh đã nghĩ tới hậu quả chưa? Tuy rằng bọn họ liên kết lại sẽ khiến thực lực người Trung Quốc tăng mạnh, thậm chí có thể cùng năm đại gia tộc Mafia đối kháng, thế nhưng đợi đến khi bọn họ thành công, làm sao phân phối lợi ích đây, ai là người quản lý toàn bộ hệ thống thế lực ngầm? Đến lúc đó, không phải nội bộ đổ máu sao..."

"Ha hả, điều này không ai đoán trước được, nhiệm vụ của anh chỉ là tập hợp bọn họ lại, về phần hậu quả sau này thế nào, anh không quan tâm."

"Thế nhưng..."

"Không có thế nhưng gì cả, trên cái thế giới này vô luận là làm gì cũng đều phải chấp nhận phiêu lưu, anh chỉ là người ngẫu nhiên đi ngang qua đây mà thôi, không có khả năng đem tinh lực của mình để diệt trừ tổ chức hắc bang, anh còn có rất nhiều chuyện trọng yếu phải làm, chỉ có thể trong thời gian ngắn nhất đem bọn họ tụ tập lại một chỗ, để cho bọn họ phát huy sở trường đặc biệt của mình, hình thành nên một thế lực cường đại khiến cho bất luận kẻ nào cũng phải khiếp sợ!" Trương Dương cắt đứt lời nói của Na Na.

"Ừm, Chỉ cần là việc anh là em đều ủng hộ." Biểu tình Na Na có chút ảm đạm, dường như nàng không thừa nhận lời nói của Trương Dương, thế nhưng nàng cũng không muốn trái ý hắn.

"Na Na, không cần lo lắng, tất cả sẽ tốt thôi, bọn họ đều là người thông minh, người thông minh sẽ biết nghĩ tới tương lai, nếu như bọn họ không cách nào nghĩ được, vậy chỉ hi vọng vào số mệnh thôi."

"Chỉ là hy vọng thôi sao." Na Na thở dài một tiếng.

"Na Na, hiện tại anh có một chuyện trọng yếu phi thường muốn hỏi em."

"Ừm?"

"Công phu của em có đúng hay không có thể gợi lên ký ức lúc nhỏ của người khác?" Con mắt chăm chú của Trương Dương nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của Na Na.

"Ừm, đúng vậy. em có thể căn cứ vào suy nghĩ của mình khiến người khác chìm đắm trong ký ức vui sướng lúc nhỏ mà không thể tự thoát ra được.

"Vì sao thời thơ ấu của anh chỉ là một mảng trống rỗng?" Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

"Không có khả năng, mỗi người đều có tuổi thơ, vô luận là hạnh phúc hay là thống khổ, tuổi thơ không cách nào quên được, nó chính là một điểm trọng yếu trong cuộc sống của mỗi người..."

"Nhưng anh lại không có!" Trương Dương lắc đầu.

"Thật không có sao?"

"Không có!"

"Điều này không có khả năng!"

"Anh cũng không tin như vậy, Na Na hiện tại em thử thôi miên xem, ký ức lúc nhỏ của anh chỉ là một khoảnh trống, anh không cách nào nhớ được những việc lúc nhỏ của mình."

"Thế nhưng..." Na Na nhìn một chút lên bãi cát trống trải, vẻ mặt nhất thời ngượng ngùng cúi đầu.

"Không có việc gì, anh kiềm chế được mà." Trương Dương nhẹ nhàng cười, hai tay đặt trên vai Na Na nói: "Đây là một vấn đề rất quan trọng, anh đang tìm bí ẩn của bản thân, hiện tại điều bí ẩn này càng lúc càng gần rồi, mà ký ức lúc nhỏ của anh lại có tác dụng rất quan trọng, đến đây đi, chúng ta bắt đầu!"

"Na Na anh chuẩn bị xong rồi chứ..." Na Na lập tức ngồi thẳng lên.

"Bắt đầu đi!" Vẻ mặt Trương Dương nghiêm túc nói.

"Em bắt đầu đây..."

"Ừm."

"Em bắt đầu nhé..."

Na Na ấp a ấp úng vẻ mặt đỏ bừng, ngay cả ánh trăng mông lung cũng không thể so sánh với ánh mắt Na Na lúc này.

"Bắt đầu đi..."

Trương Dương có chút buồn bực Na Na chỉ nói mà chưa bắt đầu, đột nhiên hắn cảm giác được một cỗ lực lượng không cách nào hình dung tràn ngập ở trong không khí, nụ cười ngượng ngùng của Na Na đã trở nên mờ ảo, tựa như một muôn vàn cánh hoa đang bay bay, lại giống như ảo cảnh trong mộng, tiêu cự trong mắt hắn chậm rãi nhỏ lại...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.