Đồ Thần Chi Lộ

Chương 334: Ngân Mị bị thương




"Nhìn thấy cây củi sắp tắt phía trước kia không?" Trương Dương thu liễm tâm thần, nghiêng đầu ra hiệu Na Na nhìn về phía trước.

"Ừm".

"Em ở chỗ này, anh cùng Ngân Mị tản ra ba hướng, hình thành thế tam giác, chỉ cần bọn chúng tiến vào thế tam giác này, sẽ không thể hoàn toàn che dấu hình tích, nhớ kỹ, anh và em, chỉ cần một người phát động tập kích thì sẽ lập tức phối hợp, đao cong của em phụ trách tập kích đầu cùng chân, Ngân Mị phụ trách tập kích yết hầu cùng tim, còn anh sẽ phát động công kích đầu tiên, bức bách Ninja sớm phát động công kích làm bại lộ vị trí…"

Trương Dương cảm giác được Na Na gật đầu, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Na Na. Sau đó nương theo ánh lửa yếu ớt đi tới trước một thân cây, Ngân Mị dưới sự hướng dẫn của thần niệm cũng đứng ở một góc tam giác khác.

Đây là một cái bẫy phi thường đơn giản, không có công cụ phụ trợ gì.

Nhưng Trương Dương có thể xác định, Ninja sẽ phát động công kích trước. Cho nên, Trương Dương tuyệt đối nắm chắc.

Trên thế giới này, năng lực tính toán vượt Trương Dương cũng không nhiều, hiện tại, trong phạm vi mấy chục thước vuông đã trở thành lĩnh vực của Trương Dương, ở trong lĩnh vực này, Trương Dương có thể là chúa tể. Đương nhiên, cũng phải loại trừ những cường giả như Đại Hà cùng tướng quân, trong mắt bọn họ, lĩnh vực dạng này chỉ cần phất tay là hóa thành tro bụi, không chịu nổi một kích…

Than lửa rốt cuộc đã hoàn toàn dập tắt, lúc này tuy mặt trời đã mọc, nhưng cũng là tranh tối tranh sáng, hơn nữa đây là trong rừng rậm, rừng cây vẫn che tối như mực, đưa tay nhìn không ra năm ngón tay.

Trương Dương lục thức đã phát huy đến đỉnh điểm, thần niệm lên kết với Ngân Mị, ở phía trước Na Na hình thành một phòng tuyến. Trương Dương tin tưởng rằng cho dù là cường giả tiến vòng phòng tuyến này, thì hắn cũng có thể phát hiện.

Quả nhiên!

Trương Dương cảm giác được xao động trong rừng cây, xao động này không thể hình dung, lại cảm giác được. Tựa hồ, bên trong bóng đêm có vô số sinh vật tràn ngập khí tức nguy hiểm đang phi thường thong thả đi tới.

Trương Dương trên mặt hiện lên nụ cười tàn nhẫn…

Không khí càng ngày càng thêm áp lực, trái tim của Trương Dương cảm giác được một cỗ áp lực vô hình, sự kiên nhẫn của Ninja tạo nên cho hắn sự sợ hãi khôn cùng. Tuy hiện tại có nắm chắc đánh chết được đối thủ, nhưng loại sợ hãi này vẫn không thể áp chế mà lan tràn trong từng tế bào của thân thể.

Ninja đích xác có chỗ đáng sợ, không chút nào nóng vội tấn công. Khoảng cách chỉ ngắn ngủn hơn mười thước, mà di động đã hơn năm phút. Hơn nữa, tựa hồ còn là yên lặng di động…

Loại im lặng này làm cho người ta hít thở không thông. Vốn là một loại áp lực, nếu là một người có tố chất tâm lý không cao, thì rất có thể đã nhảy vào trong rừng cây mà bại hộ hành tung. Thậm chí, Trương Dương cảm giác được sự nóng nảy của Ngân Mị, Ngân Mị thuộc loại động vật thích công kích cùng tốc độ, cơ hồ rất ít khi ẩn nấp chờ đợi. Hiện tại, loại ẩn núp săn đuổi không nhúc nhích này đối với nó là một loại khảo nghiệm, Trương Dương không ngừng dùng thần niệm vỗ về Ngân Mị.

