Đồ Thần Chi Lộ

Chương 341: Dã tâm bành trướng




Bất ngờ! Trái tim của hai người chợt đập điên cuồng, trong nháy mắt khi bọn họ thật cẩn thận rẽ dây leo ra, bọn họ thấy được một người trẻ tuổi đang đứng trong rừng cây, người trẻ tuổi đầu trần, áo trắng. Đương nhiên, y phục đã trở nên dơ bẩn, nhưng lại không chút ảnh hưởng đến khí độ thong dong của người trẻ tuổi này. Vẻ mặt bình tĩnh của người trẻ tuổi kia làm cho hai người sinh ra áp lực tâm lý rất lớn…

Hắn đang chờ bọn họ!

Khi nhìn thấy người trẻ tuổi này, hai người cơ hồ đồng thời có loại suy nghĩ này… Một nỗi sợ hãi cực độ nguy hiểm bắt đầu lan tràn trong không khí, Lưu Xuyên Phong cùng Tiểu Điền Nhất Lang đồng thời phát hiện, thân thể của bọn họ lại không thể nhúc nhích, một lực lượng trói buộc khổng lồ giữ chặt thân thể bọn họ. Tựa hồ, mỗi một khớp xương, mỗi một tế bào, mỗi một dây thần kinh, mỗi một mạch máu đều bị lực lượng này khống chế.

Người trẻ tuổi nọ nhẹ nhàng từng bước đi tới. Lưu Xuyên Phong cùng Tiểu Điền Nhất Lang hai người đã bị nỗi sợ hãi khôn cùng bao phủ. Bọn họ phát hiện, ngay cả ngón tay cũng không thể nhúc nhích, phi tiêu trên ngón tay tựa như tảng đá ngàn cân vậy. Suy nghĩ của bọn họ tựa hồ cũng trở nên trì trệ, trong hai mắt duy nhất có thể thấy chính là cặp mắt yêu dị, lóe ra hào quang kinh tâm động phách kia.

Gần!

Càng ngày càng gần!

Hai người đã lâm vào tuyệt vọng, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn mục tiêu tiếp cận, nhưng thân thể của bọn họ lại không thể điều khiển. Mặt đất trở nên rộng lớn vô cùng, bầu trời trở nên ảm đạm, mưa bay lất phất. Bọn họ duy nhất có thể làm chính là mồ hôi điên cuồng chạy ra, thậm chí, mồ hôi lọt vào hốc mắt tạo nên cảm giác cay xè, sau đó hòa với nước mắt chậm rãi chảy xuống hai má, rơi xuống cỏ. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Cảm giác càng lúc càng mơ hồ, nhưng thân thể của bản thân lại vô cùng rõ ràng…

"Các ngươi tên là gì?"

Rốt cuộc, người trẻ tuổi đã đi đến trước mặt hai người, tựa như thần thánh cao cao tại thượng, làm cho người ta không thể cự tuyệt.

"Lưu Xuyên Phong".

"Tiểu Điền Nhất Lang".

Hai người khó khăn mở miệng, nói từng từ một tên của mình.

Bọn họ phát hiện, ngoại trừ cái miệng, bọn họ không thể nhúc nhích cái gì khác, lực lượng vô hình kia tựa như ngàn vạn sợi tơ nhìn không thấy trói chặt thân thể họ.

"Tên rất hay!" Trương Dương nghĩ tới địa danh của Nhật Bản, "Các ngươi biết trận giết hại mười tám năm trước không?"

"Biết" Lưu Xuyên Phong chua xót nói, hắn rất muốn kháng cự không trả lời, nhưng rõ ràng từ bên trong tựa hồ có một lực lượng bắt hắn trả lời, người trẻ tuổi này giơ tay nhấc chân đều làm cho người ta không thể cự tuyệt, Lưu Xuyên Phong cơ hồ theo bản năng nghĩ tới Đại Hà. Đại Hà chính là loại uy thế này, uy thế làm cho người ta không thể cự tuyệt.

