Đồ Thần Chi Lộ

Chương 443: Thiên biến




"Các em không cần lo lắng, anh sẽ không để cho các em bị thương tổn!" Ánh mắt Trương Dương nhìn lướt qua cả 4 cô gái, giọng nói kiên định vô cùng.

"Ừ!" Liễu Ám rốt cuộc là chưa từng thấy qua thái độ đó, lệ rơi đầy mặt không ngừng gật đầu.

"Trương Dương, em tin tưởng anh!" Vương Yến dường như không quan tâm lắm đến sự nguy hiểm …

Đỗ Tuyết cùng Tiêu Di Nhiên nhìn nhau sau đó đều đưa mắt nhìn Trương Dương, khe khẽ gật đầu…

Trong 4 người, sợ hãi nhất chính là Liễu Ám. Có vẻ không để ý nhất là Vương Yến, lạnh nhạt nhất là Đỗ Tuyết. Chỉ có Tiêu Di Nhiên là có vẻ hơi chút mất mát, nhìn thoáng qua Trương Dương sau đó cúi đầu nhìn mũi chân, không biết là đang nghĩ cái gì… Đương nhiên lúc này thì Trương Dương cũng không thể bận tâm đến suy nghĩ trong lòng ai được.

"Mạch Phi, ngươi là kẻ thông minh, chúng ta cần nói chuyện…" Ánh mắt sắc bén của Trương Dương nhìn lên tầng 4, nói vào trong di động.

"Ha ha, có cái gì cần nói đây?" Mạch Phi có hứng thú hỏi.

"Đỗ Tuyết có được tài sản cả chục tỷ, mà Vương Yến là người thừa kế duy nhất hợp pháp của Yến gia, tài sản cỡ trăm tỷ. Ta đây mặc dù không nhiều tiền nhưng tổng tài sản cũng khoảng 10 tỷ Nhân dân tệ. Ta nghĩ bọn ta hẳn là có thể thỏa mãn được yêu cầu nào đó của ngươi" Giọng Trương Dương từ tốn nói từng chữ, tràn ngập sức mê hoặc. Lúc này Trương Dương đã dùng tới sự kết hợp của "Tiên đạo mạn mạn" chân khí và sách lược Tâm lý học. Chỉ cần Mạch Phi tâm động, Trương Dương lập tức có thể giết chết hắn tại chỗ.

"Ha ha ha...... Trương Dương… Ngươi lại đi dùng tiền tài quyền thế để hấp dẫn ta…Xem ra, ta có lẽ nên nói cho ngươi biết ta là ai."

"Ngươi là ai?" Đồng tử trong mắt Trương Dương co lại.

"Ta còn có một cái tên, gọi là Mạch Địch Văn, nhớ chứ?" Mạch Phi cười to nói.

"Mạch Địch Văn......" Trương Dương nhíu mày, cái tên này mặc dù có chút quen thuộc, nhưng bên trong trí nhớ của hắn không hề có tư liệu gì về cái tên này. Mình khi nào lại cùng một người tên là Mạch Địch Văn kết thù?

Trương Dương vắt hết óc nghĩ nhưng không có kết quả. Chẳng qua, cái tên này hình như có chút quen thuộc.

"Ngươi là Mạch Địch Văn?"

Đột nhiên, Đỗ Tuyết kêu lên. Trong giọng nói tràn ngập sự sợ hãi vô cùng. Trương Dương cách xa Đỗ Tuyết nhất, hơn 100m. Nhưng dù xa thế mà Trương Dương vẫn có thể cảm nhận được sự sợ hãi của nàng, có thể thấy được nỗi sợ của Đỗ Tuyết lớn đến mức nào.

"Đúng vậy, ta là Mạch Địch Văn, là bạn của bạn trai ngươi" Mạch Phi ở trên tầng 4 cười to, sau đó hắn vứt cả tai nghe lẫn điện thoại đi. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Trương Dương, Trương Dương, hắn là bạn của Lữ Phi!" Đỗ Tuyết hô lớn.

Bạn của Lữ Phi, Mạch Địch Văn!

Mạch Địch Văn!

Đột nhiên, người Trương Dương ướt đẫm. Hắn chưa từng nghĩ tới, cái tên tưởng đã chìm vào quên lãng này lại có thể xuất hiện. Thực tế, Trương Dương nghe được cái tên này lần đầu chính là sau khi Tiêu Viễn Hành giết Lữ Phi, Lữ Phi đã để lộ ra cái tên Mạch Địch Văn này. Lúc Tiêu Viễn Hành phái người đến viện tâm thần thì Mạch Địch Văn đã bỏ trốn….

Lúc đó, không ai coi trọng tiểu nhân vật như vậy, việc đuổi giết hắn cũng vì việc Tiêu Viễn Hành chết mà dừng lại.

