Đồ Thần Chi Lộ

Chương 430: Vu Cơ đến đây




Nhìn Trương Dương khuất bóng trong thang máy, hai cô gái ở quầy lễ tân ngẩn người. Tốc độ của Trương Dương thực quá nhanh, hai người vừa chớp mắt, Trương Dương đã đi đến cửa thang máy, mà nên biết khoảng cách đó là những 10m!

Tầng 28!

Tầng 28!

Nhìn con số báo hiệu nhảy liên tục trên thang máy, một cảm giác nguy hiểm ngày càng trở nên mãnh liệt, ở trên lầu dường như có một con mãnh thú thời tiền sử đang ẩn nấp đợi hắn.

Trương Dương vận "Tiên đạo mạn mạn" lên đến cực hạn, năng lượng điên cuồng hấp thu vào trong cơ thể. Rất nhanh, thân thể của Trương Dương đã đạt đến trạng thái bán tinh thể hóa, làn da giống như ẩn chứa một tầng ánh sáng huỳnh quanh, chói sáng vô cùng…

Đã tới tầng 28!

Cánh cửa thang máy từ từ mở ra, Trương Dương không ra ngoài ngay mà lẳng lặng đứng từ trong thang máy nhìn ra ngoài. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Đây là một đại sảnh vô cùng xa hoa, thậm chỉ còn hơn cả tầng một. Hành lang thông đến các phòng làm việc đều trải thảm quý báu, đèn ở đây được mạ vàng lấp lánh ánh sáng hoàng kim, còn treo cả những bức tranh, thêm vài bình hoa cổ lớn dựng bên vách tường, tỏa ra vẻ diễm lệ mà cổ kính.

ở cửa thang máy, có một thiếu phụ mặc âu phục công sở màu đen, đang mỉm cười nhìn Trương Dương. Trương Dương đoán đây chính là trợ lý của vị Lâm chủ tịch kia.

"Kịch!"

Trương Dương ra khỏi thang máy, cửa thang máy đóng lại phát ra âm thanh rất nhỏ.

Không có gì đặc biệt, nhưng cảm giác nguy hiểm cực độ kia vẫn không hề mất đi.

"Trương tiên sinh, mời!" Thiếu phụ kia hơi xoay người, làm một động tác mời.

"Cám ơn." Trương Dương gật gật đầu.

Ngọn đèn ở hành lang rất dịu, thảm trải thì rất dày và êm, đi trên đó không hề phát ra âm thanh nào, im lặng đến mức gây ra chút áp lực…

Càng đi vào bên trong, cái cảm giác nguy hiểm cực độ đó lại càng như gần hơn.

"Trương tiên sinh. Mời! Lâm chủ tịch ở bên trong chờ ngài." Trợ lý mỉm cười, nhẹ nhàng gõ vào cánh cửa, sau đó đẩy cửa để cho Trương Dương đi vào.

Đó là một căn phòng rộng tầm hơn 100 mét vuông.

Phía góc bên trái nghiêng ra chừng 1m có một chiếc bàn họp. Ngồi đầu tiên là một phụ nữ xinh đẹp chừng 30 tuổi, da trắng, tóc thẳng, mặc trang phục công sở màu xanh nhạt, nhìn toát ra vẻ cổ điển cao nhã.

Nhưng Trương Dương cũng không chú ý đến người phụ nữ xinh đẹp đó mà chằm chằm nhìn vào một người phụ nữ khác đang ngồi trên ghế salon trước bàn làm việc.

Đấy quả là một phụ nữ rất đẹp, mái tóc vàng xõa trên bờ vai.

Khuôn mặt trắng trẻo, da thịt hồng hào mềm mại, hai hàng lông mày thon dài như tranh vẽ, đôi mắt sáng như sao, dưới chiếc mũi cao là chiếc miệng nho nhỏ, đang nở một nụ cười nhưng lại mang theo ý buồn thương.

Người phụ nữ này nhìn rất thanh lệ thoát tục, quả thực không hề nhiễm chút trần tục nào. Nàng mặc một chiếc áo trắng thêu hoa, một chiếc váy dài cũng màu trắng. Nàng ngồi đó, đoan trang cao quý, văn nhã mà tinh khiết, tất cả giống như một đóa hoa sen mới nở, không nhiễm một hạt bụi nào.