"Biết là tốt, ta không có năng lực giết bảy vạn người, nhưng ta có thể đem toàn bộ Ninja tại núi Phú Sĩ giết hết!" Trương Dương trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, bản thân hắn cũng không rõ. Mình vì cái gì lại so sánh với cường giả giết bảy vạn người kia, đây là một loại tiềm thức. Trong mắt Trương Dương, hắn đã lấy mấy cường giả này làm mục tiêu, đặc biệt là trung niên tóc dài trong không gian kia…"

"Ngươi giết không hết đâu, chỉ cần Thiên Hoàng bệ hạ kêu gọi, sẽ có vô số gia tộc Ninja đi theo Thiên Hoàng nhất tộc" Lưu Xuyên Phong cười ảm đạm, bản thân hắn cũng có chút không tin vào lời của mình.

"Ha ha. Nếu như vậy, ta có thể trực tiếp giết chết Thiên Hoàng" Trương Dương nhẹ nhàng cười, tay nhẹ nhàng vung lên trong không trung, thần công "Tiên Đạo Mạn Mạn" bao phủ hai người nọ, nỗi sợ hãi tràn ngập trong không khí, hai Ninja phát hiện, sinh mệnh của mình tựa như bị hút đi, từng chút từng chút một bị hút đi…

Cảm giác bất lực làm cho hai người giống như rơi vào hầm băng vậy.

Đây là một loại tra tấn, một loại tra tấn có thể so với lăng trì. Không ai nguyện ý trơ mắt nhìn sinh mệnh của mình từng chút, từng chút một biến mất. Càng làm cho bọn họ sợ hãi chính là, theo sự biến mất của sinh mệnh lực bản thân, hai mắt của người trẻ tuổi này lại càng ngày càng sáng ngời, phảng phất như thân thể mình như một bình điện thắp sáng hai mắt của người trẻ tuổi này…

Nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của hai người này, Trương Dương không hiểu sao xuất hiện khoái ý, mấy tháng nay bị người đuổi giết, chạy trốn như chó hoang, hôm nay rốt cuộc đã cảm giác được cảm giác chúa tể tất cả.

Hiện tại, hắn chính là vua của núi Phú Sĩ! Hắn thích loại cảm giác này, hắn thích vẻ mặt thống khổ của hai Ninja, điều này làm cho hắn nhớ lại cảm giác khi còn bé đem chuột đi hỏa thiêu, châm đến chết.

Đó là một loại phát tiết một cách nguyên thủy, đó là dục vọng nguyên thủy.

Phải không? Tàn nhẫn, vốn là một mặt khác của nhân tính, chính là đạo đức cùng lý trí, còn có sự ước thúc của pháp luật…

Hai Ninja làn da càng ngày càng ảm đạm, hai mắt biến thành màu xám, sinh mệnh cạn kiệt càng lúc càng nhanh, từ từ, cả thân thể biến thành màu sắc như bùn đất, tựa như xác ướp vậy.

Trương Dương thả xuống đất thân thể méo mó héo úa, một loại cảm giác vô cùng thoải mái xâm nhập toàn thân. Hiện tại, hắn cũng đã xem con người như con kiến hôi vậy.

Đột nhiên! Lưu Xuyên Phong đã biến thành như xác ướp kia đột nhiên há miệng thở dốc, thân thể kịch liệt nhích động. Hiển nhiên, hắn dùng ý chí kiên cường để nói điều gì đó.

"Nói!" Trương Dương tựa như thần vậy.

"Đại… Đại Hà đại sư sẽ không tha…" Lưu Xuyên Phong hai mắt đột nhiên trợn lên, dùng toàn lực nói ra một câu không đầy đủ, rồi nhanh chóng thân thể khô héo đi, tựa như cây cỏ mùa thu vậy.

"Ha ha ha… Đại Hà, Đại Hà… Đại Hà, ngươi ở nơi nào?"

"Đại Hà, ngươi ở nơi nào?"

"Đại Hà, ngươi ở nơi nào?"

"Đến đây cùng ta chiến một trận!"

