Đồ Thần Chi Lộ

Chương 319: Tôn Kiếm




"Hóa ra ngươi vẫn còn nhớ chúng ta có chung huyết thống?"

Những lọn tóc dài của trung niên nhân kia bay múa tựa như ma thần vậy, trên người hắn lộ ra một cỗ áp lực điên cuồng bức người; ngay cả khi Trương Dương chỉ dùng tư cảm quan sát cũng cảm giác được một áp lực khổng lồ vô hình, trái tim hắn như bị bóp nghẹt, cảm giác không thở nổi.

"Chủng tộc của chúng ta từ mấy ngàn vạn năm trước đã là cường giả của cả vũ trụ, cũng chỉ có chủng tộc chúng ta mới có thể tu luyện thần công Tiên Đạo Mạn Mạn. Ngươi vì sao phải đuổi tận giết tuyệt tộc nhân của mình?"

Thanh âm của ngân giáp hán tử vô cùng nặng nề, giữa vũ trụ bao la không tồn tại không khí mà âm thanh vẫn rất rõ ràng, thanh âm đó đập vào tai Trương Dương, từng lời từng lời như những nhát búa tạ đập mạnh vào trái tim Trương Dương. Hắn phát hiện uy thế của ngân giáp hán tử so với người trung niên tóc dài còn mạnh hơn rất nhiều nhưng lại thiếu đi một cỗ sát phạt chi khí. Cả người trung niên tóc dài như một thanh bảo kiếm sắc bén vô kiên bất tồi, một thanh vương giả chi kiếm khiến người khác phải thần phục!

"Ngươi mặc dù là loài người nhưng tổ tiên gia tộc của ngươi đã phản bội lại cả loài người, tại hơn sáu ngàn vạn năm trước gia tộc các ngươi vì ý đồ độc bá cả không gian vũ trụ của đế quốc Thatta mà đuổi toàn bộ loài người khỏi vũ trụ, nô dịch những người không có năng lực. Mấy ngàn vạn năm nay, ngoại trừ sự hưng vượng của gia tộc các ngươi thì toàn bộ loài người đã bị đẩy vào tình trạng điêu linh. Thậm chí tại sáu ngàn năm trăm vạn năm trước, gia tộc các ngươi vì đuổi giết các cường giả loài người chạy đến Địa Cầu mà đã không tiếc mọi thứ mở ra một không gian thông đạo đi đến Địa Cầu làm cho một nhóm cường giả cuối cùng của loài người chúng ta đã bị tử vong hoàn toàn trừ gia tộc các ngươi, vì để xóa sạch mọi chứng cứ các ngươi lại không tiếc thủ đoạn vứt bỏ những sát thủ đuổi tới Địa Cầu. Ngươi còn có tư cách nói chúng ta có cùng một dòng máu sao?" Người trung niên tóc dài bước lên phía trước một bước, lộ ánh mắt khiến người khác phải tín phục.

"Nhưng đích thực là loài người chúng ta đã thống trị tinh hệ Thatta gần bảy ngàn vạn năm nay".

"Sai! Là gia tộc của các ngươi khống chế tinh hệ Thatta chứ không phải loài người!" Người trung niên tóc dài cắt đứt lời nói của ngân giáp hán tử.

"…" Ngân giáp hán tử rơi vào trầm mặc.

"Trong sáu ngàn năm trăm vạn năm thời gian này gia tộc các ngươi khống chế tinh hệ Thatta nhưng lại không có cách nào đi ra ngoài, gia tộc các ngươi còn xưng là sinh vật có trí tuệ siêu việt nhất, một sinh vật có trí tuệ siêu việt thành lập đế quốc. Chung quanh có ba đại dị tộc luôn nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, nô dịch loài người, các ngươi xứng đáng là loài người sao?" Người trung niên tóc dài chậm rãi đi về phía ngân giáp hán tử, một đầu tóc dài bay múa. Trương Dương cảm giác được chiến ý đang hừng hực thiêu đốt ở nơi này.

Ngân giáp hán tử không nói nữa, thân thể khổng lồ bước đi từng bước, hai tay rung lên, hơn mười đại tướng ở đằng sau nhanh chóng lùi ra sau để lại một vùng không gian khoảng 5 km.

Ngọn lửa chiến tranh đang hừng hực thiêu đốt.

Không gian vũ trụ vốn lạnh như băng cũng dường như đang nóng dần lên, từ tư cảm của mình Trương Dương cảm thấy được một cỗ sóng nhiệt kinh người. Điều khiến Trương Dương kinh ngạc chính là Tiên Đạo Mạn Mạn của hắn không có cách nào hấp thu năng lượng đang tràn ngập mỗi tấc không gian nơi này.

