Đồ Thần Chi Lộ

Chương 307: Các ngươi phát tài




"Lý bá, Lý bá...lão đầu, là ta, lão đầu" Sau khi bác sỹ đi rồi, Trương Dương thấy lão đầu mở mắt rồi ngay lập tức nhắm lại. Trương Dương vội vàng hô to, đáng tiếc lão đầu vẫn không mở mắt, chẳng qua có thể thấy được trong mắt lão đang chuyển động.

"Ha ha, lão đầu, nếu ông không mở mắt, đừng trách Bưu đại gia ta không khách khí" Lưu Bưu ha hả cười lạnh, khua khua bình nước lạnh trong tay.

Lão đầu giật mình, rốt cuộc mở mắt, đôi mắt mờ đục nhìn Trương Dương sững sờ. Miệng lão không ngừng mấp máy run run, hai hàng nước mắt từ từ lăn xuống, đôi tay khô gầy nắm chặt lấy tay Trương Dương.

"Lão đầu, không sao, không sao nữa rồi..." Trương Dương cảm giác được sự kích động của lão đầu, rút một tay ra vỗ về thân hình khô gầy của lão đầu. Bây giờ lão đầu không phải là một sát thủ máu lạnh mà là một lão nhân cần sự giúp đỡ. Lão đầu mặc dù được truyền nước, thân thể đã hồi phục hơn nhưng vẫn vô cùng tiều tụy. Xem ra, so với lúc còn ở tiệm sách thì già hơn phải đến mười tuổi.

"Trương Dương, thực sự chính là ngươi sao?"

Trương Dương trịnh trọng gật đầu. Trong phòng ngoại trừ âm thanh nghẹn ngào của lão đầu, còn lại có vẻ rất tĩnh lặng. Ngay cả Lưu Bưu cũng trở nên nghiêm túc. Tình huống bây giờ không thích họp để cười đùa.

Thời gian chậm rãi trôi qua, tâm trạng lão đầu cuối cùng cũng ổn định xuống. Chậm rãi uống một ngụm trà nóng, bắt đầu đem những chuyện xảy ra ở Somalia kể lại.

Lão và lão bà sau khi đi di lịch ăn mừng sự hội ngộ sau mười tám năm xa cách, gần một tháng trước lão cùng lão bà đi tới Somalia, đến một thôn làng phụ cận Gulf of Aden, tìm được mục tiêu của bọn họ. Bọn họ đã làm tốt công tác chuẩn bị, nắm rõ vị trí địa lý và hoàn cảnh của cả thôn làng. Thậm chí ngay cả gia cảnh, nhân khẩu gia đình của mục tiêu cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.

Nhưng rồi mọi chuyện không đơn giản như bọn họ tưởng tượng. Tại buổi tối lúc bọn họ mai phục ở thôn làng chuẩn bị hành động, chờ đợi mục tiêu thì đột nhiên vị trí ẩn nấp của họ bị phát hiện. Cả thôn làng trong vòng vài giây đồng hồ đã bị khống chế, thì ra họ đã rơi vào một cái bẫy. Tình hình lúc đó rất nguy hiểm, đôi vợ chồng già nhờ có kính nhìn đêm và súng ngắm mới giết được một đường máu đi ra.

Chẳng qua, đối phương thật sự quá đông người, bốn phương tám hướng đều là dân làng, đạn của bọn họ căn bản không đủ dùng. Phải biết rằng một sát thủ chuyên nghiệp sẽ không bao giờ mang thừa nhiều đạn. Lão đầu mặc dù chỉ là một sát thủ hạng ba nhưng đối với bản thân vẫn rất có sự tự tin. Cuối cùng lão đầu vì yểm trợ giúp lão bà trốn thoát mà chính bản thân bị bắt sống.

Vốn lão đầu bị nhốt tại thôn làng phụ cận Gulf of Aden nhằm dụ lão bà đến cứu. Nhưng không biết vì sao mấy ngày trước đột nhiên lão bị dẫn lên xe đưa đến địa lao này, sau đó được Trương Dương cứu.

"Vì sao lại rơi vào mai phục của bọn chúng?" Trương Dương nhíu mày hỏi. "Là do bọn ta sơ suất quên mất, đó là một thôn làng của hải tặc. Mỗi một người dân làng đều có quan hệ sâu xa với đám hải tặc. Chúng ta giấu mình ở đó, làm hành động gì cũng đều lọt vào tai mắt của bọn chúng, cho nên chúng ta mới rơi vào ổ phục kích..."

