Đồ Thần Chi Lộ

Chương 432: Đĩa quang sinh mệnh




Đúng vậy…"

Trương Dương sửng sốt sau đó gật gật đầu. Đúng thế, một công ty có cần dự trữ vàng hay không đâu chỉ do tầng lớp lãnh đạo công ty quyết định.

Đầu tiên, vàng là một loại tài sản vô cùng có tính đảm bảo.

Tính chất quý hiếm của vàng khiến nó trở nên vô cùng đắt giá, cộng thêm tính ổn định của vàng dễ bảo tồn nên vàng không chỉ trở thành loại tài sản vật chất mà những kẻ giàu có quyền lực đều tích trữ. Vàng chính là thứ được loài người phá lệ ưu đãi.

Nhà sử học về Vàng Grimm đã nói: "Ai Cập cổ và La Mã cổ đại đều được xuất phát từ vàng mà lên" Các thống trị giả của Ai Cập và La Mã cổ luôn coi việc cướp đoạt và chiếm giữ vàng là động lực.

Trên thực tế, các đại gia tộc trên mấy trăm năm trên thế giới đều có kho vàng dự trữ của gia tộc mình.

Mỗi một gia tộc đều muốn kéo dài sự huy hoàng của gia tộc mình, muốn vậy phải có năng lực để chống chịu lại tai nạn. Mà tai nạn thì có đủ loại, ví dụ như cơn bão tài chính, thị trường chứng khoán sụp đổ, chiến tranh, thiên tai, nguy cơ chính trị….Tai nạn có thể trong nháy mắt phá tan cả một gia tộc huy hoàng. Muốn cho gia tộc có thể hồi phục lại từ tro tàn, không thể nghi ngờ dự trữ vàng là lựa chọn tốt nhất. Trên thế giới, không có loại tiền mặt nào có thể so với vàng về độ an toàn. Chính vì vậy, mỗi gia tộc, tập đoàn dù ít dù nhiều cũng đều dự trữ vàng để làm hậu thuẫn phục hồi gia tộc trong khi nguy cấp.

Lâm Tuyết Di đi ở phía trước, Trương Dương theo bên cạnh hướng về phía sâu nhất đi tới. Ánh mắt cuối cùng dừng lại ở một đống vàng. Cả đời người không có mấy dịp nhìn thấy nhiều vàng như vậy. Trương Dương mặc dù là cường giả, nhưng hắn suy cho cùng vẫn là người. Đối mặt với ánh vàng lóe sáng hấp dẫn kia, ý chí lực cũng phải giảm đi một chút…

"Đừng chạm vào!"

Ngay lúc Trương Dương nhịn không được muốn sờ sờ thử một cục vàng, Lâm Tuyết Di lập tức ngăn cản.

"Khụ khụ…Tôi chỉ là muốn sờ thử xem…" Trương Dương xấu hổ rụt tay lại. Hắn không muốn Lâm Tuyết Di hiểu lầm hắn định lấy vàng.

"Tôi biết, nhưng nếu cậu chỉ cần động một chút vào cục vàng, như vậy chúng ta sẽ phải mất ít nhất 65 giờ nữa mới có thể từ trong kho vàng đi ra…"

"Vi...... Vì sao?" Trương Dương trợn mắt há hốc mồm.

"Rất đơn giản. Dưới các đống vàng đều có thiết bị cảm ứng, nếu cậu cầm lấy một cục, sức nặng sẽ thay đổi, khiến cho toàn bộ kho vàng sẽ đóng chặt, mật mã của tôi lúc này cũng mất đi tác dụng. Chỉ có sau 65 giờ, mật mã mới có thể khôi phục tác dụng. Hơn nữa, phải đặt vàng vào nguyên chỗ cũ, nếu không thời gian hạn chế sẽ kéo dài vô hạn…"

"Vì sao lại tận 65 giờ?" Trương Dương không khỏi nhíu mày. Một người kể cả có mật mã mà bị giam những 65 giờ, đây rõ ràng là rất thống khổ.

"Cẩn thẩn ngẫm nghĩ xem!" Lâm Tuyết Di đi đến bên một cái két bảo hiểm màu đen cao bằng thân người, đôi bàn tay ngọc nhẹ nhàng vuốt ve thân két lạnh như băng, ánh mắt sâu thẳm nhìn Trương Dương.

Rõ ràng là Lâm Tuyết Di đang muốn khảo nghiệm trí tuệ của Trương Dương

65 giờ…

Trương Dương nhìn thoáng qua xung quanh, đột nhiên lóe lên điều gì, lập tức nghĩ ra lý do. Rõ ràng con số 65 giờ này là một cái chìa khóa.