Một cảm giác rất quen thuộc! Một cảm giác thật xa lạ!

Trương Dương phát hiện khí tức tỏa ra từ trung niên tóc dài và ngân giáp hán tử vô cùng quen thuộc, hiển nhiên họ đều tu luyện thần công Tiên Đạo Mạn Mạn. Nhưng điều khiến Trương Dương xa lạ đó chính là bên trong khí tức quen thuộc này lại tồn tại một cỗ quyền thế cực lớn khiến người ta không thể kháng cự, khí tức này hắn không có!

Trương Dương không biết rằng hai người này đều có quyền cao chức trọng, nâng tay rẽ mây phất tay gọi gió; quân đội họ nắm trong tay được tính bằng triệu vạn, sự sống chết của vô số tính mạng đều nằm trong ý nghĩ của họ, chỉ cần bọn họ phất tay một cái thì có cả trăm vạn giáp binh sẽ bị hôi phi yên diệt. Mặc dù Trương Dương cũng tu luyện Tiên Đạo Mạn Mạn nhưng nếu để so với bọn họ thì chả khác nào một con kiến nhỏ bé.

"Tướng quân, Tôn Kiếm xin được ra chiến!" Ngay lúc ngọn lửa chiến tranh sắp bùng lên thì một người đầu trọc mặc trọng giáp màu đen nhẹ nhàng bước ra, khoảng cách vài trăm mét kia dường như không tồn tại dưới bước chân của hắn. Người này đi đến bên người trung niên kia rồi quỳ một chân xuống thi lễ. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Người tóc dài kia khẽ vung tay lên, thân mình chậm rãi lùi về bên đám người đằng sau, một chiếc ghế rồng cực lớn không biết từ lúc nào đã được đặt giữa không trung. Hơn mười đại hán đang đứng hộ vệ chung quanh ghế rồng; người này sau khi ngồi xuống ghế thì lập tức sinh ra khí thế bao trùm cả thiên hạ, khiến người khác phải thuần phục.

"Chiến đi, điện hạ!" Người đầu trọc kia chờ sau khi trung niên tóc dài kia rời đi mới đứng lên, lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, nụ cười dữ tợn.

"Ngươi?" Ngân giáp hán tử hừ mạnh một cái, vẻ mặt nhìn người được gọi là điện hạ kia vô cùng khinh thường. Mặc dù ta không phải đối thủ của ngươi nhưng với thân phận của ngươi lại không xứng để tướng quân của chúng ta tự thân ra tay. Nếu người xuất trận là phụ thân của ngươi thì được. Ngươi nếu đã khinh thường đánh với ta thì phái một kẻ khác đến đây, quái vật cũng được!" Người đầu trọc kia cười vang, không hề quan tâm tới thái độ khinh thường của đối phương; hắn dường như vô cùng vui vẻ, cả người vì cười to quá mà rung lên, thiết giáp nặng nề trên người va vào nhau phát ra âm thanh.

"Yêu Cơ xin được chiến!"

Đúng lúc ngân giáp đại hán chần chờ thì một tuyệt sắc nữ nhân có hình dáng giống loài người chỉ là có nhiều hơn hai cánh tay bước ra. Nữ nhân này có tóc đen, đôi mắt sáng rực như sao trên bầu trời đêm, vẻ mặt lạnh lùng vô cùng nghiêm túc.

Bất ngờ, tim Trương Dương nhói lên một cái, bởi vì trên vai người phụ nữ này có một con Ngân Mị, con Ngân Mị kia không khác biệt gì lắm so với con Ngân Mị vương trước kia. Chỉ là thân thể của nó dường như rắn chắc hơn, hai mắt bắt ra hai đạo kim sắc quang mang vô cùng chói mắt.

Ngân giáp hán tử khẽ gật đầu một chút rồi chậm rãi lui về bên trong đám người, chỉ là khí độ của hắn so với trung niên tóc dài kia lại hơn một phần khí độ cũng như thong dong, bởi vì dường như hắn cũng rất lo lắng cho nữ nhân ra ứng chiến kia.

"Cô em, mặc dù công phu trên giường của ngươi không tồi nhưng nếu là ra ngoài chiến đấu thì không nên, tốt nhất ngươi nên theo Tôn đại gia ta, cũng đừng nên ló mặt ra ngoài…"

"Bùng…!"