Nghe đến đó Trương Dương rơi vào sự trầm tư, nghĩ đến Kindness Bull nói qua về thôn làng của hắn. Nói vậy thôn làng đó cũng giống như thôn làng lão đầu vừa kể, nếu một hải tặc có nhiều tiền hoàn toàn có thể tại bộ tộc như vậy tạo nên một đế quốc nho nhỏ, bất kể mọi việc gì xảy ra trong đó đều không thoát khỏi sự giám sát khống chế.

"Sao bọn họ lại muốn đưa lão đến Mogadishu?" Trương Dương hỏi. nguồn TruyenFull.vn

"Mogadishu! Ta là đang ở Mogadishu?" Lão đầu trước tiên là sững người, sau đỏ sửng sốt hỏi.

"Đúng, chỗ này là thủ đô Mogadishu, chẳng qua chúng ta đang ở một thôn làng cách đó 100 km"

"Ta có biết đâu... lão bà của ta... Không được rồi, nếu lão bà đi thôn làng kia cứu ta mà không thấy thì tính sao?'" Lão đầu vốn đang nửa ngồi nửa nằm đột nhiên ngồi thẳng dậy muốn lao xuống giường. Thân thể khô gầy mặc dù gió thổi cũng bay nhưng lại tràn đầy sự kiên quyết.

"Đừng vội, ta đã nhờ nhân viên khách sạn đi mua một chiếc máy tính về, rất nhanh sẽ tìm được manh mối. Còn hơn là mò mẫm đi tìm bừa, không phải là biện pháp" Trương Dương giữ chặt lão đầu lại an ủi. Trên thực tế, lúc lão đầu còn đang mê man, hắn đã sai nhân viên khách sạn đi mua laptop về rồi. Hiện giờ biện pháp duy nhất là kiểm tra mail xem lão bà có nhắn gửi lại gì không.

"Ồ..." lão đầu nhẹ nhõm thở một hơi, nói: "Đúng rồi, các ngươi làm sao đến được đây, và sao lại giải cứu được ta từ tay đám hải tặc?"

Một cuộc giải thích dài dòng lê thê diễn ra, từ lúc Tiêu Viễn Hành giết chết Nhiệt Địch Lực, sau đó Trương Dương chạy trối chết, sau đó lênh đênh trên biển cho tới chuyện bây giờ, lão đầu nghe xong trợn tròn mắt há hốc mồm.

Trầm mặc một lúc lâu.

"Hài tử, khổ cho ngươi quá..."

Nghe thấy Tiêu Viễn Hành và con trai của Mãi Mãi Đề chết, lão đầu than thở không thôi, dùng bàn tay khô gầy xoa đầu Trương Dương, vẻ mặt thương tiếc. Không thể ngờ được mình vừa đi có nửa năm mà đứa nhỏ này đã phải vật lộn giữa ranh giới sống chết, vào sinh ra tử như vậy. Trên thực tế, Mãi Mãi Đề là ai, có bao nhiêu thế lực, lão đầu đều biết rõ. Ngay cả quyền thế ngập trời Tiểu Thất còn không thể chống cự nổi, vậy mà Trương Dương có thể trốn thoát từ tay Mãi Mãi Đề, sự khó khăn gian khổ này dùng đầu gối mà suy nghĩ cũng dễ dàng thấy được.

"Ha ha, không sao rồi. Nếu như không có hiệu sách của lão để lại, ta đúng là chạy không thoát rồi" Trương Dương cảm giác trong lòng ấm áp. Những tháng ngày ngắn ngủi sống cùng lão đầu đã giúp hắn thu lợi ích không ít, cả đời khó có thể quên, hắn cùng lão đầu lúc đó vừa là thầy mà cũng vừa là bạn.

"Không liên quan gì tới ta. Nếu đổi lại là người khác, căn bản không nghĩ ra được. Thực tế đó là một lối thoát hiểm của ta. Cánh cửa đó, giá sách đó, rồi cả lối thoát cho cửa sổ dùng giấy bìa cứng dán kín đều là ta tận lực xếp đặt. Lại nói chỗ cửa sổ dán bìa cứng đó ta vốn để lại một chỉ dẫn, chỉ cần cầm lấy một trang giấy phía trên, nhẹ nhàng kéo xuống là lối đi chỗ cửa sổ sẽ lộ ra..."

