Đồ Thần Chi Lộ

Chương 417: Tôi thấy siêu nhân




Chiến tranh.

Loài người trên trái đất bây giờ không ngừng xảy ra chiến tranh. Nhưng hầu hết chỉ là chiến tranh cục bộ. Iraq, Afghanistan, Kosovo, Somalia chỉ là chiến tranh cục bộ. Thậm chí còn có rất nhiều tổ chức chính phủ. Nhưng còn lâu mới đến chiến tranh chính thức.

Trên thực tế hầu hết các nước đều có dự bị chiến lược, đặc biệt là các khoáng sản, kim loại, sắt thép càng được coi trọng. Cho dù muốn phát động chiến tranh cũng không thể nào đột nhiên thu mua rất nhiều sắt thép và kim loại hiếm có trên quy mô toàn cầu như vậy.

Chiến tranh....

Hiển nhiên không thể nào là chiến tranh giữa các nước với nhau. Trên trái đất dù là chiến tranh lớn nhỏ đều không thoát khỏi bóng lưng của Mĩ, Nga, Trung Quốc. Một vài khu vực nóng trên thế giới chỉ là do mấy quốc gia này thao túng. Hiển nhiên thu mua đợt này không phải là các quốc gia đó.

Nếu không phải chiến tranh thì tại sao?

Trương Dương thấy mình như chui vào một cái sừng trâu.

Dường như không thể từ trong các cuộc giao dịch này mà phán đoán ra có chuyện gì sau khi loại trừ khả năng có người thao túng và chiến tranh. Text được lấy tại Truyện FULL

"Trương Dương, thực ra cậu không cần lo lắng. Muốn biết nguyên nhân rất đơn giản" Trần Hành Trường tự hỏi một lúc rồi nói.

"Hả?"

"Rất đơn giản, chúng ta chỉ cần tra được nguồn gốc của các giao dịch này là được"

"Tôi cũng đã nghĩ như vậy, nhưng dù quặng sắt hay là thép đều liên quan đến một vài công ty khổng lồ trên thế giới. Thoạt nhìn hình như tất cả các công ty khổng lồ trên thế giới đều tham gia vào kế hoạch này"

Trương Dương cau mày nhìn số liệu trên máy tính. Hiển nhiên các công ty sắt thép trên thế giới đều tham gia vào chuyện này, có lẽ cũng vì vậy mà giá thép mới tăng chóng mặt như vậy. Mà tất cả các công ty thép Trung Quốc cũng đều tham dự vào.

"Không thể. Nhất định có mánh khóe trong đó" Trần Hành Trường gật đầu nói: "Cả thế giới đang trong thời kỳ khủng hoảng kinh tế. Mỗi một nước đều biết giá kim loại tăng sẽ ảnh hưởng bất lợi đến khôi phục kinh tế. Điều này ảnh hưởng tới địa ốc, xe hơi, đóng thuyền.... Sức ảnh hưởng không chỉ có ngành sản xuất kim loại. Tôi tin rằng nếu theo giá cả bây giờ, trong nửa tháng nữa giá kim loại rất có thể tăng lên gấp đôi"

"Ừm, việc này đành phải phiền Trần Hành Trường hỏi một chút. Tôi luôn cảm thấy có điều không đúng" Trương Dương tắt máy tính, hít vào một hơi thật sâu. Giá thép tăng mạnh làm cho Trương Dương cảm thấy như bong bóng.

"Ừm, rất nhanh sẽ có tin tức. Bởi vì chuyện này liên quan đến các tài khoản đầu tư, đầu tư mạo hiểm, rất có thể phải điều chỉnh một vài chính sách"

Ba người lại nói một vái vấn đề khác, cuối cùng phân tích hoàn cảnh thị trường và phương hướng đầu tư trước mắt cho gia tộc Mao thị.

Trương Dương và Trần Hành Trường vẫn cho rằng gia tộc Mao thị bây giờ không nên lấy địa ốc làm chính, tốt nhất là sản xuất giấy gia truyền làm chính mà địa ốc là phụ.

Bây giờ ngành sản xuất giấy đang trong thời kỳ huy hoàng nhất. Giá nguyên liệu giảm mạnh, tiền nhân công bởi vì khủng hoảng kinh tế nên giảm đi một phần năm. Chẳng qua quốc gia yêu cầu bảo vệ môi trường, đóng cửa hầu hết các cơ sở sản xuất giấy nhỏ lẻ, giá giấy thành phẩm tăng lên. Ít nhất chưa đạt đến mức đỉnh cao, vẫn còn không gian tăng tiếp.