65 giờ rõ ràng là đến giới hạn của một sinh mạng. Chỗ này chỉ là tường kim loại cùng với toàn vàng là vàng, không có đồ ăn nước uống. Mà một người không được ăn uống cũng chỉ có thể kiên trì được 3 ngày mà thôi.

Ba ngày, là giới hạn sinh mệnh của một người bình thường rồi.

3 ngày, 72 giờ, lấy 65 giờ làm giới hạn quả là vô cùng khoa học. Bất kể kẻ bị giam trong này lợi hại ra sao, chỉ cần bị bỏ đói 65 giờ cũng sẽ trở thành kẻ "trói gà không chặt"

Quan trọng nhất là sau khi cửa trong này bị đóng, bên ngoài sẽ biết tin tức, mà 65 giờ đủ cho bên ngoài xếp đặt chu đáo để xử lý mọi việc.

Gian mật thất này phòng vệ nghiêm ngặt cẩn mật đã đến mức không hề có sơ hở, người ở bên ngoài muốn cướp được đồ vật bên trong này gần như là không thể.

"Kho vàng này thật đúng là đầm rồng hang hổ!" Trương Dương thở dài một tiếng.

"Ha ha, đây là do Tiểu hòa thượng thiết kế. Ít nhất những đám cướp quy mô nhỏ không thể nào tiến vào đến chỗ này. Hơn nữa cho dù có vào được cũng không vác nổi một mẩu vàng nào đi. Thêm nữa là hệ thống điện lực ở đây riêng biệt, không cần nguồn bên ngoài bổ sung vẫn có thể duy trì được trong 3 năm. Mà một số dụng cụ ở đây cho dù không có nguồn điện duy trì vẫn có thể hoạt động được khoảng 10 năm. Vậy đó, nói nhiều như thế cậu đã hiểu được chứ?" Lâm Tuyết Di lạnh nhạt cười nói.

"Yên tâm, tôi dù nghèo mấy cũng sẽ không chọn mục tiêu là cái kho vàng này đâu. Ha ha, nếu tôi cần tiền, còn không bằng cứ trực tiếp đi cướp ngân hàng còn hơn" Trương Dương cười cười, hắn đương nhiên hiểu được ý của lời Lâm Tuyết Di nói.

"Cậu thật thông minh. Thế có biết vì sao tôi lại dẫn cậu vào cái kho vàng này không?" Lâm Tuyết Di hỏi.

"Bởi vì đĩa quang ở trong này, cô mới thấy đủ an toàn để giao tận tay cho tôi. Còn ở bên ngoài, cô không dám chắc. Còn đã giao cho tôi rồi, trách nhiệm đương nhiên sẽ ở trên người tôi".

"Ưm, sau khi cậu đi ra ngoài kho vàng, chiếc đĩa quang sẽ do cậu phụ trách an toàn" Lâm Tuyết Di vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Hiểu rồi." Trương Dương khẳng định, gật đầu.

Sau khi Lâm Tuyết Di nhập hơn chục số mật mã vào, chiếc két bảo hiểm cao hơn người mở ra, bên trong lại còn một cái két bảo hiểm khác.

Khiến Trương Dương toát mồ hôi là, bên trong két thứ 2 vẫn còn…cái két nữa, sau đó mỗi lần nối tiếp hơn chục cái…

"Ha ha, thiết kế như vậy ban đầu tôi cũng thấy rất buồn cười, nhưng nó lại vô cùng hữu hiệu. Nếu như một người không có mật mã muốn tự tiện mở cái két bảo hiểm, chỉ cần một lần nhập mật mã sai, tât cả các két bảo hiểm bên trong sẽ tự động hủy hệ thống khóa điện tử, hệ thống định vị và tự động truy tìm sẽ khởi động. Đến lúc đó muốn mở tầng tầng lớp lớp két bảo hiểm, chỉ có cách duy nhất là dùng bạo lực phá két…"

Tiểu hòa thượng thực biến thái!

Trương Dương đưa ra kết luận như vậy! Nếu chẳng may Lâm Tuyết Di ấn nhầm mật mã, vậy toi mạng rồi, muốn mở hơn mười cái két bảo hiểm này, tuyệt đối không phải chuyện một hai ngày có thể làm được.

Đĩa quang này tới cùng chứa đựng bí mật gì bên trong nó, sao lại được coi trọng đến mức này?

"Đĩa quang rất quan trọng à?" Trương Dương rốt cuộc nhịn không nổi, hỏi ra vấn đề ngu xuẩn đó.

"Cậu nói gì?" Lâm Tuyết Di lấy ra một cái hộp nhỏ màu xám ở trong cái két cuối cùng ra, đi tới bên một cái ghế kim loại, liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, một tia quyến rũ khiến cho trái tim Trương Dương đập nhanh.

