Đồ Thần Chi Lộ

Chương 428: Người đại phú quý




Đoàn xe nhất thời dừng lại ở mặt trước tiểu khu lâm thời.

"!"

"!"

Một loạt tiếng mở và đóng cửa xe vang lên. Đây đã thành thói quen của đám vệ sỹ da đen. Trong các thủ tục của vệ sỹ cũng có mục này, sau khi xuống xe phải khống chế được hoàn cảnh xung quang, theo dõi giám sát tất cả những chỗ có thể bằng ánh mắt.

Thủ tục bảo vệ còn có một quy định bất thành văn, đó là phải nghiên cứu để bảo vệ cả tâm trạng của đối tượng cần bảo vệ. Đối với khách cấp cao và khách cấp thấp thì cách thức bảo vệ cũng có sự khác biệt.

Nói đơn giản là vệ sỹ nếu có thể cam đoan bảo vệ khách an toàn, thậm chí có thể thỏa mãn tâm lý dục vọng của khách thì đó mới là vệ sỹ đủ tư cách.

Mà đội vệ sỹ nào có thể nghiền ngẫm hiểu được tâm lý của khách thì không nghi ngờ gì, đó chính là đội vệ sỹ được hoan nghênh nhất!

Ở đây phải nhắc đến một nhân vật rất quan trọng trong đội vệ sỹ: Mohammed.

Mohammed, đây là một cái tên rất bình thường của tín đồ đạo Hồi. Nhưng ở trong đội vệ sỹ, hắn rất đặc biệt, là người lớn tuổi nhất. 32 tuổi, hắn là người được lão đầu đặc biệt tuyển chọn đưa tới, đảm nhiệm trọng trách làm đội trưởng vệ sỹ.

Mohammed này lúc tham gia đội vệ sỹ vốn cũng có chút thành tựu. Ở thôn trang hắn vốn là một bác sỹ có danh vọng, từng qua Trung Quốc học tập trung y một thời gian, vốn tiếng Trung cũng có một số nhất định. Lão đầu đã phải tốn nhiều công sức mới "lừa" hắn gia nhập, dù sao hiện tại lão đầu đang thiếu nhiều nhân tài dưới tay.

Được lão đầu lấy tiền đồ của thôn trang và lý tưởng vĩ đại tác động, hơn nữa còn dùng thủ đoạn bán hàng đa cấp tinh vi để lừa dối, người suốt đời chỉ mong thay đổi hiện trạng nghèo khổ của Somalia như hắn cuối cùng cũng đồng ý gia nhập hạch tâm tổ chức của lão đầu.

Trên thục tế, lừa dối người như Mohammed không phải là dễ dàng, nhưng người như vậy thì lòng trung thành có thể nói là khỏi phải hoài nghi. Dù sao người này cũng đã từng tiếp xúc cả văn hóa phương Tây lẫn văn hóa đạo Hồi, người như vậy sau khi có quyết định thường rất kiên định.

Mohammed không phải là trẻ con, đã 32 tuổi, đương nhiên có thể đoán ra ý của Lưu Bưu.

Hắn hiểu rõ ràng, Trương Dương thì không thích khoe khoang, Lưu Bưu ưa hào nhoáng oai phong, A Trạch thì cái gì cũng chẳng quan tâm lắm, còn tên Tiểu Lý Tử thì chỉ thuần túy là khoái xem náo nhiệt, càng náo nhiệt càng tốt.

Quả nhiên, giống như Lưu Bưu muốn, ngay khi 20 vệ sỹ da đen oai phong lẫm liệt bước xuống chờ lệnh, trong sân lập tức xôn xao hẳn.

Tuy rằng chỗ này thường xuyên cũng có một vài nhân vật lớn đến thăm mấy vị cán bộ về hưu, nhưng mà loại mang theo 20 vệ sỹ da đen đến phô trương như thế kia thì cực ít gặp. Một đám đàn bà ăn cơm xong đang đi tản bộ lập tức bu lại.

"Triệu đại gia, ái chà, thật là mạnh mẽ!"

"Oa ha ha… mẹ Vệ ngày càng xinh đẹp …."

"Ai da, tiểu tử kia sao lại cao thế!"

"Ô kìa, đây không phải là Lưu Bưu sao?"

"Ồ, thật sự là tiểu tử Lưu Bưu kia…"

"Bưu tử. Phát tài hả?"

Chỗ này đã thành sân khấu cho Lưu Bưu biểu diễn. Trương Dương cùng A Trạch, Tiểu Lý Tử và Mạch Phi đều lùi ra phía sau một chút, để khỏi làm giảm sự nổi bật của Lưu Bưu.