Đến rồi!

Trương Dương trái tim nhảy thót lên, trong bóng đêm, Trương Dương cảm giác được một hình thể đang di động, động tác phi thường thong thả. Tựa hồ, Ninja này di động không theo một quy tắc nào. Hiển nhiên, Ninja đối với nhịp tim, sự lưu động của máu, thậm chí là động tác của cơ thể đều có thể khống chế được.

Từ từ, Ninja chậm rãi di động kia đã tiếp cận cây gỗ lớn, đây là một phòng tuyến quan trọng của Trương Dương, vô luận là tiềm hành có lợi hại bao nhiêu, nhưng gặp chướng ngại, nhất định là phải vượt qua…

Trương Dương trong đầu điên cuồng tính toán mô phỏng từ hoàn cảnh cho đến hành động! Text được lấy tại Truyện FULL

Đây là thời điểm tốt nhất, Trương Dương cảm giác được sinh mệnh không theo quy tắc kia đang vượt qua cây gỗ, phương vị xác định là trong phạm vi ba thước.

"Vù…"

Trương Dương ra tay, hắn ra tay là dùng một nhánh cây nhiều nhánh, không có lực sát thương gì, nhánh cây ở trong không trung phát ra tiếng rít yếu ớt. Đương nhiên, điều này không phải là quan trọng nhất, quan trọng chính là, nhánh cây này tựa như một thanh lao đàn hồi, vừa vung ra cơ hồ đã bao phủ không gian từ trên xuống dưới, nói cách khác, Ninja phải tránh né…

Trong nháy mắt khi Trương Dương vừa động, Na Na đã bắt được vị trí của Ninja, cũng đã động, một thanh đao cong sắc bén như u linh dã phóng vào không trung.

"Bùng!" một tiếng vang nhẹ, không cần nghĩ cũng biết, đao của Na Na đã bắn trung cái khiên tròn kia…

Đương nhiên, cái này cũng không quan trọng, quan trọng chính là Ngân Mị, Ngân Mị mới là vũ khí trí mạng cuối cùng.

Trong nháy mắt khi Ninja giơ khiên tròn lên đỡ ngọn đao, Ngân Mị dưới sự chỉ huy bằng thần niệm của Trương Dương, thân thể tựa như một viên đạn bắn ra, như chớp giật bắn về phía Ninja…

"A…!"

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương phá tan sự tĩnh mịch của rừng cây, trong tích tắc khi Ninja giơ cái khiên trong lên thì bộ trảo sắc bén của Ngân Mị đã dừng ở trên yết hầu của Ninja.

Ngân Mị ở trong không trung dùng cái đuôi không chế phương hướng, sau khi đáp lên yết hầu thì mượn lực đạp lui, cả thân thể của Ninja đã bay ra ngoài, mà Ngân Mị nương theo lực đạp này, đã trở lại vị trí của mình, thậm chí, nó với tốc độ như tia chớp còn có thể dùng các thân cây đê thay đổi phương hướng làm mê hoặc suy đoán của đối thủ.

Lực công kích của Ngân Mị rất lớn, răng nanh cùng trảo của Ngân Mị có lực công kích rất mạnh, nếu Ninja không phải có kỹ xảo đặc thù, Ngân Mị hoàn toàn có thể một cước phá tan cái khiên tròn kia. Đương nhiên, cái này chỉ là trên lý thuyết. Dù sao, cái khiên kia là nằm ở trên người Ninja, đối với Ninja mà nói, cái khiên cơ hồ là thân thể của họ, bọn họ chỉ cần nhẹ nhàng co người lại một chút là đã có thể triệt tiêu lực công phá…

Còn lại năm!

Trong bóng đêm, Trương Dương không khỏi cười một chút, Ninja cũng không lợi hại như hắn tưởng tượng. Ninja cũng là người, trong nháy mắt khi đồng bạn bị giết, nhịp tim của năm người gia tốc, máu lưu tốc nhanh hơn, cũng trong nháy mắt, Trương Dương đã nắm giữ được phương vị của bọn họ.

