Đồ Thần Chi Lộ

Chương 387: Vòng ngọc trai hai vạn tiền âm phủ: Rời đi hoặc là chết




"Ông anh, tôi đến thăm người thân..." Trương Dương giải thích với bảo vệ.

"Thăm người thân? Thăm người thân sao mang theo nhiều thứ thế?" Tên bảo vệ suýt nữa bị Tiểu Lý Tử đánh cười lạnh, ra vẻ tao không phải thằng ngu. Trương Dương thấy vậy chỉ muốn đánh người.

"Tôi đúng là đến thăm người mà, phiền anh thông báo giúp tôi. Bố tôi tên là Trương Diệu Căn" Trương Dương nén cơn giận trong lòng. Gặp rất nhiều đại nhân vật, ngay cả tướng quân cũng rất hòa đồng, Trương Dương phát hiện mấy thằng nhỏ bé như bảo vệ này mới khó chơi. Khó trách mọi người đều nói Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi, xem ra cũng có lý.

"Trương Diệu Căn. Trương Diệu Căn là gì của cậu?" Tên bảo vệ nhìn Trương Dương hỏi.

"Là bố tôi, bố mẹ tôi đều làm ở đây, đã nhiều năm rồi"

"Ừ, đúng là có người như vậy, cậu chính là Trương Dương?" Trên mặt tên bảo vệ hiện lên một tia quái dị.

"Đúng, bố tôi đã nhắc đến tôi với anh?" Trương Dương không khỏi ngẩn người, không ngờ rằng một tên bảo vệ lại biết hắn.

"Không phải, là bạn gái của cậu nói" Bảo vệ nói.

"Bạn gái tôi?" Trương Dương há hốc mồm.

"Ừm, bạn gái mày, được rồi, tôi đang làm việc, các cậu chờ một lát..." Bảo vệ hình như không muốn nhiều lời với Trương Dương về vấn đề này, ngừng nói.

"Chúng tôi có thể vào tìm bố mẹ tôi không? Bây giờ hình như đang là giờ nghỉ ăn cơm trưa?"

"Không được".

Trương Dương vốn tưởng rằng tên bảo vệ này sẽ thông cảm. Không ngờ rằng đối phương vẫn lạnh nhạt như vậy. Mấy tên bảo vệ phía sau cũng đi lên, mấy người thì thầm với nhau gì đó, hình như nhắc đến một người họ Hoàng. Nghe đến đây, Trương Dương cũng chẳng muốn nghe nữa. Dù sao mấy cái tên đó hắn cũng không biết.

"Anh bạn trẻ, tốt nhất tốt cậu hãy đến, giám đốc Hoàng của chúng tôi lập tức đến đây" Một bảo vệ đi tới nói nhỏ với Trương Dương, xem ra là có ý tốt.

"Giám đốc Hoàng có quan hệ gì với tôi chỉ đến thăm người thân thôi mà" Trương Dương có chút khó hiểu.

"Nhưng mà, giám đốc Hoàng thích bạn gái cậu. A, giám đốc Hoàng tới" Tên bảo vệ vội vàng lui lại vài bước"

"Đang làm mà tụ tập lại nói chuyện với nhau. Đội trưởng Tô, đây là đội bảo vệ của anh?"

Ngay khi Trương Dương chuẩn bị hỏi bạn gái là chuyện gì, một người đàn ông trung niên đi tới. Người này mặc đồ tây hàng hiệu, tóc vuốt keo ruồi bay cũng ngã, giày da được đánh bóng như mặt gương, mặt mũi trắng nõn, chẳng qua hàm răng lại vàng khè, làm cho người ta thấy là một tên Hán gian.

"Giám đốc Hoàng đã ăn cơm chưa thế?" Tên đội trưởng bảo vệ gật đầu cúi người, vẻ mặt nịnh nọt nói với người đàn ông này.

"Bọn họ là ai?" Giáo độc Hoàng không thèm nhìn đội trưởng bảo vệ, chỉ vào Trương Dương cùng với ba người A Trạch đứng ở xa mà nói.

