Đồ Thần Chi Lộ

Chương 301: Sóng thần




Kem đánh răng dưới lưỡi dao sắc bén từ từ được mở ra, Trương Dương rất cẩn thận đem lớp vỏ của kem đánh răng tách ra.

Cuối cùng lớp vỏ của túyp kem cũng được tách ra, dùng khăn lau hết kem đánh răng bên trong ra có thể thấy bên trong có một chai nhựa trong suốt, bên trong đặt một lọ thủy tinh xanh biếc đựng một chất lỏng màu xanh biếc nhìn rất đẹp, khiến người ta có cảm giác yêu thích không nỡ rời.

Đây là cái gì?

Trương Dương không khỏi nghi hoặc. Chẳng qua ngay lập tức thắn thấy có ký hiệu đầu lâu xương chéo trên lọ thủy tinh, phía dưới đầu lâu là hai chữ nhỏ màu đỏ, dịch ra có nghĩa là: Kịch độc!

Trương Dương không phải là nhà khoa học, đương nhiên không có cách phán đoán được đây là thứ gì. Nhưng hắn có thể khẳng định, thứ này rất quan trọng, từ việc được cất dấu bí mật, cho đến chai nhựa cũng vô cùng tinh xỏa có thể thấy được điều này.

Cái chai nhựa plastic chứa lọ thủy tinh cố định, còn lại là một lớp chân không ngăn cách, rõ ràng là rất chắc chắn khó hư hại được.

"Thấy gì chưa, đây là chất kịch địch, vậy mà mỗi ngày ngươi lại dùng để đánh răng" Trương Dương đem cái chai nhựa đến gần mặt thuyền trưởng. Thuyền trưởng giật nảy mình, hắn dùng kem đánh răng hai ngày liền, không nghĩ bên trong đó lại là chất kịch độc.

"A…"

Trương Dương trong tay hàn mang chợt lóe lên, thuyền trưởng ngã xuống vũng máu, hai tay ôm lấy yết hầu, tỏng miệng phát ra tiếng khàn đục như vịt kêu, vẻ mặt sửng sốt nhìn Trương Dương.

Tất cả mọi người đều sững người ra, may là lúc này trong phòng chỉ có một tên hải tặc là Kindness Bull.

"Vì sao phải giết ông ta?" Kindness Bull xiết chặt nắm tay, phẫn nộ hỏi.

"Hắn không chết thì chúng ta sẽ chết hêt. Lập tức rời đi, bảo thủ hạ của ngươi vào trong khoang tàu mang tất cả đồ cổ đi. Chúng ta không có thời gian đâu, ta tin rằng không tới một giờ nữa, đối phương sẽ mạnh mẽ tấn công tiếp, chúng ta chỉ có hai mươi phút để rút lui".

Trương Dương không giải thích nhiều, đi nhanh ra ngoài.

Thực tế, ngay sau khi tên người sinh hóa kia xuất hiện, Trương Dương đã có dự cảm đối phương sẽ không chỉ có như vậy. Mỗi khi người sinh hóa giải cứu thất bại, khẳng định sẽ có cuộc tấn công càng mạnh hơn nữa.

Mà quân hạm và trực thăng đột nhiên rời đi cũng rất bất bình thường, có thể thấy quốc gia này đã thông báo cho các quân hạm kia để bọn họ rời khỏi vùng biển này.

Nếu tên thuyền trưởng này không chết, thân phận bọn họ chắc chắn sẽ bị bại lộ. Trên thuyền này chỉ có thuyền trưởng biết túyp đánh răng rơi vào trong tay hắn.

Nhìn thấy Trương Dương lúc xoay người đi ra ngoài ánh mắt còn bắn ra tia nhìn sắc nhọn, Kindness Bull không khỏi rùng mình, vội vàng ra ngoài gọi các hải tặc kia kiếm thứ bọc lấy đồ cổ mang đi, các chăn bông của thủy thủ cũng được sử dụng với mục đích đó.

Đám hải tặc khi nãy bị người sinh hóa giết mấy tên, lúc đầu bị Trương Dương giết vài tên nữa nên còn lại cũng không nhiều. Trương Dương lại dùng một kế nhỏ, đem ba chiếc tàu nhanh chia làm hai hướng, một bên chở đầy thủy thủ người Pháp, để cho bọn họ chia nhau ra hai hướng điều khiển tàu.

Rất nhanh hai chiế tàu nhỏ biến mất trên biển rộng.

Cho đến lúc hai chiế tàu nhỏ chia hai hướng biến mất, Trương Dương lập tức bảo hơn mười người còn lại đem vũ khí ném hết xuống biển. Chiếc thuyền có vẻ quá tải, nhưng do mặt biển đang yên ả nên miễn cưỡng không có vấn đề gì, khởi động xong rất nhanh biến mất vào biển rộng mênh mông.

"Không ổn!"

Thuyền đi được chưa đầy năm mươi hải lý, Kindness Bull bất ngờ biến sắc, cùng lúc đó đám hải tặc còn lại cũng đều biến sắc.