Không thể tưởng được, Mạch Địch Văn lại đi tới Nhật Bản, rồi ở Nhật Bản thiết kế một kế hoạch đoạt được tài sản hàng tỉ sau đó quay về Trung Quốc…

Mạch Địch Văn tất cả mục đích chỉ có một đó là quay về Trung Quốc để báo thù cho Lữ Phi! T

"Nhớ ra rồi chứ? Đúng, ta đây là một tiểu nhân vật đương nhiên là ngươi không thèm để ý rồi. Trương Dương, ngươi giết Lữ Phi, giết người bạn thân thiết nhất đời ta, cho nên ta muốn báo thù. Ta muốn ngươi nếm nỗi đau mất đi người yêu thương…"

"Lữ Phi không phải ta giết!" Trương Dương lạnh lùng nhìn chăm chú vào Mạch Địch Văn ở tầng 4.

"Nhưng mà là do ngươi, huống chi Tiêu Viễn Hành đã chết, không tìm ngươi thì ta tìm ai bây giờ?"

"Mạch Phi, ngươi là đàn ông, nếu thế thì nên chiến đấu giống một người đàn ông, chứ không phải trả thù mấy người phụ nữ yếu đuối này!"

"Ha ha ha...... Ha ha ha...... Khụ khụ......"

Mạch Phi chợt cười lớn, cười đến mức ho khan không ngừng, dường như là hắn vừa được nghe một chuyện vô cùng nực cười vậy.

"Đáng cười lắm sao?" Cả người Trương Dương tràn ngập một cỗ sát khí ngập trời.

"Ngươi chẳng lẽ không biết, ta là đồng tính luyến ái sao?" Mạch Địch Văn cười to nói.

"Đồng tính luyến ái......"

Đột nhiên, Trương Dương cảm giác tóc gáy mình dựng đứng lên, hắn rốt cuộc hiểu rõ Mạch Địch Văn vì sao luôn mang cho hắn một loại cảm giác là lạ, một loại cảm giác tà khí… Hóa ra, thằng nhãi này là đồng tính luyến ái…

"Đúng vậy, Lữ Phi là bạn đồng tính luyến ái của ta, bọn ta "yêu" nhau sâu đậm. Vậy mà ngươi lại giết chết người ta yêu, ngươi nói ta không tìm ngươi báo thù được sao?"

Trương Dương cảm giác cả người nổi da gà, hắn rất muốn nôn mửa, nhưng phải nhịn xuống. Giờ mà nôn mửa chính là khiêu khích Mạch Địch Văn.

Không thể nghi ngờ, Mạch Địch Văn loại tâm tính ghi thù nhớ mãi không quên chính là tính cố chấp của loại bệnh tâm thần phân liệt. Đây là một loại cố chấp tinh thần nghiêm trọng, đại bộ phận người bị bệnh tâm thần cho rằng trên thế giới 99% toàn là kẻ ngu, mà số 1% còn lại cũng có nguy cơ lây nhiễm rất lớn….

Đương nhiên một kẻ ngu xuẩn cố chấp điên khùng thì chả vấn đề. Nhưng một thiên tài điên cuồng thì sẽ tạo thành hậu quả vô cùng đáng sợ. Mạch Địch Văn rõ ràng là thuộc loại sau.

"Tốt lắm, trò chơi phải bắt đầu rồi. Lúc đầu ta đã nói qua, ta muốn nhìn thấy biểu hiện của ngươi, mà biểu hiện này chính là biểu hiện trước lúc chết của ngươi. Trương Dương, ngươi yên tâm, bốn cô gái, ta sẽ chỉ giết một, ta sẽ không lạm sát kẻ vô tội. Đương nhiên, đây không phải là ta đạo đức cao thượng gì, mà là ta khinh thường, hiểu không......"

"Đoàng!" Tiếng súng vang lên, mục tiêu vẫn là Liễu Ám.

Ngay khi tiếng súng nổ vang lên, thân thể Trương Dương cũng động. Động nhanh đến mức trên không trung ngay cả tàn ảnh cũng không nhìn thấy, tốc độ quá nhanh! Đến cả ánh mắt cũng không theo kịp, hắn lao về phía trước, hắn phải lao lên đón viên đạn để tạo một không gian giảm xóc. Nếu không khi chặn viên đạn, lực đánh sinh ra đẩy hắn về phía sau nếu va vào sẽ khiến Liễu Ám bị thương.

"Bụp!"

Viên đạn lại một lần nữa đánh trúng ngực của Trương Dương. Thân thể Trương Dương bị lực chấn mạnh mẽ đẩy lùi hơn 10 bước, lại một lần nữa tựa vào phía trước người của Liễu Ám.