"Ồ, bọn họ đến thăm người thân, là con trai của Trương Diệu Căn, Trương Dương. Giám đốc Hoàng, tôi không cho bọn họ vào" Đội trưởng bảo vệ câu sau liền hạ thấp âm thanh. Chẳng qua Trương Dương vẫn nghe thấy.

Trương Dương cảm thấy chuyện hơi phức tạp, giống như lần này không phải là đến thăm người thân, mà giống như mình đến làm gián điệp vậy. Xem ra bố mẹ đã xảy ra chuyện gì.

"Con trai Trương Diệu Căn? Trương Dương?" Giám đốc Hoàng ra vẻ cao cao tại thượng đi tới trước mặt Trương Dương.

"Ừ" Trong đầu Trương Dương đột nhiên có cảm giác chán ghét người này.

"Ừm ừm, không sai, quả nhiên là người anh tuấn, ha ha" Giám đốc Hoàng nhìn Trương Dương, cười lớn.

"Xin hỏi, tôi có thể vào không?" Trương Dương lạnh nhạt nói.

"Đương nhiên, đương nhiên. Tiểu Ngô, cậu dẫn bọn họ vào tìm Trương Diệu Căn" Giám đốc Hoàng cười lớn nói với một tên bảo vệ nhỏ tuổi bên cạnh.

"Vâng".

"Cảm ơn".

Trương Dương cũng chẳng muốn dây dưa với tên này làm gì. Đi đến đến bên cạnh ba người sách mấy túi đi theo tên bảo vệ đó đi vào. Mà A Trạch, Lưu Bưu và Tiểu Lý Tử cũng xách túi đi sát theo Trương Dương.

Trương Dương luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Bây giờ hắn chỉ muốn nhanh thấy bố mẹ.

"Trương sư phụ, Trương Diệu Căn sư phụ, con trai ông đến thăm ông..." Tên bảo vệ hình như không muốn nói chuyện với Trương Dương, rất nhanh dẫn Trương Dương đến một căn nhà, gọi lớn rồi bỏ đi.

"Trương Dương".

"Con trai".

Trương Dương cảm thấy yết hầu như nghẹn lại, hai mắt mơ hồ. Nhiều năm không gặp bố mẹ, sự thân thiết này, niềm thương nhớ, thậm chí còn có chút xa lạ. Trong lòng Trương Dương như có trăm cảm giác đan xen vào nhau.

"Con trai, con trai của mẹ, thật là con rồi".

Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đứng trên ban công như một cơn gió chạy xuống, ôm chặt lấy Trương Dương, kích động đến độ nước mắt rơi ra, hai tay không ngừng vỗ lưng Trương Dương. Nhìn trông rất tức cười, bởi vì người phụ nữ này cao không tới vai Trương Dương.

"Mẹ, ở đây nhiều người như vậy..." Mắt Trương Dương thấy đám Lưu Bưu đang cười trộm, không khỏi xấu hổ nói.

"Ừ ừ..." Trương mẫu lau nước mắt, cười nói: "Những người này đều là bạn của con sao?"

"Vâng, đều là bạn của con".

"Cháu chào bác".

"Cháu chào bác".

"Cháu chào bác".

"Tốt, tốt, chào các cháu, mau vào thôi" Trương mẫu vui mừng ra mặt, vội vàng kéo mấy người lên lầu.

Đây là một căn phòng khoảng sáu mươi mét vuông, có lẽ là nhà dành cho công nhân ở lại. Mặc dù nhỏ nhưng cũng sạch sẽ, duy nhất không được hoàn mỹ là mấy người bọn họ ngồi xuống, phòng khách có vẻ chật chội.

Lúc này, Trương phụ đã sớm rót bốn cốc trà.

Bố Trương Dương thoạt nhìn không hay nói, trầm mặc ít nói. Sau khi tiến vào chỉ nói chuyện với đám Lưu Bưu một chút, sau đó không ngừng nhìn Trương Dương, nhìn trên, nhìn dưới, nhìn hai bên, tình cha thật cao cả. A Trạch và Tiểu Lý Tử thấy thế đều rất hâm mộ. Ngay cả Lưu Bưu có bố mẹ mà mắt cũng đỏ lên. Hiển nhiên hắn cũng đang nhớ đến người mẹ như hổ của mình.