Nhìn thấy Lưu Bưu trong đám vệ sỹ bảo hộ, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Mà mấy đứa trẻ con thấy đó là Lưu Bưu lập tức hưng phấn hô to chạy lại, thì bị mấy tên vệ sỹ da đen "hung thần ác sát" dùng mấy cánh tay to lớn ngăn cản ở phía ngoài. Lưu Bưu lúc này lại ra vẻ hiền lành, bảo đám vệ sỹ tránh ra, rồi nhẹ nhàng xoa đầu mấy đứa trẻ…

Nhìn vẻ mặt ngây ngô cười "giả tạo" của Lưu Bưu, Trương Dương và A Trạch cảm thấy "phát sốt". Còn Tiểu Lý Tử lại hưng phấn vô cùng, hắn cũng đang ảo tưởng nghĩ đến cảnh mình mang 20 vệ sỹ da đen về thôn khoe khoang một chút.

Mà Mạch Phi thì đứng khoanh tay, vẻ mặt "nghiền ngẫm" nhìn Lưu Bưu, khóe miệng khẽ hiện lên một nụ cười tỏa nắng. Nụ cười này trong nháy mắt đã bị Trương Dương phát hiện ra.

Dưới lầu mọi người tụ tập càng lúc càng nhiều, cuối cùng cũng đánh động đến cha mẹ của Lưu Bưu. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

"Con trai, con làm gì vậy?" Lưu mẫu thân thể mập mạp từ ban công ngó ra, trên mặt đầy vẻ kích động. Giờ là lúc trời đã tối, đèn đường mới lên, mơ mơ hồ hồ, đứng trên lầu nhìn có vẻ không rõ ràng lắm.

"Mẹ, con đã về rồi!" Lưu Bưu hô to, kinh thiên động địa.

"Mẹ biết con đã về rồi, nhưng không phải con lại nợ tiền người ta đấy chứ?" Lưu mẫu vẻ mặt lo lắng nói.

"Ặc, khụ khụ…" Lưu Bưu phát nghẹn, vẻ mặt đỏ bừng.

"Con trai, không sao đâu, chỉ cần con trở về là tốt rồi. Đừng lo, để mẹ xuống dưới…" Nhìn đèn đường mờ ảo phía dưới, Lưu mẫu ho khan rồi xoay người, vội vàng rời khỏi ban công.

"Hi hi, Lưu Bưu, ngươi có phát tài mẹ ngươi cũng không tin" Người phía dưới đương nhiên nhìn ra được Lưu Bưu không phải là bị người đòi nợ dẫn đến tận nhà.

"He he…"

Lưu Bưu ngượng ngùng gãi gãi đầu. Trước kia hắn bị người đòi nợ đưa tới tận cửa là chuyện như cơm bữa. Lưu Bưu ở bên ngoài đánh người bị thương, hoặc là vay nợ tiền, chủ nợ và khổ chủ không có biện pháp đối phó Lưu Bưu, đều tìm đến khu ký túc xá của chính phủ này. Lưu phụ tuy chỉ là một viên chức chính phủ bình thường, nhưng dù sao cũng đang làm việc trong nhà nước, không thể để mất mặt mũi được, nên gặp mấy chuyện này thường chỉ có thể nén giận mà trả thù lao.

Đối với cha mẹ Lưu Bưu mà nói, trừ vài tên bạn bè vất vưởng của Lưu Bưu, có người xa lạ tìm đến tận nhà thường không phải là chuyện tốt đẹp gì cho lắm.

Rất nhanh, Lưu mẫu cầm theo một cái túi nilon, dưới chân vẫn xỏ đôi dép lê loẹt quẹt, mà Lưu phụ cũng đang theo sát phía sau, vẻ mặt giận dữ, dường như đang cố kiềm chế, khuôn mặt trắng giờ đỏ bừng bừng.

"Cha mẹ......"

"Con trai, thiếu bao nhiêu tiền? Không đủ mẹ sẽ lấy thêm" Lưu mẫu thân thể mập mạp có chút run rẩy, ánh mắt không dám nhìn xung quanh, vội vàng mở túi nilon ra, bên trong lộ ra vài xấp tiền mặt.

"Mẹ, thiếu rất nhiều." Lưu Bưu đảo mắt, vẻ mặt thảm thiết nói.

"Bao nhiêu?" Lưu mẫu run rẩy, vẻ mặt trắng bệch.

"Hơn một trăm vạn......"

"A...... Hơn một trăm vạn?" Lưu mẫu thiếu chút nữa ngất xỉu, túi nilon trong tay rơi xuống đất, tiền mặt cũng rơi ra.

"Mẹ, mẹ, con nói đùa thôi, con phát tài rồi!" Lưu Bưu thấy mẹ mình hai mắt trắng dã, vội vàng đỡ lấy mẹ nói.

