Đồ Thần Chi Lộ

Chương 462: Cát Tường (2)




Tề tướng quân…"

"Tề tướng quân rất nhớ ngươi, mong được gặp ngươi dưới hoàng tuyền" Ánh mắt Trương Dương lóe ra quang mang đầy yêu dị, kinh động nhân tâm.

Người dù sao cũng là động vật cấp cao, là loài có liêm sỉ biết tự trọng, theo thời gian trôi qua, rất nhiều người bộc phát lương tâm.

Một người có thể tiến vào cảnh giới cường giả, thì tư tưởng cảnh giới khẳng định không phải muốn nghĩ đến thời điểm làm một tên hán gian.

Hán gian cũng là người, hán gian cũng có sự sơ hở của tâm lý, hán gian cũng có thể bộc phát lương tâm

"Đã đến, rốt cục cũng đã đến, ta đã chờ cả một thế kỷ…" Chương Cát Tường khẽ cúi đầu, trên mặt lộ ra biểu tình phức tạp. Chòm râu dài cùng hai hàng lông mi đều rũ xuống, dáng người cao lớn đột nhiên trở nên câu lũ.

"Tới thì cũng đã tới, từ lúc dùng chủy thủ đâm vào bụng Tề tướng quân ta đã nghĩ đến ngày hôm nay"

Ánh mắt thâm thúy của Trương Dương thủy chung nhìn ánh mắt Chương Cát Tường, dường như muốn xem thấu linh hồn hắn.

"Ừm, việc phải đến đã đến, nếu vậy thì hãy để mọi việc kết thúc đi

Tâm tình Chương Cát Tường lập tức khôi phục bình tĩnh.

Thân thể Trương Dương chậm rãi di động, hắn cùng A Trạch, Tiểu Lý Tử ba người tạo hành một tuyến phòng ngự hình tam giác. Sau khi rời khỏi căn nhà gỗ Trương Dương không ngừng tính toán vị trí của ba người. Hắn vô cùng kinh sợ phát hiện, Chương Cát Tường mặc dù vẻ mặt tỏ ra cô đơn, nhưng tinh thần lực của hắn không chút nào buông lỏng, vẫn luôn tập chung cao độ vào bọn họ. Khoảng cách mấy người vẫn nằm trong phạm vi công kích…

Đây là một người ý chí vững vàng, ngoại giới không thể làm ảnh hưởng đến tư tưởng của hắn.

Bất luận kẻ nào gặp được người đến báo thù thì tâm tình đều khó duy trì bình tĩnh, huống chi lúc nãy Lưu Bưu còn giết chết người thân của Chương Cát Tường, nhưng hắn vẫn như cũ rất tỉnh táo. Trương Dương không thể tạo thành áp lực tâm lý cho hắn.

Đây là một người rất khó đối phó, Trương Dương có thể khẳng định vậy.

Mặt khác, hai người kia vẫn ở sau lưng Chương Cát Tường, nét mặt bình thản dần dần lộ ra phong mang.

Một cỗ tiêu sát chi khí tràn ngập không trung.

Tựa hồ, hiện tại lời nói là dư thừa, kết quả duy nhất chỉ là đánh nhau sống chết.

Đây là một trận khổ chiến!

Trương Dương vẫn điên cuồng tính toán vị trí của mấy người, tính toán góc độ tấn công tốt nhất.

Nhưng là, hắn lại phải tiếc nuối. Sáu người từ lúc rời khỏi nhà gỗ thì khoảng cách đã xa thêm một chút, nhưng vẫn là một khoảng cách vô cùng nguy hiểm khi xảy ra hỗn chiến.

Đây là kết quả Trương Dương không hi vọng nhìn thấy.

Trương Dương tuy rằng cùng A Trạch có sự ăn ý nhất định nhưng còn chưa đạt thành sự ăn ý với Tiểu Lý Tử, sáu người hỗn chiến sẽ làm mất đi ưu thế của chính mình, bởi vì hắn rất rõ ràng, ba người Chương Cát Tường tựa hồ rất ăn ý, tiến thối đều như hòa cùng một thể, bọn họ hẳn đã quen biết nhau lâu năm….