"Ông, ông nói chuyện với bạn Trương Dương, tôi xuống nhà bếp lấy mấy món lên..." Trương mẫu lập tức đi ra ngoài.

"Mẹ, không cần phiền phức như vậy đâu" Trương Dương vừa định đề nghị ra ngoài ăn, nhưng Trương mẫu đã không thấy đâu cả. Chẳng qua Trương Dương cũng muốn ăn một bữa cơm ở đây, hưởng thụ cảm giác gia đình.

"Bố, còn có người ăn cơm cùng chúng ta sao?"

Hiển nhiên, bố mẹ Trương Dương đang chuẩn bị ăn cơm, các món đã được dọn lên bàn, cơm cũng đã được xới ra. Chẳng qua làm Trương Dương khó hiểu là trên bàn lại để ba cái bát.

"Đúng vậy, bạn gái con sẽ đến ngay" Trương Diệu Căn nhìn đồng hồ nói.

"Bạn gái con... khụ khụ..."

"Bác, thơm quá... Trương Dương..."

Ngay lúc Trương Dương vừa định hỏi là có chuyện gì, một cô gái mặc đồng phục từ bên ngoài đi vào. Cô gái có mái tóc dài, đôi mắt to trong suốt. Mặc dù mặc đồng phục, nhưng không mất đi đường cong gợi cảm, chỗ lồi chỗ lõm trên cơ thể. Làm cho mắt người ta sáng rực lên, giống như cả căn phòng đều sáng lên vậy..

"Di Nhiên".

"Tiêu Di Nhiên".

Trương Dương và Lưu Bưu cùng đứng lên, kinh ngạc nhìn cô gái này. Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ được Tiêu Di Nhiên lại xuất hiện ở đây, điều này thật khó tin.

Mà A Trạch và Tiểu Lý Tử lại ngơ ngác, không rõ chuyện gì xảy ra.

"Di Nhiên, sao em lại ở đây?" Trương Dương từ từ ngồi xuống, khống chế tâm trạng của mình mà hỏi.

"Em... em không tìm được anh nên em đến đây..." Tiêu Di Nhiên đang vui mừng đột nhiên trở nên xấu hổ, mặt đỏ ửng.

"Anh..." Trương Dương đột nhiên có một cảm giác không biết nói gì.

Trong phòng đột nhiên trầm lắng, một trận buồn chán, Tiêu Di Nhiên ngây ngốc nhìn Trương Dương, dường như không bao giờ chán.

"Lão Đại, chúng ta cũng ở đây, mày có gì thì vào phòng rồi hãy nói? Không cần nháy mắt đưa tình ở đây" Lưu Bưu cười cười phá vỡ sự im lặng.

"...." Trương Dương không có gì để nói.

"Đi đi, cô gá này chịu rất nhiều thiệt thòi, mỗi ngày đều mong ngóng con, ài" Trương Diệu Căn nhẹ nhàng nói.

Lúc này, Tiêu Di Nhiên mặt đỏ ửng đi vào trong phòng, hiển nhiên đó là phòng của nàng. Cửa mở ra, một mùi hương thơm ngát dễ chịu trào ra.

"Trương Dương".

"Di Nhiên".

Phòng rất nhỏ, ngoại trừ một chiếc bàn, chỉ có một chiếc giường rộng hai mét hai. Ngoại trừ chiếc giường, không có chỗ nào để ngồi. Trương Dương chỉ có thể ngồi trên giường. Tiêu Di Nhiên từ từ thu dọn những đồ đạc trong phòng. Hai người gọi nhau một tiếng rồi lại rơi vào im lặng.

"Trương Dương". Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

"Di Nhiên".

Sau đó lại ngơ ngác nhìn nhau, một cảm giác không thể nào hình dung tràn ngập trong phòng, có chút áp lực, có chút nặng nề, lại có chút mập mờ...