"A... cái đó là ta dùng tay mạnh mẽ xé rách..." Trương Dương vẻ mặt xấu hổ. Lúc đó tấm bìa cứng quả là rất dai, tốn không ít khí lực của hắn, không nghĩ ra lão đầu vốn có sự bố trí rồi.

"... Ngươi nghĩ dưới tình huống khẩn cấp như vậy còn có thể có thời gian quan sát từng điểm nhỏ trên cánh cửa chắc?" Lão đầu không nói nổi gì thêm, vì bố trí đám cơ quan đó mà lão đã hao phí biết bao tâm huyết, kết quả bị Trương Dương dễ dàng phá giải. Bây giờ tiện nghi cũng bị chiếm mất, quả là buồn bực!

"Ha ha" Trương Dương xấu hổ cười khan hai tiếng

"Lão đầu, hic, chúng ta suýt chút nữa bị cái lối thoát hiểm của lão hại chết đó, lão có biết không? Cuối con đường đó là một bãi đất rộng trống trải, sau khi chúng ta chạy tới đó gần như là không còn đường trốn nữa, cuối cùng phải nhảy xuống sông mới thoát được. Fuck, hôi thối chết người..." Nhắc tới lối thoát ngày trước, Lưu Bưu nhất thời bất mãn, nước sông hôi thối ngày đó, suốt đời hắn cũng khó quên được"

"A... cái này... có nhầm lẫn, lần sau nhất định ta sẽ chú ý hơn, ha ha. Tại thời điểm lúc ta đi thì chỗ đó mới xây dựng lại, cho nên không nghĩ tới chuyện này..." Lão đầu mặt đỏ lên, giống như lão là người hại Lưu Bưu, ngượng ngùng nói.

"Ta ngất mất..lão đầu, lão không thể nói gì may mắn hơn à. Fuck, lại còn nói lần sau, không muốn chúng ta sống nữa chắc?" Lưu Bưu buồn bực muốn hộc máu.

"Phì... phì... là ta nói lung tung, không tính toán gì hết, ha ha" Lão đầu tuy không quen thuộc với Lưu Bưu lắm, nhưng tại ngõ phố đó mỗi ngày chứng kiến, cũng biết được một ít tính cách của Lưu Bưu.

"Lão đầu, sắp tới có dự định gì không?" Lưu Bưu hỏi.

"Không, chờ lúc ta cùng lão bà gặp nhau, ta muốn huyết tẩy cái thôn làng hải tặc kia!"

Trong nháy mắt lão đầu lại khôi phục phong thái của một sát thủ lãnh khốc, vẻ mặt đang nhu hòa cũng trở nên âm lãnh. Trương Dương và Lưu Bưu liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi thầm than. Lão đầu tử này, dù cho chịu nhiều hành hạ đau đớn nhưng bản chất vẫn là một sát thủ thiết huyết vô tình.

"Cốc cốc cốc!"

Đúng lúc mấy người đang tán gẫu, vang lên tiếng gõ cửa. Lưu Bưu ra mở cửa thấy nhân viên phục vụ khách sạn đã mang laptop đến nơi. Sau khi ký nhận và nhân viên kia đi, mấy người mừng rỡ vội vàng quây quanh chiếc laptop. Chiếc máy tính đã sẵn sàng, chỉ việc khởi động là sử dụng được.

Ngay lập tức, Trương Dương vào hòm mail để kiểm tra thư.

"Trương Dương, thời gian đã đến, ngươi không có liên lạc nên ta đi trước. Nếu như ngươi đến Somalia, hãy gọi theo số xxxxxxxxxx. Như vậy nhé, có tin tức gì tốt ta sẽ thông báo cho ngươi"

"Có số điện thoại!"

Mọi người mắt sáng lên, chỉ cần có phương tiện liên lạc, mọi việc trở nên dễ xử lý rồi.

Lập tức, lão đầu không thể đợi nữa nhảy xuống giường, đến bên điện thoại của khách sạn, quay số gọi.

"Tút...."

"Tút..." Lão đầu khẩn trương nhìn chiếc điện thoại trong tay. Đối với chuyện tình của hai người già này, xưa nay Trương Dương vẫn vô cùng cảm động, chính vì vậy mà hắn tình nguyện dù nguy hiểm vẫn muốn đến Somalia để giải cứu. Cho đến bây giờ, Trương Dương vẫn luôn hi vọng đôi vợ chồng già này có thể đầu bạc răng long bên nhau...