Chiến hỏa hừng hực thiêu đốt.

Trên mặt A Trạch, Tiểu Lý Tử đều vô cùng ngưng trọng, bọn họ đều cảm thấy áp lực cường đại vô cùng, ba người bọn họ hiện đang đứng theo trận hình, Trương Dương đứng ở vị trí cao nhất, hai người bọn họ đứng phía sau Trương Dương, nhưng lúc này đều cảm thấy hô hấp khó khăn, từ đó có thể thấy được Trương Dương đứng đầu phải chịu bao nhiêu áp lực.

Rốt cục.

Sau khi Trương Dương ngưng lại việc lui về sau, mà ba người Chương Cát Tường cũng đã hoàn toàn đi ra khỏi căn nhà gỗ.

Không khí tràn đầy áp lực, một số tẩu thú xung quanh đều im lặng như tờ, mà một ít chim chóc đã sớm bị cỗ tiêu sát chi khí làm kinh sợ bay xa…

"Ai lên trước?"

Điều khiến Trương Dương ngoài ý muốn chính là một cường giả sau lưng Chương Cát Tường lại tiến lên.

Điều này nằm ngoài suy tính của Trương Dương, dựa theo hắn tính toán thì đối phương sẽ không một đánh một với bên mình. Dù sao bọn họ quần đấu sẽ rất ăn ý, căn bản sẽ không lựa chọn đánh từng cặp.

Tại sao?

Trương Dương điên cuồng tính toán, nhưng lại không ra kết quả, tựa hồ đây là một chuyện phi logic.

Đúng rồi, trái tim Trương Dương nhảy dựng lên, hắn nghĩ tới Lưu Bưu.

Lưu Bưu tuy không phải cường giả nhưng cũng là một cọng cỏ cuối cùng – cọng cỏ cuối cùng có thể đè chết lạc đà. Một Lưu Bưu vốn đầy thủ đoạn đánh lén hèn hạ, nếu vào lúc cường giả hai bên liều mạng thì hắn sẽ là lực lượng quyết định thắng bại.

Không được!

Đáng tiếc, ngay trong lúc điện quang hỏa thạch này, Trương Dương quyết định cũng đã muộn, A Trạch từ đằng sau đã bước lên.

"Ta đến!" A Trạch lạnh lùng bước lên từng bước.

A Trạch không giỏi dùng kế, mà sở trường của A Trạch chỉ là ẩn nhẫn chăm chỉ khổ luyện, cho nên khi gặp phải thời điểm một đánh một thì A Trạch lại muốn dùng cơ hội này để tiến thêm một tầng nữa.

Sau khi tới cảnh giới cường giả, mỗi bước tiến đều vô cùng gian nan, mà một cường giả muốn tìm được đối tượng giao đấu lại tương đối khó, cho nên rất nhiều cường giả sau khi đột phát đến cảnh giới cường giả thì vĩnh viễn dừng lại tại cảnh giới đột phá.

Làm một cường giả, muốn tìm được đối thủ thích hợp là rất khó. Phải biết rằng toàn bộ số cường giả trên thế giới cũng chỉ hơn 20, hơn nữa lại chịu ước thúc của cường giả phép tắc, nên rất khó để hai cường giả đấu với nhau. Có rất nhiều cường giả nguyện vọng cả đời của họ là có một đối thủ ngang tầm để luận bàn, nhưng nguyện vọng nho nhỏ này cũng phần lớn khó thành hiện thực…

Trên thực tế, Trương Dương cũng hiểu nhầm cường giả kia. Cường giả kia và A Trạch có ý nghĩ giống nhau, đây là bệnh chung của mỗi cường giả.

Trương Dương lui về sau một bước, hắn không hề ngăn cản A Trạch.