Đột nhiên phát hiện hai người đã hơn nửa năm không gặp, tình ý dạt dào cũng đã phai nhạt đi đôi chút.

"Anh hỏi trước đi" Tiêu Di Nhiên ngồi xuống giường, cầm lấy lược nhẹ nhàng chải mái tóc dài, trong mắt có một tia buồn phiền.

"Em đến đây từ lúc nào?"

"Lần trước sau khi chúng ta chia tay, em không có tin tức của anh. Anh đã từng nói cho em biết bố mẹ anh làm việc ở đây, nên em tìm đến đây. Lúc ấy nơi này vừa vặn tuyển công nhân nữ, em liền vào đây làm" Giọng nói thản nhiên của Tiêu Di Nhiên, Trương Dương nghe được lại như bị dao cắt trong lòng. Hắn không nghĩ tới Tiêu Di Nhiên mà nàng lại luôn nghĩ đến mình, thậm chí còn từ ngàn dặm xa xôi tìm đến đây. Trương Dương có thể hiểu Tiêu Di Nhiên đã khổ thế nào.

"Công việc có mệt không?"

"Không sao, cuộc sống mỗi ngày đều như nhau. Hai bác đối với em rất tốt. Ít nhất tốt hơn khi ở thành phố C nhiều, không nhìn cảnh mà nhớ người" Tiêu Di Nhiên nhẹ nhàng mở quyển album trên bàn ra, bên trong đều là ảnh của Tiêu Viễn Hành, thể hiện sự huy hoàng của Tiêu Viễn Hành.

"Di Nhiên, xin lỗi..."

Trương Dương đi đến bên cạnh Tiêu Di Nhiên, ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng. Cảm giác áy náy trong lòng càng tăng lên, nàng như thánh nữ trong lòng hắn, nàng như một nữ thần cao cả. Đây là lần đầu tiên hắn đến gần nàng như vậy.

Thực ra Trương Dương không biết hắn từ trước đã ở rất gần Tiêu Di Nhiên, mà là do hắn kéo xa khoảng cách giữa hai người. Chỉ đến lúc này, hắn mới có thể cảm giác được đến gần.

"Anh không phải đã về sao? Sao lại nói xin lỗi?" Tiêu Di Nhiên đưa lược cho Trương Dương, nhẹ nhàng nói: "Chải tóc cho em".

"Ừ".

Trong phòng rất yên tĩnh, ngay cả tiếng lược chải tóc cũng có thể nghe thấy được. Tiêu Di Nhiên hạnh phúc nhắm mắt lại. Từ trước đến nay bọn họ đều đợi ngày này. Mà ngày này nàng rốt cuộc đã đợi được.

Trương Dương chải tóc rất cẩn thận.

"Anh còn đi nữa không?" Tiêu Di Nhiên hỏi.

"Anh..."

"Nam nhi chí tại bốn phương, đàn ông phải lấy sự nghiệp làm trọng. Em ở cùng hai bác cũng rất tốt, có thể chăm sóc lẫn nhau, anh không cần lo lắng".

Tiêu Di Nhiên luôn nghĩ vì Trương Dương. Đây là điều mà Trương Dương áy náy với nàng nhất. Tiêu Di Nhiên chưa bao giờ yêu cầu hắn cái gì.

"Anh nghĩ... mọi người không cần đi làm nữa..."

"Vì sao không đi làm nữa?" Tiêu Di Nhiên quay người lại, mỉm cười với Trương Dương: "Có phải anh phát tài rồi không?"

"Khụ khụ... cái này... đúng là có hơi phát tài một chút" Trương Dương không khỏi đỏ mặt, hắn hơi xúc động một chút.

"Hì hì, nếu như phát tài rồi không đi làm, vậy con người sống còn có gì thú vị nữa chứ? Thực ra tài sản mà ca ca để lại cho em, cũng đủ để em sống cả đời. Còn có Thất Ca từng tháng cũng gửi cho em một số tiền. Nhưng không phải em vẫn đi làm sao. Đi làm để quên đi phiền muộn, cuộc sống phong phú, tại sao lại không đi làm?"