Nhưng ngược lại, loại đoan trang cao quý không nhiễm bụi trần này lại khiến cho Trương Dương cảm thấy quỷ dị, yêu mị vô cùng. Dường như người phụ nữ này là yêu tinh hóa thân…

Loại cảm giác này khó mà diễn tả được bằng lời. Nói một cách dân dã dễ hiểu thì là, giống như một dâm phụ vậy, nếu chỉ nhìn ngôn ngữ cử chỉ bên ngoài thì có khi cũng vô cùng cao quý, khó có thể phân biệt được sự khác nhau giữa dâm phụ với thục nữ ở điểm này.

Trương Dương nhìn không nổi tuổi thực của người phụ nữ này. Vừa giống như 20 tuổi, lại cũng như là 30 tuổi vậy.

Cảm giác nguy hiểm đúng là phát ra từ người phụ nữ này. Nhưng khiến cho Trương Dương thấy lạ là hiện tại cảm giác nguy hiểm kia cũng bỗng nhiên biến mất. Chẳng lẽ người phụ nữ này phát ra khí tức nguy hiểm để cảnh cáo cao thủ tới gần nơi này?

"Có vấn đề gì " Người phụ nữ hơi nhếch khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười quyến rũ.

"Ngươi biết ta?" Trương Dương nhìn chằm chằm người phụ nữ này. Hắn không dám buông lỏng thân thể, cả người luôn trong trạng thái như một con mãnh thú săn mồi, sẵn sàng chiến đấu.

"Sao ta lại phải biết ngươi?" Nữ nhân yêu mị kia cảm nhận được tinh thần lực khổng lồ của Trương dương, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Ta biết, ngươi biết ta. Ngươi là ai?" Trương Dương tin tưởng nữ nhân này là kẻ địch của hắn. Đây là một loại nhận định từ trong tiềm thức, nữ nhân này dường như hắn đã thấy ở đâu đó, có cảm giác rất quen thuộc.

"Không, ta không biết ngươi." Nữ nhân yêu mị nhàn nhạt lắc đầu, nhẹ nhàng vươn ngón tay thon dài mân mê sợi tóc, động tác vô cùng mê người.

"Xem ra các vị có mâu thuẫn với nhau?" Người phụ nữ ngồi sau bàn làm việc nhẹ nhàng cười.

"Lâm chủ tịch, thật xin lỗi, tôi muốn làm rõ ràng thân phận của người này, xin thất lễ."

"Không sao, tôi nghĩ rằng cả hai vị đến đây cùng có một mục đích thì phải. Tôi cũng đang muốn biết…A…"

Người phụ nữ nhàn nhạt cười, trong mắt ánh lên vẻ giảo hoạt. Nhưng ngay lập tức biểu hiện của nàng biến thành kinh ngạc, mồm thét lên một tiếng chói tai. Thì ra ngay lúc nàng nói chuyện, Trương Dương đã bất ngờ lao lên đánh thẳng về phía nữ nhân kia.

Tốc độ nhanh như ánh chớp, phía sau lưng Trương Dương lưu lại từng đạo tàn ảnh…

Trương Dương không cần nghĩ cũng biết đây là người của Đại hòa thượng phái đến để ngăn chặn Tiểu hòa thượng, muốn đoạt lấy chiếc đĩa quang trước.

Gần như là cùng lúc, nữ nhân tóc vàng kia cũng động rồi. Thân thể mềm mại kia bỗng tràn ngập sát khí, bàn tay ngọc trắng noãn của ả bỗng đột nhiên đâm thẳng vào Trương Dương nhanh như điện. Trong tích tắc đó Trương Dương có thể nhìn thấy móng tay kia phát ra ánh kim loại màu bạc, khiến hắn liên tưởng đến móng vuốt của Ngân Mị.

Một chưởng này không hề có tiếng gió, nhưng lại gây cho người ta một cảm giác long trời lở đất. Sát khí nơi bàn tay đó khiến cho không khí hình thành chấn động, rung động thành từng vòng sóng gợn như nước vậy.

Mục tiêu của móng tay kia là: Trái tim!

Trương Dương nở một nụ cười trên mặt.