Theo binh pháp nói, nếu như bây giờ ngăn cản A Trạch vậy không khác triệt tiêu sĩ khí của A Trạch.

"Lại đến thời kỳ bùng nổ cường giả" Cường giả trung niên kia bỗng thở dài một tiếng.

"Thời kỳ bùng nổ cường giả?" A Trạch sửng sốt, chính là cả nhóm Trương Dương đều sửng sốt

"Ở trong lịch sử nhân loại, từng có rất nhiều lần bùng nổ cường giả. Tại thời kỳ bùng nổ cường giả, người đột phá cảnh giới cường giả sẽ gia tăng."

"Nói xem" Ánh mắt A Trạch ngày càng trở nên sắc bén, như hai thanh lợi đao.

"Vào cuối triều Thanh, bắt đầu dân quốc, Trung Quốc đã từng diễn ra thời kỳ bùng nổ cường giả trong thời gian ngắn, một thời gian sau, khỏi lửa súng đạn nổi lên bốn phía, quân việt cắt cứ, loạn trong giặc ngoài. Nhưng là, lúc đó cũng xuất hiện vô số nhân vật tài năng, những người này lại đi theo quân phiệt cùng quý tộc, còn có một chút đi theo thế lực nước ngoài. Bởi vì cỗ lực lượng này, vào thời lịch sử cận đại của Trung Quốc chịu ảnh hưởng lớn của Tôn Trung Sơn…

"Đây là lần đầu tiên cùng nổ cường giả tại thời cận đại, Trung Quốc trường kỳ bị thế lực ngoại lai chia cắt khiến một số ít anh hùng xuất hiện. Lần thứ hai là vào thế chế thứ 2, các cường giả xuất hiện từ thời dân quốc đã ở trong chiến loạn mà chết đi rất nhiều, chính phủ Trung Quốc cũng dần dần trở lên thống nhất, về sau cũng chỉ còn 2 đảng phái tranh nhau, quân phiệt ở trên danh nghĩa vẫn là chịu ước thúc của chính phủ trung ương… Cũng chính là lúc sau đợt bạo phát lần thứ 2, Trung Quốc đối mặt với sự xâm lăng của Nhật Bản, lại một lần nữa nghênh còn sự kiện bùng nổ cường giả. Lần này là một đợt đại bùng nổ, lại một lần nữa cải biến lịch sử Trung Quốc, thậm chí còn cải biến lịch sử thế giới…"

"Các ngươi là thuộc về lần thứ ba!" Cường giả trung niên bỗng tỏ ra cô đơn, không ai biết hắn đang nghĩ gì.

"Chẳng lẽ chỉ ba người chúng ta mà đã đại biểu cho việc bùng nổ cường giả?" Ánh mắt thâm thúy của A Trạch nhìn chằm chằm vào người trung niên.

"Ngươi có biết để một cường giả xuất hiện mất bao lâu không?"

"Ngươi có biết để tu luyện tới cảnh giới cường giả cần thời gian bao lâu không?"

"Tại trên đỉnh núi Mandaley này còn có bảy cao thủ vô hạn tiếp cận cảnh giới cường giả, mà bọn họ ở 50 năm trước đã tiếp cận vô hạn, nhưng hiện giờ cho đến chết bọn họ vẫn dừng lại ở chỗ vô hạn đó. Nói cách khác, cả đời này bọn họ không có hy vọng đột phá lên cảnh giới cường giả, mà ta đã 121 tuổi, chưa từng nhìn thấy ba người trẻ tuổi đồng thời đột phá cảnh giới cường giả" Cường giả trung niên thở dài một tiếng.

"Vậy thì thế nào?" Sát khí của A Trạch đang điên cuồng bùng lên.