"Vậy... vậy đi làm vậy" Trương Dương đột nhiên có cảm giác thất bại. Hắn đang định đầu tiên là thuyết phục Tiêu Di Nhiên, sau đó thuyết phục bố mẹ mình. Nhưng đâu ngờ rằng Tiêu Di Nhiên lại là một cái đinh. Xem ra không cần nói với bố mẹ nữa.

"Trương Dương".

"Trương Dương".

"A..." Trương Dương vội vàng trả lời, là mẹ gọi.

"Muốn tình cảm thì chờ đến tối nhé, bây giờ là lúc ăn cơm".

"Khụ khụ.... con"

Trương Dương và Tiêu Di Nhiên nhìn nhau, mặt đỏ tận mang tai.

"Nhìn gì thế, đi ăn cơm thôi, nếu không bác sẽ phá cửa đó" Tiêu Di Nhiên không nhịn được mà cười, mặt đỏ ửng, ngón tay thon dài trắng nõn điểm vào trán Trương Dương. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần của nàng, Trương Dương mơ hồ.

"Cốc cốc..."

"Trương Dương, ăn cơm thôi, con không nghề ngỗng gì, nhưng bố mẹ còn phải đi làm, tối muốn làm gì thì làm".

Quả nhiên, Trương mẫu đã gõ cửa, hai người lại đỏ mặt, như có lửa nóng trong người vậy.

"Ồ. Ồ. Con ra đây..."

Trương Dương và Tiêu Di Nhiên vội vàng chỉnh lại quần áo, đỡ làm mọi người bên ngoài hiểm lầm. Sau khi hai người ra khỏi phòng, ngoại trừ Trương Diệu Căn, tất cả đều nhìn Trương Dương với vẻ mặt kỳ quái. Đặc biệt là Tiểu Lý Tử, hắn càng hứng thú cẩn thận nhìn Trương Dương từ trên xuống dưới, giống như phát hiện được bí mật gì đó.

"Ăn cơm, ăn cơm thôi".

Làm cho Lưu Bưu kinh ngạc đó chính là hắn vẫn tưởng rằng mẹ Trương Dương giống như mẹ mình đều là nữ quyền, nhưng đâu ngờ rằng lại là hai việc hoàn toàn khác nhau. Bố Trương Dương lẳng lặng ngồi đó, nhưng gần như không phải động tay, cơm không cần xới, ngồi ở ghế chính. Trương mẫu rất cẩn thận xới cơm cho bố Trương Dương, so đũa, sau đó lại xới cơm cho khách và Trương Dương. Cuối cùng mới xới cho mình và Tiêu Di Nhiên.

Làm cho Lưu Bưu càng ngạc nhiên hơn là chiếc bàn này cũng có vị trí, mấy người dựa theo Trương mẫu sắp xếp mà ngồi xuống. mà Lưu Bưu phát hiện Tiêu Di Nhiên và Trương mẫu ngồi ở dưới cùng.

Lúc ăn cơm, Lưu Bưu lại phát hiện, bố Trương Dương không động đũa, Trương mẫu và Tiêu Di Nhiên tuyệt đối không động.

Đây là một gia đình làm cho người ta quỷ dị, nhưng lại rất hài hòa. Nhìn bố Trương Dương và Trương Dương ăn cơm Trương mẫu xới, gắp thức ăn. Lưu Bưu thầm than trong lòng, bố mình bao giờ mới được hưởng thụ sự đãi ngộ này chứ.

Ài, người so với người, thật tức chết được.

"Bác gái..." Lưu Bưu không nhịn được mà nói.

"Lúc ăn cơm không được nói chuyện" Trương Dương lập tức cắt ngang lời Lưu Bưu nói.

"Hả... khụ khụ...."

"Nói đi, hôm nay tình hình hơi đặc biệt. Hơn nữa cũng sắp đến giờ làm rồi, tận dụng thời gian" Trương Diệu Căn nhẹ nhàng nói.