Cuối cùng ba người có kết luận, mặc dù bây giờ đang khủng hoảng kinh tế, nên yêu cầu bảo vệ môi trường của chính phủ đã hơi thả lỏng. Tuy nhiên ngành giấy phải bảo vệ môi trường là xu thế tất yếu. Nếu như công ty giấy đứng đầu Trung Quốc của gia tộc Mao thị có thể đi tiên phong trong vấn đề bảo vệ môi trường, như vậy chính phủ sẽ có các chính sách giúp đỡ.

Đối với việc Mao thị tiến quân vào thị trường địa ốc, Trương Dương đề nghị từng bước chiếm đoạn thị trường. Bởi vì khủng hoảng kinh tế đã hình thành nhiều vùng trống, đặc biệt một ít công ty địa ốc bị phá sản nên có thể tăng cường mua vào, nhưng kiên quyết không thể đầu tư quá nhiều tránh việc phân tán tinh lực.

Về nhà ở nên xây cả biệt thự và các khu chung cư, nhà lớn nhà bé, có thể tùy ý thay đổi thích hợp với nhu cầu thị trường và chiến lược kinh doanh.

Không thể xây dựng đồng loạt quá nhiều, tốt nhất là xây xong nhà này rồi đến nhà khác, giá nhà sẽ tăng lên. Nhưng bây giờ giá thép đang tăng cao, phát triển quá nhanh sẽ không thích hợp với quy mô tài chính của Mao thị lúc này. Ba người nói chuyện đến ba giờ sáng, ăn bát mì do tự tay Mao Nhân Quốc nấu rồi rời đi.

Tối nay để cho Trương Dương chính thức dung nhập vào trung tâm gia tộc Mao thị, tham dự kế hoạch phát triển gia tộc.

Mà Trần Hành Trường cũng trở thành nhân vật quân sư của gia tộc Mao thị.

Trên thực tế buổi tối này, gia tộc Mao thị, Trương Dương, Trần Hành Trường đã hình thành một tam giác. Tam giác này ảnh hưởng rất lớn đến công ty Mao thị. Gia tộc Mao thị trong vòng ít nhất năm mươi năm đều sẽ phát triển theo kế hoạch đã định này.

Mà công ty Mao thị cũng nghênh đón thời kỳ huy hoàng, từ ngành sản xuất giấy đến địa ốc, sau đó là đóng thuyền, năng lượng, khoáng sản, từng bước mở rộng. Từ đầu đến cuối, tài chính của công ty đều rất ổn định.

Chuyện này không thể không nói tiếp. Bởi vì sau khi Trần Hành Trường và công ty Mao thị tiếp xúc quá gần khiến cho các đối thủ chính trị bất mãn, đưa ra yêu cầu tra xét Trần Hành Trường. Kết quả tra xét làm cho chính phủ kinh ngạc. Ngoài việc Trần Hành Trường cung cấp một chút tài chính cho công ty Mao thị trong đợt khủng hoảng kinh tế ra, mấy năm sau Trần Hành Trường không có bất cứ quan hệ về kinh tế với bọn họ, mà khoản tiền kia cũng sớm được trả lại.

Làm cho xã hội kinh ngạc đó là gia đình Trần Hành Trường có thể dùng từ nghèo khó để hình dung. Chẳng qua cuộc sống tinh thần lại rất phong phú. Gia đình chỉ có cơ sở vật chất đơn giản, có các đồ điện mà các gia đình bình thường đều có, còn có giấy và bút mực mà các gia đình khác không có. Tài chính của gia đình công khai rõ ràng, tất cả đều là từ tiền lương chân chính.

Lần kiểm tra này, Trần Hành Trường trở thành quan chức được hoan nghênh nhất năm X, trở thành người hùng trên mạng. Danh tiếng lan xa, có một không hai. Mà các tác phẩm thư pháp của Trần Hành Trường nhiều lần được bảo tàng quốc gia trưng bày. Người đời sau đánh giá "Chữ như người" Mà thư pháp của hắn được người đời cất kỹ. Khai sáng quan chức không có tài khoản hàng triệu. Điều này rất hiếm thấy trên quan trường Trung Quốc.

Lần kiểm tra này đã xác định con đường công danh của Trần Hành Trường.

Khi Trần Hành Trường được giao chức..... ngân hàng trung ương, hắn thường nhớ tới đạo làm quan mà Trương Dương nói.

Trong phòng làm việc của Trần Hành Trường có một bức thư pháp: "Thủ xá chi đạo" Nhiều năm qua bức thư pháp này vẫn ở bên cạnh hắn. Bởi vì Trần Hành Trường tìm Trương Dương nói muốn một bức thư pháp. Đây là tác phẩm duy nhất của Trần Hành Trường có chữ ký của Trương Dương. Rất nhiều thuộc hạ thấy bức thư pháp này, hỏi cái tên Trương Dương, Trần Hành Trường chỉ cười mà không nói.