Đương nhiên, biết vị trí cùng săn đuổi được là hai chuyện khác nhau, Trương Dương cũng không ngu xuẩn mà chủ động xuất kích, Trương Dương có thể khẳng định, ở trong rừng cây, nếu không cùng Na Na Ngân Mị phối hợp, muốn giết chết năm Ninja này thì phải trả giá rất lớn, sau khi Ngân Mị giết được hai người rồi lại phải lui ra, có thể thấy ở trong rừng cây, nhẫn thuật của Ninja đã phát huy đến cực hạn, đã đạt tới bước có thể đối kháng được với tốc độ nhanh như chớp của Ngân Mị.

Từ từ, Ninja bị trúng một kích của Ngân Mị đã dừng cử động, có thể tưởng tượng được, máu tươi vẫn còn tiếp tục chảy xuôi, sinh mệnh đã trôi qua một cách sạch sẽ, rừng cây lại khôi phục sự tĩnh mịch làm cho người ta cảm thấy áp lực.

Làm cho Trương Dương kinh ngạc chính là, năm phương vị mà hắn bắt đầu nắm giữ được lại biến thành những hình thể không theo quy tắc. Hiển nhiên, Ninja có biện pháp làm cho người ta không thể đoán ra hình thể cụ thể của họ, bọn họ tựa như những vòi bạch tuộc chậm rãi di chuyển ở trong rừng…

Sát khí càng ngày càng đậm đặc, lần này, Trương Dương bằng vào giác quan thứ sáu cảm giác được có hai Ninja bắt đầu phối hợp công kích, một trước một sau, một trái một phải, giao nhau mà đi tới, hơn nữa thân thể của họ tựa hồ kéo dài vô hạn, làm cho Trương Dương không thể nắm chắc được vị trí công kích.

Đương nhiên, Trương Dương có kiên nhẫn, trong rừng cây đã được rải vô số nhánh cây, các nhánh cây này kể cả cây cối đều đã khắc sâu vào đầu của Trương Dương, chỉ cần Ninja tránh né một trong số đó, Trương Dương có thể tính toán ra vị trí cụ thể của chúng, sau đó tập kích, vì Na Na cùng Ngân Mị mà sáng tạo ra một cơ hội đuổi giết.

Một thước!

Hai thước!

Ba thước!

Tuy tràn ngập tin tưởng, nhưng sự kiên nhẫn của Ninja vẫn làm cho Trương Dương cảm thấy đáng sợ, nếu không dùng tư cảm để phát hiện những thứ dư thừa ở trong rừng cây, Trương Dương cơ hồ không thể cảm giác được sự tồn tại của Ninja, tốc độ của bọn họ thong thả, động tác cẩn thận, tựa hồ, bọn họ có thể dung nhập vào trong bóng đêm mịt mờ kia…

Đã tới cửa ải cuối cùng, đây là một góc độ công kích tốt nhất, bởi vì Ninja đã tới vị trí chờ sẵn, bọn họ bắt đầu triển khai công kích vào vị trí của Ninja.

"Vù vù…"

Trương Dương ra tay, hai nhánh cây vung lên trong không trung đánh vào trong không gian, nhánh cây cơ hồ chiếm hữu hết không gian, trên dưới trái phải đều có, Ninja không thể không lùi lại…

Đáng tiếc, đã chậm!

Nếu bọn họ biết nhánh cây tập kích này căn bản không thể trí mạng, như vậy bọn họ hoàn toàn có thể bất động, nhưng vừa động, đã phạm phải sai lầm không thể bù đắp, sai lầm phải trả giá bằng sinh mệnh!

"A…!"

"A…!"

"Xoạt xoạt!"

"Chi chi!"

Hai tiếng tiếng kêu thảm thiết lại xuyên phá bóng đêm trong rừng cây… Đột nhiên, Trương Dương trái tim giật thót, hắn cảm giác được sự đau đớn của Ngân Mị, Ngân Mị đã bị thương!

Ngay khi tiếng kêu thảm thiết vừa vang lên, trong không trung liền phát ra một trận âm thanh "xoạt xoạt", là một mạng lưới đan vào nhau, đó là một mạng lưới do phi tiêu tạo thành…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.