"Ta là người Thái Lan, ở Thái Lan có đọc được một cuốn sách nói tới cường giả tại thời viễn cổ của Trung Quốc. Trong huyết thống của người Trung Quốc có một loại tế bào, cứ tới lúc gặp nguy cơ sắp tới thì nó tự động phân liệt bùng nổ tiềm năng, cuốn sách ghi lại chuyện này từ rất xa xưa, khi đó loại người còn chưa biết có loại tế bào này… Chương tiên sinh, sau trận chiến này, vô luận là thắng hay thua, ta đều sẽ rời khỏi đây, Trung Quốc có 1 tỉ 3 triệu dân, còn Thái Lan chỉ có hơn 60 triệu người, thật sự là không có khả năng tranh cường với quý quốc. Hai trăm năm lịch sử của Thái Lan mới sinh ra ba cường giả, mà Trung Quốc lại có hơn 100…" Cường giả trung niên lộ ra nụ cười khổ, hắn rất rõ vị trí của bản thân, ở Thái Lan hắn là Thần, nhưng khi so sánh với số lượng cường giả khổng lồ của Trung Quốc thì quả là khập khiễng.

Đương nhiên, điều cường giả trung niên tối kỵ nhất vẫn là truyền thuyết kia.

Mỗi lần diễn ra bùng nổ cường giả là mỗi lần tai nạn buông xuống!

Cơ hồ đã trải qua hai lần bùng nổ cường giả, nên cường giả trung niên hiểu rất rõ tại trong chiều hướng phát triển như thế thì lực lượng của một cường giả là vô cùng nhỏ bé, hắn cũng không muốn mình bị cuốn vào cuộc tranh chấp của cường giả.

"Đa tạ!" Chương Cát Tường nghiêm túc ôm quyền thi lễ, hiển nhiên, thân phận của hắn cũng không hơn so với người Thái Lan này, hành động của người Thái Lan này hoàn toàn là một sự tương trợ.

Cường giả trung niên cũng ôm quyền đáp lễ. Nhìn biểu tình này, Trương Dương hiểu được hắn vẫn bị Đan Thụy tướng quân che dấu, nói vậy, hai cường giả này vốn là được Chương Cát Tường gọi tới giúp đỡ.

Bỗng nhiên, cường giả trung niên hạ tay, một cỗ sát khí cường liệt tại không trung lan tràn, không khí bỗng trở lên lạnh lẽo…

Một cỗ áp lực khổng lồ phô thiên cái đại áp về phía A Trạch.

Cơ hồ là cùng lúc, A Trạch đã sớm súc bùng phát.

"Bồng!"

Trong không trung xuất hiện một tiếng nổ to, hai người còn chưa giao thủ, khí thế của hai bên phóng thích va chạm đã khiến cho cả hai đồng thời lùi về phía sau hai bước.

"Giỏi lắm"

"Giỏi lắm"

Bỗng nhiên, thân thể cường giả trung nhiên chớp động, thân thể không quá cao lớn bỗng phát ra một cơn lốc xoáy đánh về phía A Trạch.

A Trạch không hề động, ánh mắt hắn như có ngọn lửa bùng cháy bên trong, xương cốt trong hai nắm đấm bạo vang, chỉ cần chính mình có đẩy đủ thực lực thì mình nhất đinh sẽ có thể. A Trạch cảm giác được chênh lệch giữa bọn họ, nhưng nghị lực của A Trạch cũng không nhỏ, khiến tinh thần hắn không hề dao động…

Gần, ra quyền!

Bỗng nhiên, đồng tử A Trạch co rút lại, hắn thấy một thanh trường thương lóe ra ánh bạc, mũi thương sắc bén vô cùng như hóa thành một tia chớp xé rách không trung lao tới nắm tay A Trạch…

Tia chớp màu bạc trong màn đem tựa như tử thần lướt tới, gió rít lên không ngừng phát ra âm thanh rợn óc, khiến người ta khiếp đảm!

Trương Dương vốn đang tự hỏi về sự kiện bùng nổ cường giả mà người trung niên kia nói thì cũng bị một thương này hấp dẫn sự chú ý.

Đây là một thương xuất quỷ nhập thần.