"Trương Dương, nói cho ta biết, trong 4 người, ngươi thích ai nhất?" Giọng Mạch Phi tràn ngập sát khí lạnh thấu xương.

Theo bản năng, ánh mắt Trương Dương đảo qua 4 cô gái.

"Trương Dương, chỉ cần anh thích em nhiều nhất, em nguyện ý vì anh mà chết!" Vương Yến nhìn Trương Dương, đôi mắt tỏa sáng…

"......" Trương Dương lắc lắc đầu, Vương Yến vẻ mặt ảm đạm cúi đầu nhìn chân mình.

"Trương Dương, để em chết, mọi phiền toái này đều do em mang đến." Đỗ Tuyết vẻ mặt bình thản nhìn Trương Dương. Đáng tiếc, Trương Dương vẫn như cũ lắc lắc đầu, trong ánh mắt Đỗ Tuyết có một sự cô đơn.

"Trương Dương, anh có yêu em không?" Tiêu Di Nhiên nhìn vào mắt Trương Dương, dường như muốn nhìn thấu hết tâm can hắn.

Lúc này đây, Trương Dương vẫn lắc đầu, bên trong đôi mắt bao hàm một ý xin lỗi. Tiêu Di Nhiên cắn chặt môi, nước mắt không tiếng động chảy xuống.

"Dương ca, anh yêu em nhất sao?"

Còn lại Liễu Ám vẻ mặt hạnh phúc nhìn Trương Dương. Bởi vì nàng là cô gái duy nhất còn lại, bốn cô đã quên mất một sự thật là nếu người được Trương Dương yêu nhất chính là người sẽ phải chết.

Đáng tiếc, Trương Dương vẫn lắc đầu. Liễu Ám đầu tiên là sửng sốt, lập tức hai mắt đẫm lệ, thân thể mềm mại run run nhẹ, trong mắt ánh lên vẻ cực độ thất vọng.

"Chỉ cần anh không chết, sẽ không có bất cứ ai trong các em chết. Nếu phải chết, anh cũng sẽ chết trước các em!" Giọng Trương Dương vô cùng kiên định, ánh mắt sắc bén vô cùng, tư cảm chăm chú theo dõi ngón tay của Mạch Địch Văn, chỉ cần Mạch Địch Văn bắn bất kỳ ai, hắn cũng sẽ nhận được tin tức trước…

4 cô gái đang cúi đầu không nói bỗng cùng nhau ngẩng đầu lên, ánh mắt tỏa sáng.

"Hay, hay...... Tốt lắm, thực cảm động, ha ha...... Ta sẽ biết thôi, hiện tại, trò chơi bắt đầu. Ta sẽ nổ súng bắn không ngừng, tần suất bắn sẽ dần dần nhanh hơn, cuối cùng, bốn người ngươi chỉ có thể cứu một người. Ha hả, dùng ba người ngươi không yêu để đổi lấy một người ngươi yêu...... Được rồi, bắt đầu!"

"Đoàng!"

"Đoàng!"

Ngay trong nháy mắt Mạch Địch Văn nổ súng, thân thể Trương Dương đã động. Lúc này hắn không đối đầu với viên đạn để lùi về sau giảm va chạm. Hắn phải biến chuyển góc độ thân thể, bởi vì hai viên đạn khoảng cách những 100m, trong 4 người vị trí xa nhất cũng là Đỗ Tuyết và Liễu Ám. Cũng may là không hiểu do Mạch Địch Văn cố ý đùa Trương Dương hay không mà mỗi lần bắn đều tạm dừng 1 chút, đương nhiên cũng có thể đấy là thời gian để ngắm…

Tốc độ bắn càng lúc càng nhanh, bên trái bên phải nhanh hơn, trên không trung dường như mơ hồ nhìn thấy một hư ảnh đang lao qua lao lại.

4 cô gái vẻ mặt cuồng nhiệt nhìn bóng dáng hư vô mà kiên cường trong không trung kia. Dường như các nàng muốn ghi tạc hình bóng này vào chỗ sâu kín nhất trong lòng.

Mạch Địch Văn vô cùng chăm chú bắn, hắn không hề để ý thấy buổi trưa mà trời bỗng trở nên u ám, giống như có một lốc xoáy thật lớn trên không trung đã hút hết ánh sáng, tạo thành một cái lỗ đen, nuốt tất cả mọi ánh sáng…

Dưới áp lực tinh thần cực lớn và tốc độ như phong ba chớp giật, thân thể Trương Dương đang phát sinh một lần thuế biến toàn bộ.

Phạm vi hơn 10km xung quanh, năng lượng đều bị "Tiên Đạo Mạn Mạn" của Trương Dương điều động.

Phong khởi vân dũng!

Trời đất biến đổi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.