Trước bỏ sau lấy.

Có mấy người hiểu được đạo lý này.

Thực ra thành công lớn nhất của Trần Hành Trường không phải là nắm giữ kinh tế cả Trung Quốc. Mà con trai hắn, cháu hắn, hầu hết thành viên của gia tộc đều làm quan. Cả đời bọn họ đều thực hiện phương châm của Trần Hành Trường.

Hơn mười năm sau, gia tộc Trần thị có tác dụng rất lớn trong các thế lực gia tộc chính trợ ở Trung Quốc, hơn nữa còn được nhân dân ủng hộ.

Rất nhiều quan chức vì tham nhũng có mấy triệu đã phải ra hầu tòa. Nhưng gia tộc Trần thị có cả tỷ cũng không ai ghen ghét. Bởi vì số tiền đó có được một cách trong sạch. Khi làm quan đến trình độ như gia tộc Trần thị, con cháu sẽ không phải bôn ba vì tiền. Làm quan đã là một nghề nghiệp, là vinh dự của gia tộc, không phải vì mưu đoạt tài sản.

"Lão đệ, cậu nghỉ ở đâu?"

Trần Hành Trường đi xe công, không để Mao Nhân Quốc đưa về, Trương Dương cũng thuận tiện đi cùng xe Trần Hành Trường.

"Khách sạn XX, cảm ơn lão ca"

"Ha ha, cảm ơn gì chứ. Tôi còn phải cảm ơn lão đệ đã chỉ điểm. Chẳng qua nói thật lão đệ không làm quan thực sự là quá đáng tiếc" Trần Hành Trường thở dài chưa từ bỏ ý định.

"Lão ca sai rồi, tôi hiểu đạo lý nhưng không nhất định đã làm được. Mà lão ca ban đầu dù không rõ đạo lý, nhưng sau khi tôi nói lão ca lại làm được. Điều này chứng minh đạo lý đó mà thôi. Trên thế giới này có các loại người khác nhau. Bọn họ không phải không biết nhưng đối mặt với vô số hấp dẫn, muốn làm được cũng không dễ gì. Lại nói tôi.... khó" Trương Dương từ từ lắc đầu.

"Tại sao?"

"Anh và tôi có cách nhìn về cuộc sống khác nhau, hiển nhiên cảnh giới cũng khác nhau. Bởi vì trong mắt anh, làm quan là tạo phúc cho dân và là giấc mơ của anh. Mà tôi nhìn dân chúng như một con kiến. Anh bảo tôi làm quan như thế nào. Tôi sao có thể làm được" Trương Dương nói: "Nhìn dân chúng như con kiến" Trần Hành Trường cau mày, những lời này làm hắn bất mãn.

"Lão ca, anh và tôi quen nhau nhưng đi con đường khác nhau. Tôi hiểu được suy nghĩ của mình. Anh không thể hiểu được chúng ta là người của hai thế giới khác nhau. Chúng ta có mục đích, mục tiêu và lý tưởng của riêng mình, theo đuổi thứ khác nhau. Cho nên lão ca không cần cưỡng cầu"

"Suy nghĩ của lão đệ hơi cực đoan. Người là bình đẳng. Suy nghĩ của con người mặc dù không thống nhất. Nhưng về mặt tinh thần vẫn từng bước thăng hoa, giống như khói vậy..." Trần Hành Trường nói.

"Ha ha, lão ca, người không bao giờ bình đẳng. Anh không cần thuyết phục tôi. Anh xem"

Trương Dương cười cười, đột nhiên mắt hắn lóe kim quang. Trương Dương đang ngồi ở vị trí lái xe, tay hơi vung lên.

Vù....

Cực nhanh!

Cực nhanh!

Mắt Trần Hành Trường lóe lên tia sáng khủng bố. Hắn đã không còn khống chế được chiếc xe. Chiếc xe con điên cuồng chạy đi trên đường, điên cuồng lắc lư điều này làm cho Trần Hành Trường cảm thấy như đang ngồi trên xe chạy qua núi.

Vù.

Một chiếc xe con từ từ đi tới, lái xe đang nghe hát, mắt nhìn xung quanh tìm kiếm con mồi của mình. Đột nhiên có một chiếc xe con màu đen lao ra.

Một mét.

Hai mét.

Rất nhanh.

"Dát" Lái xe taxi chỉ có thể dẫm mạnh vào bàn phanh, đôi mắt chuột sợ hãi nhìn vào chiếc xe con kia... xong rồi.

Đột nhiên kính trước tối sầm lại, chiếc xe con màu đen không ngờ bay lên khỏi mặt đất.

Lái xe taxi ngồi trên ghế, mắt thừ ra.