Ngay từ đầu, mọi người đều không phát hiện người này có thương, nó như từ hư không xuất hiện, không chỉ riêng A Trạch bất ngờ, mà tất cả mọi người đều bất ngờ. Phải biết rằng những cường giả sau khi đột phá cảnh giới thì đều đã bỏ qua việc sử dụng binh khí, dù sao từ chân tay cho đến các bộ vị khác trong cơ thể đều có thể trong nháy mắt biến thành vũ khí tí mạng, nên căn bản không cần mang theo vũ khí bên thân. Nếu có mang cũng chỉ mang theo chủy thủ, vũ khí loại nhỏ. Rất ít khi mang theo loại trường thương thế này.

Rất nhanh, Trương Dương đã chú ý tới, đây là một thanh trường thương rất tinh xảo, có hai màu lam bạch, có thể co duỗi, làm bằng thép nhẹ.

Nay lúc ánh mắt Trương Dương nhìn tới thanh trường thương đang lao về phía A T rạch thì thân thể A Trạch bỗng ngửa ra sau, tránh thoát một thương lôi đình.

Nhưng đây mới là thương đầu tiên, đầu thương ngân sắc đột nhiên quay lại, tựa như rắn độc.

Trong trời đêm tựa như xuất hiện vô số đóa hoa màu bạc, chói mắt vô cùng, mà phía dưới đóa hoa lại là một thiếu niên gầy yếu giống như thuyền nhỏ không ngừng dập dềnh trong sóng to gió lớn, tìm kiếm sơ hở bên trong…

Trương Dương cố gắng không để tim nhảy dựng lên, bàn tay hắn đã siết thật chặt.

Hiện tại A Trạch vô cùng nguy hiểm, Trương Dương rất muốn ra tay, nhưng hắn không có cơ hội, một đôi mắt âm trầm thủy chung dõi theo hắn. Trương Dương tin tưởng, chỉ cần hắn động một chút thì sẽ nhận phải một kích lôi đình của Chương Cát Tường.

Hiện tại, người có cơ hội duy nhất là Lưu Bưu.

Đáng tiếc, cường giả trung niên này không phải là người thanh niên mà Lưu Bưu đâm lén chết lúc nãy. Hắn là cường giả lên Lưu Bưu khó có thể tìm được sơ hở.

Trọng yếu nhất là nếu Lưu Bưu ra tay thì rất có thể nhận phải sự tấn công của cả hai cường giả. Với thân thủ của Lưu Bưu thì không có khả năng chống lại sự công kích của hai cường giả, cho dù là Trương Dương cùng Tiểu Lý Tử có kiềm chế cũng không thể chống cự.

Hiện tại, hoàn toàn chỉ có thể dựa vào A Trạch.

Đương nhiên, biện pháp thì vẫn có nhưng phải là hỗn chiến, mấy người cùng xông lên!

Đây là lựa chọn cuối cùng.

Ánh mắt Trương Dương nhìn chằm chằm vào thanh trường thương nhanh như chớp kia, hắn biết A Trạch cần vũ khí, cho dù là gì cũng được.

Yêu đao!

Nhưng, A Trạch căn bản không có cơ hội xuất ra yêu đao bất ly thân của hắn.

Trường thương này quá nhanh, như cuồng phong bão vũ, đầu thương màu bạc tựa như đem phương viên 10 dặm bao phủ vào trong, trừ bỏ việc thân thể gầy gò của A Trạch có thể trốn tránh thì căn bản không thể làm một động tác nào khác.

Chậm rãi, phạm vi khống chế của trường thương các lúc càng nhỏ, quang điểm màu bạc càng lúc càng dày.

Cường giả trung niên đã khẽ cười, hắn đã cảm giác thấy mục tiêu đang thở dốc, cảm giác được bước chân của đối thủ càng lúc càng rối.

Hắn tin tưởng, chỉ cần không tới một phút nữa, thường thương của hắn sẽ được uống máu tươi của cường giả…

Bỗng nhiên!