"Không sao, không sao đâu…Không cần giấu mẹ, người ta ép tới tận nhà bắt trả nợ, hơn 100 vạn … Mẹ tính rồi, bán cửa hàng đi chắc được 50 vạn, gửi ngân hàng còn khoảng 20 vạn…Hơn nữa tiền riêng của mẹ còn tầm 15 vạn. sau đó tìm họ hàng vay một chút nữa, không việc gì, không việc gì đâu…Con trai, chỉ cần con không sao là tốt rồi, tiền có thể kiếm lại được mà…" Lưu mẫu cố gắng giữ vững tinh thần, cúi đầu bấm ngón tay tính toán. Nhìn Lưu mẫu bấm tay tính toán, Trương Dương cùng A Trạch đồng thời nở nụ cười, thì ra cái thói quen lúc tính toán bấm ngón tay của Lưu Bưu là do mẹ di truyền.

"Bác trai, bác gái…" Trương Dương thấy Lưu mẫu đang đau lòng muốn chết, thật sự là không chịu được, vội vàng đi lại gần nói.

"Trương Dương, đừng nói, lần này ai cũng không nói giúp nó được!" Lưu phụ xiết chặt nắm tay, cặp mắt sắp phun ra lửa.

"Mẹ, con thật sự phát tài, con là phát tài mà, những người này đều là vệ sỹ của con, sao hai người không chịu tin?"

Lưu Bưu xem ra đã mất đi hứng thú giả bộ, hắn hiện tại buồn bực đến mức chỉ muốn hô to một tiếng: Ta phát tài!

"Thật sự?" Lưu phụ không nhìn Lưu Bưu mà đưa ánh mắt tới trên người Trương Dương. Lưu Bưu ở trong lòng người làm mẹ như bà đã không còn chút tín nhiệm nào, nhưng Trương Dương ngược lại, có thể tin được.

"Đúng vậy!" Trương Dương khẳng định, gật đầu.

"A… Ha ha, con trai, con trai ngoan, con phát tài à, ô ô, Lưu gia ta rốt cục mở mày mở mặt rồi… Ha ha…"

Lưu mẫu ôm lấy thân thể cường tráng của Lưu Bưu dùng sức mà lay, bà đã khôi phục lại tính tình hào sảng vốn có, cười ha hả.

Nhìn điệu cười to của Lưu mẫu, Trương Dương cùng A Trạch lại cùng nhìn nhau, đồng thời lau mồ hôi trên trán. Lưu Bưu cùng mẹ hắn từ tiếng cười đến động tác đều giống nhau như đúc…

"Con trai, đám xe này đều là của con hả?" Lưu mẫu vẻ mặt kích động, tách mọi người ra, tiến lại gần mấy chiếc BMW, nhẹ nhàng sờ vào biểu tượng xanh trắng trên xe, hỏi.

"Dạ" Lưu Bưu ha ha cười, gật đầu.

"Mấy người da đen này…" Lưu mẫu nhìn hơn 20 người da đen, hạ giọng hỏi.

"Đều là vệ sỹ của bọn con"

"Ha ha, con trai, con giỏi lắm! Không hổ là con trai của Lưu gia ta. Mẹ trước đây đã nói rồi, lúc con còn nhỏ đã từng để một thầy tướng số xem cho con, đó là một lão đạo râu tóc bạc trắng ở núi Nga Mi…"

"Có phải là râu dài như vầy?" Lưu Bưu dùng tay minh họa.

"Ừ, đúng là dài như vậy!" Lưu mẫu liên tục gật đầu.

"Có phải là nói con cốt cách tinh kỳ, thiên đình đầy đủ, địa khoát viên mãn, có tướng đại phú đại quý?"

"Ừ, ông ta nói vậy" Lưu mẫu nhếch miệng cười tươi.

"Có phải là mẹ lại trả cho lão ta 100 nguyên tiền xem tướng?"

"Ừ…"

"Mẹ, con đã nói cho mẹ biết bao nhiêu lần, con sinh ra ở Trung Quốc thời đại mới, lớn lên dưới Hồng kỳ, là thanh niên có chí khí, không thể bị mê hoặc bởi nọc độc mê tín dị đoan, chúng ta phải tin tưởng khoa học…" Lưu Bưu tận tình khuyên bảo nói.

"Bốp!" Lưu mẫu một cái tát vỗ vào đầu Lưu Bưu.

"Ái da, sao mẹ lại đánh con?"

"Hừ, con phát tài rồi quay lại dạy cả mẹ đó hả? Nếu không phải mẹ mỗi ngày cầu khấn Bồ Tát phù hộ,con sớm đã phơi thây đầu đường rồi. Hừ, phát tài rồi dám lên giọng với mẹ à…"

"Bốp bốp bốp…" Lưu mẫu càng nói càng tức, liên tục oánh lên đầu Lưu Bưu.

"A… Con sai rồi mẹ ơi, con sai…"

Lưu Bưu ôm đầu mà chạy trốn như chuột, lẩn thẳng lên trên lầu. Cả đám Trương Dương trợn mắt há mồm nhìn. Nhưng mọi người trong sân dường như chẳng thấy có gì lạ, rõ ràng thằng nhãi Lưu Bưu này trước kia đã từng thường xuyên diễn trò này trong sân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.