Gã đầu trọc còn chưa dứt lời thì nữ nhân kia đã bất ngờ vung tay lên, mảnh không gian hư vô trước ngực gã này phát ra nổ mạnh kích liệt. Vì quá bất ngờ không kịp phòng ngự nên gã phải lùi về về đằng sau liên tiếp vài trăm mét mới ổn định được thân hình, cả cái đầu trọc của gã cũng bị xạm đen một mảng, lông mi bị đốt cháy rụi.

"38, đại gia đã nhường mà ngươi không thức thời!" Gã đầu trọc dường như đã nổi giận, thân hình đột nhiên gia tốc, trong vũ trụ huyễn hóa ra liên tiếp những đạo hư ảnh màu đen giống nhau như đúc.

"38, 38 là cái gì…" Nữ nhân tóc dài kia ngạc nhiên.

"A…" Gã đầu trọc vốn sát khí ngập trời thân thể bỗng nhiên bị kìm hãm, sau khi bình tĩnh lại thì miệng khẽ lẩm bẩm rồi bắt đầu tính toán, đột nhiên kinh ngạc nói: "Mẹ kiếp, hôm nay lại là ngày quốc tế phụ nữ mồng 8 tháng 3…, tha cho ngươi một mạng".

"Ngày quốc tế phụ nữ mồng 8 tháng 3?" Nữ nhân tóc dài kia có chút không hiểu.

"Bùng!"

"Bùng!" Gã đầu trọc kia điên cuồng đánh tới, nắm tay tại không gian vũ trụ tựa như ánh chớp.

Trận đánh vô cùng kịch liệt, hai mắt Trương Dương cơ hồ không theo kịp tốc độ của nắm tay. Chẳng qua, sự chú ý của Trương Dương chỉ nhằm vào Ngân Mị trên vai nữ nhân kia; điều khiến hắn kì ngoài là Ngân Mị kia vẫn không hề nhúc nhích, thứ duy nhất khiến Trương Dương cảm giác được nó đang di chuyển chính là hai cắp mắt chói lòa kia.

Trương Dương có dự cảm rằng đòn sát thủ chính thức của nữ nhân kia nằm trên người Ngân Mị. Bởi vì từ nữ nhân kia không thể là đối thủ của gã đầu trọc, hắn nhìn thấy rất rõ khi gã đầu trọc nói hôm nay là ngày quốc tế phụ nữ thì hắn cũng đã dừng lại không còn thái độ hung mãnh như trước, hiển nhiên hắn vì hôm nay là ngày quốc tế phụ nữ mà tha cho nữ nhân kia một con đường sống.

"Di chuyển!"

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Trương Dương, thân hình của Ngân Mị kia đột ngột chuyển động, hai chân sau lấy đà… phát lực, lực đẩy đó khiến cả thân người nữ nhân bị văng về đằng sau; tại cạnh người nữ nhân đó có một ít bụi vũ trụ vì có thể là do tốc độ của quá nhanh mà sinh ra ma sát quá mạnh dẫn đến bốc cháy. Từ đó có thể thấy được lực đạp mạnh đến thế nào, dùng từ "sức mạnh ngàn cân" cũng đã không đủ để hình dung nữa rồi. Phải biết rằng nữ nhân kia cũng là một cao thủ, cho dù cú phát lực đó lên tới ngàn cân cũng không thể khiến thân thể nàng ta xuy chuyển chút nào.

Xẹt xẹt!

Dưới tộc độ quá nhanh, lên những chỗ không gian vũ trụ Ngân Mị lao qua đều bốc cháy thành một con rồng lửa, mà đầu rồng chính là Ngân Mị màu trắng kia.

"!"

"!"

"!"

Tiếng va chạm liên tiếp vang lên, Ngân Mị theo lực đạp kia kết hợp cùng cái đuôi thật lớn di chuyển, móng vuốt sắc bén bổ vào cái đầu trọc kia. Không tới vài giây thời gian thì đã xuất ra cả ngàn trảo, ngay cả khi năng lực tính toán của Trương Dương có thể so sánh với máy tính điện tử cũng không có cách nào tính toán ra số liệu chính xác, chỉ có thể căn cứ vào tư cảm rồi lợi dụng tần suất để tính toán tốc độ.

Năm giây – trong khoảng thời gian này đã có ít nhất 7500 trảo được xuất ra!

Tộc độ thật nhanh, trái tim Trương Dương nhói lên. Cho tới tận bây giờ hắn vẫn xem thường năng lực của Ngân Mị, nhưng chỉ trong vòng 5 giây đồng hồ mà xuất ra 7500 trảo, đây là một tốc độ nhanh đến mức nào…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.