Lão đầu cũng rất khẩn trương, bàn tay khô gầy nắm thật chặt chiếc điện thoại, đầu ngón tay vì nắm chặt quá mà cũng chuyển thành màu trắng.

Có tín hiệu trả lời.

"Là bà sao?" Lão đầu dùng hai tay nâng ống nghe, giọng nói rất nhẹ, cẩn thận hỏi.

"Lão đầu! Là ông sao?" Phía bên kia đầu tiên là im lặng, sau đó một giọng nói kích động vang lên.

"Là tôi, là tôi" Lão đầu nghe được âm thanh trong điện thoại, hai hàng nước mắt đã tuôn ra, lệ rơi xuống đôi bàn tay. Thấy vậy Trương Dương và Lưu Bưu cùng đều cảm thấv cay cay sống mũi...

Bên trong điện thoại không có tiếng nói, chỉ có tiếng khóc nghẹn ngào, rõ ràng là lão bà mừng quá rơi nước mắt.

"Tôi đang ở một khách sạn ở Mogadishu, phòng bao nhiêu nhỉ?" Lão đầu đưa mắt hỏi Trương Dương.

"Phòng số XX"

"Ở Mogadishu, khách sạn XXX, phòng số XX, tôi chờ bà, bà đang ở đâu?" Lão đầu nói vô cùng nhỏ nhẹ, dường như sợ làm lão bà giật mình.

"Tôi ở không xa Mogadishu. Tôi đi đến thôn làng hải tặc kia thì bọn chúng đã rút khỏi đó rồi. Tôi hỏi rất nhiều người mới biết là đi đến Mogadishu. Tôi vẫn đang theo dõi đi đến tận đây... Ông ở đó chờ tôi, tầm ba giờ nữa tôi sẽ đến nơi. Đường đi ở Somalia tôi không rành lắm..."

"Ừm, bà đi cẩn thận một chút, không cần vội. Tôi sẽ đợi bà, mãi đợi bà..." Lão đầu nhẹ nhàng lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào. Lão đã đợi cả mười tám năm còn được, nói gì chỉ đợi ba giờ...

"Ừm, tôi sẽ cẩn thận. Ông chờ đó, tôi sẽ đến..."

Hai người lưu luyến không muốn rời máy điện thoại. Lão đầu nhìn ống nghe, ngẩn người. Chia lìa một tháng phảng phất như ngàn năm. Một tháng chia lìa này so với lần trước còn đau khổ hơn nhiều. Dù sao lần trước căn bản là không biết người ở nơi nào...Còn lần này là sau gần hai mươi năm mới gặp lại, vậy mà một lần nữa chia lìa.. Sự thống khổ này không gì sánh được...

"Lão đầu, chúng ta đi ra ngoài một chút. Nhìn lão như vậy, nếu gặp lại thế nào cũng khiến lão bà đau lòng đấy"

''Đó là... nhưng mà... ta không còn tiền..." Lão đầu sờ mái tóc bù xù trên đầu, lão bây giờ không những cần một bộ quần áo tốt mà còn cần sửa lại mái tóc.

"Không có tiền?" Lưu Bưu cười lạnh một tiếng, đi lại gần mấy chiếc bao lớn.

"Các ngươi phát tài sao? Lại còn thuê phòng ở khách sạn xa hoa thế này?"

Lão đầu có chút hoài nghi nhìn quần áo của Trương Dương và Lưu Bưu. Nếu từ quần áo mà đánh giá rõ ràng hai người không giống kiểu phát tài. Quần áo mặc cũng là mặt hàng bình thường, mặc dù không phải là không tốt, nhưng nếu so với quần áo của người phát tài mặc thì chắc chắn không bằng.

"Hừ, lão xem thường bọn ta?" Lưu Bưu giờ giống như "Cẩm y vi hành", chưa có dịp "thể hiện", giờ gặp được lão đầu lơ ngơ thế kia, đương nhiên không thể bỏ qua.

"Làm gì có, ta sao lại xem thường các ngươi chứ" Lão đầu cười khổ che dấu ý nghĩ của mình.

"Tử lão đầu, trợn to cái mắt của lão lên mà xem đây!" Lưu Bưu đi đến một chiếc bao lớn, từ trên người rút ra một thanh chùy thủ sắc bén...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.