Thân thể năng lượng tinh thể hóa của hắn không phải là thứ Ngân Mị có thể phá hủy được.

"Phập!"

Trương Dương làm một động tác khiến cho nữ nhân khiếp sợ. Trương Dương khép song chưởng lại kẹp chặt lấy bàn tay như ngọc vô cùng khủng bố kia. Một âm thanh trầm đục vang lên, Trương Dương cảm giác được sự lạnh lẽo của bàn tay ả.

"Ô!"

Nữ nhân kêu lên một tiếng kinh ngạc, nhưng dù kinh ngạc động tác của ả cũng không chậm, cái chân thon dài đột nhiên tung ra một cú đá. Dường như loại động tác không có chút gắng sức này chẳng hề ảnh hưởng đến tốc độ cùng lực sát thương của ả.

Thật là một chiêu hiểm độc!

Trương Dương tin rằng, chỉ cần cái chân kia trúng đích, hắn rất có thể sẽ trở thành tên… thái giám cuối cùng của Trung Quốc!

Mặc dù Trương Dương đã tu luyện năng lượng tinh thể hóa đến cả …chỗ đó, nhưng mà hắn cũng chả dại mạo hiểm mà thử thí nghiệm khả năng chịu đòn. Chỗ này…tuyệt đối không được

Chả ai dại gì tình nguyện mạo hiểm trở thành thái giám chỉ để kiểm tra khả năng chịu đòn của thân thể mình cả, Trương Dương chắc chắn cũng vậy.

Căn bản không có thời gian để suy nghĩ, Trương Dương đột nhiên hai chân phát lực, đẩy hai bàn tay đang kẹp lấy tay ả, nương theo lực đẩy của hai chân, thân thể Trương Dương trên không trung hóa thành một luồng khói nhẹ, lui về phía sau, giữ khoảng cách tầm 3m. Đối với Trương Dương mà nói đây là một khoảng cách an toàn, tầm khống chế của chân ả không vượt khỏi phạm vi này…

"Bùm!" một tiếng nổ lớn vang lên.

Ngay khi Trương Dương lùi lại, điều khiến hắn không ngờ được là nữ nhân kia căn bản không hề có ý định đá trúng hắn, mà còn mượn lực đẩy của hắn, lượn vòng trên không trung, sau đó xoay người, tung chân phi thẳng về phía cửa sổ lớn. Tiếng nổ vang lên, hợp kim làm khung cửa bị đá vặn vẹo, còn lớp thủy tinh dày bị phá thủng một lỗ to nhìn đen ngòm, giống như miệng một con thú lớn đang há ra chờ sẵn vậy…

Nhìn cái miệng động không thấy tia sáng đó, Trương Dương cũng ngẩn ra.

Trương Dương không đuổi theo, hắn không chắc chắn mình có thể giết được ả, có đuổi kịp thì cũng làm được gì?

Chẳng qua, sự việc quả là bất ngờ.

Ngay cả Trương Dương có đầu óc tính toán như siêu máy tính, hắn cũng không tính ra được sao ả đột nhiên bỏ chạy. Nên biết rằng từ trước mắt mà nói, võ công của nữ nhân này đã muốn vượt khỏi phạm trù của cấp bậc cường giả bình thường. Khả năng ả sợ hắn mà bỏ trốn là không thể!

Vì sao?

Vì sao?

Khẳng định có nguyên nhân......

"Bùm!" một tiếng vang lớn kéo Trương Dương từ trong trầm tư tỉnh lại. Cửa ban công đột nhiên bị phá, một đám vệ sỹ tay cầm súng, đạn đã lên, nòng súng toàn bộ hướng về phía người Trương Dương. Mà rất nhanh cũng đã có người chạy lại bao quanh Lâm Tuyết, tạo thành bức tường người bảo vệ.

Bầu không khí khẩn trương tràn ngập căn phòng, áp lực khiến cho người ta hít thở cũng khó khăn.

Trương Dương hạ tay, nhìn về phía cửa sổ vỡ tối om thoát ra bên ngoài kia, một mảng tối đen, không thể nhìn thấy hoặc cảm giác được gì. Rõ ràng lấy năng lực của nữ nhân kia, nếu cố tình giấu diếm hành tung, thì công lực của Trương Dương không thể nào tra xét ra ả được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.