"Cậu biết không, vì muốn nghiên cứu cái đĩa quang này, đã huy động tất cả máy tính tiên tiến nhất trên thế giới và các lập trình viên vĩ đại nhất. Đó là một cái hòn đảo nhỏ biệt lập, vì chiếc đĩa quang này mà đã bắt cóc 103 gia đình để uy hiếp 69 chuyên gia máy tính ưu tú nhất trên thế giới hợp tác để bảo vệ bí mật, tiêu phí hơn 50 tháng thời gian, tốn hơn 1 tỷ, mới chính thức phá giải được bí mật của chiếc đĩa quang này… Sau khi phòng nghiên cứu mang chiếc đĩa quang chuyển đến nơi này, cũng chỉ vì nó mà toàn bộ hệ thống bảo vệ của kho vàng cũng thăng cấp, tiêu phí hơn 270 triệu đô la Mỹ. Mỗi một bức tường nơi này đều là chống nước, chống phóng xạ, không tín hiệu gì xuyên thấu được vách tường và cửa kim loại ở đây…"

Nhìn chiếc hộp kim loại màu xám kia, Trương Dương không hiểu sao cảm thấy có chút áp lực. Hắn chưa từng nghĩ đến một chiếc đĩa mà có thể quan trọng như vậy, hắn cảm giác được một áp lực của trọng trách.

Chiếc đĩa quang này, rốt cục có bí mật gì?

Vốn tưởng rằng chiếc hộp kim loại màu xám này có thể có bí mật gì đó, nào ngờ Lâm Tuyết Di nhẹ nhàng mở ra, khiến cho Trương Dương có chút mất mác khó hiểu, giống như bao nhiêu chờ mong, bỗng nhiên chiếc hộp dễ dàng được mở ra như vậy…

Chợt Trương Dương hiểu được, phía trước đã có nhiều phòng tuyến như vậy, cái hộp này có thiết kế thêm chướng ngại cũng chẳng có mấy ý nghĩa.

Chiếc hộp kim loại bình thường được mở ra, bên trong lại có một chiếc hộp nhỏ hơn màu xanh biếc, nhìn vô cùng mỏng manh, chỉ như vài sợi chỉ. Màu xanh biếc chiếc hộp này tỏa ra có vẻ yêu mị, dường như bên trong ẩn chứa năng lượng thật lớn…

Rất chậm, chiếc hộp màu xanh biếc cũng được Lâm Tuyết Di hé mở ra, một chiếc đĩa quang màu xanh lục lộ ra trong không khí.

Đột nhiên!

Một cảm giác vô cùng hung lệ tràn ngập trong không khí…

Đây là một loại cảm giác không có cách nào hình dung được. Dường như bên trong đĩa quang này ẩn chứa một linh hồn hung mãnh. Sau khi linh hồn được thả ra, đang không ngừng bay lượn trong kho vàng, tìm cách trốn ra ngoài.

"Cậu cảm giác được?"

Lâm Tuyết Di hỏi, nàng dường như không có chút cảm ứng nào đối với linh hồn đang tìm cách trốn chạy kia. Nàng thấy Trương Dương vẻ mặt nghiêm trọng nên mới hỏi.

"Là tin tức. Giống như là tín hiệu vô tuyến cùng sóng điện. Chẳng qua tôi không rõ, vì sao một tín hiệu không có nguồn phát xạ, lại có thể khống chế hướng xuyên thấu của nó được?" Trương Dương hơi nghi ngờ hỏi.

"Cậu hỏi tôi cũng vô ích, tôi đối với cái đĩa quang này hoàn toàn không biết gì cả. Trên thực tế, tôi càng muốn biết bí mật của chiếc đĩa này hơn cả cậu" Lâm Tuyết Di tò mò nhìn cái đĩa trong tay. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

"Cô không phải nói các chuyên gia máy tính đã phá giải bí mật của chiếc đĩa này rồi còn gì?"

Trương Dương nghi hoặc nói

"Đúng vậy, nhưng tất cả tư liệu đều đã bị phá hủy, người duy nhất biết thành quả nghiên cứu chỉ có một mình Tiểu hòa thượng mà thôi".

"Xem ra, cũng chỉ có Tiểu hòa thượng mới biết được bí mật của chiếc đĩa quang này".

Trong lúc nói chuyện, Trương Dương vươn cánh tay lên, một dòng khí hình dạng lốc xoáy hình thành trên không trung, ban đầu chậm rồi dần dần tốc độ càng nhanh, không gian giống như muốn sụp đổ vậy…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.