"Này này, tao vừa thấy một chiếc xe con bay vọt đi" Hai phút sau, lái xe rốt cuộc tỉnh lại, kích động hô lớn.

"Đúng thế, vừa nãy chỉ còn cách chúng ta có hai mét, tốc độ xe đó ít nhất là hai trăm Km giờ. Sắp va phải thì không ngờ trong nháy mắt đó lại bay qua đầu xe chúng ta"

"Này này, mày có phải xem nhiều phim viễn tưởng không? Tao đã nói với mày nhiều lần, đừng cùng con mày xem phim viễn tưởng. Mỗi lần đến nhà lại thấy mày cười khúc khích. Được rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mơ mình gặp siêu nhân à"

"Mẹ.... nó..." Lái xe tức tối hộc máu, hung hăng tắt máy.

"Này này..." Đâu ngờ rằng vừa tắt máy thì đối phương đã gọi lại. Sau khi nghe điện bên trong truyền đến tiếng quát đầy kích động.

"Sao?" Lái xe tức giận nói.

"Tao tao... tao thấy một chiếc xe biến hình bay qua đầu xe tao...." Giọng nói trong máy không rõ ràng, vô cùng kích động.

"Mày xem nhiều phim viễn tưởng quá rồi" Lái xe cười lạnh một tiếng: "Ngừng... đầu óc tao có vấn đề..."

"Được"

Trương Dương khẽ vung tay lên, chiếc xe con từ từ lấy lại tốc độ bình thường.

"Phù phù"

Trương Dương thở gấp, mặt tái nhợt, mồ hôi trên trán chảy khắp, giống như mới trong bể nước chui ra. Tốc độ nhanh như điện vừa nãy làm cho hắn cảm thấy cái chết cận kề.

"Sao cậu làm được?" Trần Hành Trường nhìn Trương Dương, mắt đầy vẻ hồi hồi.

"Võ công"

"Võ công?" Trần Hành Trường há hốc mồm, điều này không hợp với thân phận của hắn.

"Đúng vậy, một loại võ công có thể coi người bình thường là con kiến. Anh nhìn một chút coi" Trương Dương vừa nói vừa ra hiệu cho Trần Hành Trường nhìn một gốc cây lớn phía trước, tay nhẹ nhàng vung lên nhằm vào thân cây.

Một cảnh tượng làm cho người ta sợ hãi xuất hiện trước mặt Trần Hành Trường.

Chỉ thấy gốc cây trong nháy mắt hoàn thành cuộc đời trăm năm, dưới ánh đèn đường mắt thường có thể thấy lá cây bắt đầu vàng đi, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống. Từ từ thân cây trở nên héo úa, có cành cây không thể thừa nhận sức nặng mà gãy xuống lối đi dành cho người đi bộ. Sau khi rơi xuống mặt đất lập tức hóa thành bụi phấn, bay đi trong gió.

Mùa xuân đi.

Mùa thu tới.

Ngay sau đó mùa đông tới.

Dường như điều này là một cảnh thần kỳ làm cho người ta sợ hãi. Chỉ trong mấy giây cành cây đã trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông, sinh lão bệnh tử.

Chiếc xe lặng lẽ dừng lại ở ven đường, trong xe trở nên yên tĩnh.

Trần Hành Trường nhìn chằm chằm vào thân cây đó, cành lá khô khốc, lá cây nhẹ nhàng bay trong gió, trông rất hiu quạnh.

"Trương Dương, cậu có phải là người hay không?" Trần Hành Trường rốt cuộc đã lấy lại bình tĩnh.

"Phải" Trương Dương khẽ cười nói.

"Đây là nguyên nhân cậu không muốn làm quan?"

"Đúng"

"Ừ, nếu tôi lợi hại như vậy, tôi cũng không làm quan. Sinh mệnh như kiến hôi, ha ha, quả nhiên là một con kiến. Thật không ngờ võ công lại thần kỳ như vậy. Đúng, Trương Dương tại sao cậu muốn tôi biết cậu có võ công?" Trần Hành Trường đột nhiên hỏi.

"Tự nghĩ xem, anh sẽ nghĩ ra" Trương Dương mỉm cười.

"Ừ, cậu đã nói như thế, tôi nhất định sẽ nghĩ ra" Trần Hành Trường tự hỏi một chút rồi gật đầu

"Trần Hành Trường, anh biết Thái Kinh không?"

"Ừ, gian thần"

"Đúng, gian thần nhưng tôi lại biết Thái Kinh mà chuyên gia thư pháp"

"Tôi cũng biết. Nguyên nhân bởi vì Thái Kinh là một gian thần, cho nên các tác phẩm còn được lưu truyền của người này không có bao nhiêu. Dù là có cũng bị lãng quên, rất ít tụ tập với các tác phẩm của nhà thư pháp khác"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.