Thiên địa vì đó mà biến sắc, khí kình thật lớn kia phảng phất phá tận trời, phá tan sự trói buộc của rừng cây, không ngừng quanh quẩn bên trong rừng cây âm u. Chiến ý hừng hực thiêu đốt trong rừng cây. Dục vọng quyền lợi hừng hực thiêu đốt trong rừng cây. Không khí bị chấn động, phảng phất tạo thành sóng khuếch tán ra, từng vòng từng vòng, cả núi Phú Sĩ tựa hồ bị tiếng thét của Trương Dương bao phủ…

Mười lăm Ninja! Mười lăm Ninja còn lại đều nghe được tiếng thét này, một cảm giác sợ hãi nhanh chóng lan tràn trong rừng cây. Vô số dã thú trong rừng bỏ chạy, phảng phất như đến ngày tận thế.

Võ công mang tính hủy diệt! Khí thế mang tính hủy diệt, khí thế kịch liệt bành trướng, đoạt tâm phách con người…

Mười lăm Ninja cơ hồ đồng thời rút chạy, mỗi một người đều biết, người có gan khiêu chiến Đại Hà không phải là người mà bọn họ có thể chiến thắng, đây là việc không thể so sánh.

Đại Hà trong tâm các Ninja, chính là thần! Người có thể đối kháng với Đại Hà, là người thế nào?

Nhưng đã muộn, tinh thần lực rợp trời rợp đất trong không khí đã bắt lấy thần kinh họ. Ai cũng cảm giác thân thể mình trở nên trầm trọng, tựa như lưng đeo tảng đá ngàn cân, mỗi một bước đi, đều lưu lại dấu chân thật sâu, từ từ, hai chân đã không thể nhấc lên, thân thể tựa như hóa đá vậy.

Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, tựa như tai nạn này đột nhiên phát sinh. Tựa hồ, sự sợ hãi từ trong vô hình sinh ra, khôn cùng bát ngát, nhìn không tới, bắt không được, lại rất thực tế làm cho sợ hãi.

Bọn họ không biết, rừng cây này đã biến thành thân thể, huyết mạch, tế bào, suy nghĩ của Trương Dương…

Trương Dương làm chủ mọi sinh mệnh trong đó, ngay cả các Ninja!

Nghe tiếng thét đầy khí phách ngông cuồng kia, còn có sự khiêu chiến làm cho người ta nhiệt huyết dâng trào, Na Na thở dài một tiếng, vẻ mặt mất mát mà rời đi.

Nàng không muốn gặp lại "phụ thân" thứ hai kia. Nam nhân trong mộng của nàng thủy chung vẫn ôn nhu, thiện lương, thậm chí có chút đáng khinh. Nhưng nàng cho tới bây giờ không nghĩ tới nam nhân của mình sẽ trở thành anh hùng cái thế, nàng không cần, nàng đã có một phụ thân anh hùng cái thế là đủ rồi, nàng không cần có một trượng phu anh hùng cái thế nữa.

Giết chóc trong rừng cây đã bắt đầu…

Thân thể của Trương Dương như tia chớp di chuyển trong rừng cây, sinh mệnh của từng người một cứ thế mà trôi qua, vô thanh vô tức. Trương Dương đắm chìm trong khoái cảm giết chóc, đắm chìm trong cảm giác khống chế sinh linh, đắm chìm trong cảm giác nắm giữ tất cả, vũ lực bành trướng làm cho hắn xem nhẹ việc Na Na rời đi.

Đương nhiên, hắn biết Na Na rời đi nhưng không thể tự kềm chế. Nữ nhân, trở nên vô cùng nhỏ bé, nữ nhân, trở nên không chút quan trọng. Quan trọng chính là dã tâm quyền khuynh thiên hạ cùng võ công không ai địch lại! Dưới ánh nắng chiều màu đỏ, phảng phất như dự cáo ma thần đã xuất hiện…

Trương Dương đã hoàn toàn đắm chìm trong dục vọng quyền lợi! Nhân cách lâu nay vẫn ẩn giấu trong đáy lòng đã thể hiện. Một bộ máy giết chóc khởi lên cuộc chiến vương giả đã khởi động, bắt đầu tạo nên một trường ca giết chóc bất tận…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.