"Tiểu Lưu, có gì muốn hỏi?" Trương mẫu hỏi.

"Cái này... tại sao có nhiều quy định như vậy?"

"Quy định gì? Cháu nói quy định lúc ăn cơm hả?"

"Vâng vâng" Lưu Bưu liên tục gật đầu.

"Thực ra không riêng gì quy định lúc ăn cơm, còn có rất nhiều quy định. Ở Trương gia có rất nhiều quy định. Nghe nói Trương gia thời xưa là một gia tộc lớn, chẳng qua nam không hưng vượng nên tạo thành cảnh âm thịnh dương suy. Trương gia ít nam, mà gia tộc lại nhiều nữ khiến cho nam không ra nam, nữ không ra nữ, dương khí suy kiệt. Cho nên tổ tông lập tổ huấn, chỉ cần vào Trương gia phải tuân theo tổ huấn mà tổ tông lập ra. Lấy điều này bồi dưỡng dương khí của đàn ông Trương gia. Ăn cơm chỉ là một trong số đó mà thôi, còn có rất nhiều" Lúc Trương mẫu nói còn không ngừng nhìn Tiêu Di Nhiên, giống như là nói cho Tiêu Di Nhiên nghe. Mà Tiêu Di Nhiên cũng ngoan ngoãn mà nghe.

"Ồ, như vậy ạ, ài, sao nhà cháu lại không có tổ huấn chứ?" Lưu Bưu bừng tỉnh, tiếc nuối nói.

"Ăn cơm, ăn cơm, mày nói nhiều quá" Trương Dương trừng mắt nhìn Lưu Bưu.

"Trương Dương, con làm gì rồi?" Trương mẫu chuyển chủ đề, đây mới là vấn đề bố mẹ quan tâm.

"Cái này… có làm ạ"

"Tiền đủ tiêu không?"

"Con cũng hơi phát tài".

"Kiếm được chút tiền cũng không được kiêu ngạo như vậy. Con nhìn con kìa, cái tốt không học, lại học hư vinh. Con nhìn con xem, mua nhiều thứ như vậy để làm gì? Dù hơi phát tài cũng không nên lãng phí như vậy chứ?"

"Con xem, còn mua vòng tay, cái này rẻ nhất cũng mấy trăm, mà đắt thì phải mấy vạn" Trương mẫu hưng phấn nói.

"Bác gái, đó là cháu mua tặng bác. Không phải mấy trăm đồng..." Lưu Bưu đau lòng nhìn Trương mẫu tung tung vòng ngọc trong tay, sợ ngã xuống. Vòng ngọc này hơn hai vạn đó.

"Không phải mấy trăm? Vậy là tốt rồi. Bác còn tưởng các cháu bị kẻ gian lừa gạt. Thứ này có lẽ cũng chỉ mấy chục" Trương mẫu ra vẻ thông minh.

"Bác, hơn hai vạn đó ạ..."

"Trời, hơn hai vạn, bác biết, hai vạn tiền âm phủ" Trương mẫu thuận tay ném vòng ngọc vào trong đống quà, nhìn đồng hồ, vội vàng trở lại chỗ ngồi ăn vài miếng cơm: "Mau ăn đi, sắp đến giờ làm rồi. Hết giờ làm, đến tói sẽ có nhiều thời gian hơn, sẽ nói chuyện với mấy thằng quỷ này" Lưu Bưu há hốc mồm không nói lên lời, hắn muốn khóc rồi.

"Ăn cơm thôi" A Trạch an ủi Lưu Bưu một chút, trong lòng thầm kêu may mắn mình mua chính là trang sức bằng vàng. Chẳng qua may mắn đặt ở dưới cùng đống quà. Nếu không nhất định sẽ bị Trương mẫu coi là đồ trang sức giả.

"Ăn cơm, ăn cơm..." Lưu Bưu nhìn vòng ngọc hơn hai vạn bị ném vào trong túi nilon, vẻ mặt buồn bã cúi xuống ăn cơm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.