Trái tim cường giả trung niên nhảy dựng, hắn cảm giác được đối phương tựa hồ lấy cái gì, bước chân trở lên chậm lại – đây là cơ hội ngàn năm có một.

Thu thương!

Ra thương!

Trường thương hóa thành một tia chớp xẹt qua màn đêm…

Trúng!

Cường giả trung niên cảm giác được cảm giác trường thương đâm xuyên qua da thịt xương cốt…

Đột nhiên! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Hắn nhìn thấy một đôi mắt lãnh khốc, cặp mắt đó dường như không hề tồn tại sự sống.

Đột nhiên hắn có một dự cảm vô cùng nguy hiểm.

Tại sao?

Tại sao lại có cảm giác này?

Nói thì dài, nhưng tất cả mọi việc đều diễn ra trong chớp mắt. Đồng tử của cường giả trung niên co rút thành một khe hẹp.

Hắn nhìn thấy một đạo hàn quang giống như sao băng bắn tới.

Tốc độ quá nhanh.

Nhanh đến bất khả tư nghị, hàn quang dần dần phóng đại trong đồng tử hắn…

Rơi thương, lùi về phía sau…

Cường giả trung niên không hổ là lão quái vật hơn trăm tuổi, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, hắn lập tức đưa ra lựa chọn tối ưu là vứt trường thương trong tay, toàn bộ thân thể bay ngược ra sau, vệt sao băng kia xẹt qua trán hắn rồi bay ra ngoài. Hắn cảm giác được cả người đầm đìa mồ hôi lạnh, nguy hiểm thật…

Ngay lúc cường giả trung niên khó khăn lắm mới tránh được một đao thì A Trạch đã chộp lại yêu đao, làm một động tác quỷ dị. Hắn bỗng nhiên xoay người, đúng lúc mọi người tưởng hắn chạy chốn thì A Trạch bỗng vỗ lên cây thương đang cắm trên tay phải hắn.

"Xoát!"

Cây thương rơi ra khỏi cánh tay, thân thương màu lam bạch cũng đầm đìa máu tươi, cả đây thương đầy máu như biến thành một đạo hư ảnh bắn về phía cường giả trung niên vừa tránh thoát một đao…

Cường giả trung niên kinh ngạc nhìn cây trường thương đẫm máu đang lao tới, liền giơ tay ra định tóm lấy, nhưng tay mới giơ đến nửa đường thì một điểm hàn mang tại mũi thương đã bắn vào trong ngực, máu tươi rải khắp trời đêm…

Cường giả trung niên đã cố hết sức để lui lại nhưng thân thể của hắn vẫn đang trôi nổi trên không, không có điểm tiếp sức, thân thể muốn đạt tới tốc độ lớn nhất còn một thời gian, mặc dù thời gian này là rất ngắn nhưng không thể xem nhẹ, thời khắc ngắn ngủi vài phần trăm giây này bỗng trở thành một khắc trí mạng!

Bờ ngực dày rộng bỗng bị thủng một lỗ, mang theo tiếng gãy xương là tiếng xé rách thật lớn vang lên trong đầu hắn, lập tức một sự đau đớn truyền lên óc hắn, khiến hắn không thể hít thở, chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi này đầu óc hắn lại vô cùng thanh tỉnh.

Hắn nhìn lên, dưới ánh trăng phản chiếu người trẻ tuổi có gương mặt lạnh lùng kia đang tự rửa lỗ thủng trên tay, đâu vào đấy, dường như không hề cảm thấy đau đớn…

Hắn đã bại, hắn thua trong tay một cường giả trẻ tuổi.

Chẳng lẽ truyền thuyết lâu đời là có thật?

Người mới quật khởi nhất định phải dẫm lên những thi thể của lão nhân?

Cảm giác vô lực càng lúc càng rõ, máu tươi tràn ra từ miệng hắn, hai tay cũng càng ngày càng nặng, dần dần thân hình gầy gò kia cũng mờ đi, theo sinh mệnh đang vơi dần đi của hắn mà tiêu tán!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.