"Chuyện gì?" Trương Dương vô cùng căng thẳng, thần công "Tiên Đạo Mạn Mạn" vẫn luôn giám sát vùng biển xung quanh, trong phạm vị mười km căn bản không có nguy hiểm gì, vì sao đám hải tặc lại biến sắc?.

"Sóng thần!" Kindness Bull lấy tay chỉ vào ngoài khơi phía xa, sau đó lập tức lấy áo phao cứu sịnh mặc lên người. Mấy tên hải tặc còn lại cung đều như vậy, có vài tên thậm chí còn nhắm nghiền mắt, mồm lẩm nhẩm cầu khấn. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Theo ngón tay Kindness Bull chỉ, mặt biển phía xa nước giống như đang sôi lên, mặt biển xuất hiện rất nhiều bọt khí, thậm chí có thể nghe rõ tiếng ầm ì vang lên.

Đây là dấu hiệu của sóng thần.

Trương Dương trên mặt cũng biến sắc. Trong đầu hắn lập tức xác nhận đây đúng là dấu hiệu sóng thần, bất kể là bầu trời hay mặt biển đều phù hợp với cảnh tượng sóng thần xuất hiện.

Đám hải tặc này đều có kinh nghiệm hàng hải phong phú, vừa thấy hiện tượng là đã lập tức khẳng định được ngay.

Trong lúc Trương Dương còn đang ngay người ra, ngoài khơi một con sóng thật lớn đã bắt đầu cuồn cuộn xô tới. Cơn sóng phát ra tiếng "Ầm ầm thật lớn, khí thế và tiếng động đều khiến cho người ta kinh tâm động phách.

"Mau, mọi người mau mặc áo phao cứu sinh, đem tiền chia cho mỗi người cầm một ít, đồ cổ cũng không cần mang nữa, nhanh lên…"

Nhìn thấy con sóng khí thế hung manh đang lao tới gần, sắc mặt Trương Dương trắng bệch. Vừa rồi hắn thử dùng "Tiên Đạo Mạn Mạn" định hấp thu năng lượng của sóng thần thì bị đánh bật trở về. Năng lượng khổng lồ kìa công lực của hắn bây giờ chưa thể hấp thu được.

Thời gian quá gấp rút, tiền vừa mở ra, mỗi hải tặc liền rút một xấp lớn nhét vào trên người, có hải tặc thậm chí không cầm tiền, nhắm chặt hai mắt cầu nguyện, có lẽ căn bản không nghĩ tới có thể còn sống mà hưởng nữa.

Tiền, hiện giờ đã không còn quan trọng nữa, sinh mạng lúc này mới đáng quý nhất.

Lúc cơn sóng đã gần xô tới nơi, đám hải tặc căn bản chẳng muốn cầm đến tiền nữa. Nói đến cầm nhiều tiền nhất phải là Lưu Bưu. Lưu Bưu mặc hai chiếc phao cứu sinh, đem toàn bộ đồ dùng trong ba lô dốc hết xuống biển rồi nhét hết đô la vào đó.

Lưu Bưu là một tên quỷ tham lam, cả thiên hạ đều biết. Trơ mắt nhìn đống tiền khổng lồ mất đi vào trong lòng đại dương, việc này đánh chết hắn cũng không chịu.

Dưới chiếc thuyền, nước biển đã bắt đầu dâng lên.

Năm mươi giây!

Mười ba giây! Rất thong thả, Trương Dương đem cái bao đồ cổ buộc vào thắt lưng của Kindness Bull xong, quay sang nói với A Trạch và Lưu Bưu: "Nắm chặt tay ta, nhớ không được buông ra, nhớ kỹ!"

Ba người đưa mắt nhìn nhau, gật mạnh đầu. Lưu Bưu nắm chặt tay Trương Dương, A Trạch nắm chặt Lưu Bưu, sau đó dùng vải quấn chặt. Kindness Bull lúc này mặt mũi đã xám ngoét, hồn vía lên mây nhìn con sóng khổng lồ đang cuốn tới.

"Ầm…ào…"

Một cảm giác lạnh như băng bao phủ, thế giới vạn vật dường như ngừng lại. Trương Dương cảm thấy đầu óc trở nên thanh tĩnh hoàn toàn, sóng thần dường như đã cách xa hắn vô cùng.

Một con sóng cao mấy chục mét đang chụp xuống chiếc thuyền nhỏ.

Ở dưới, Trương Dương lúc này đem "Tiên Đạo Mạn Mạn" phát huy đến mức tận cùng, giữ cho bốn người không bị va đập mạnh. Hắn chợt thấy ở trước mặt sức mạnh hủy thiên diệt địa của tự nhiên, võ học thần công đệ nhất của loài người có vẻ trở nên vô cùng nhỏ bé.

Hiện tại quanh thân thể Trương Dương phát ra một vâng huỳnh sắc quang mang, giống như một con đom đóm không ngừng quay cuồng bên trong ngọn sóng.

Trong thời gian ngắn, cả vùng biển Somali đều là tiếng sấm vang rền, cuồng phong gào thét. Lần sóng thần này là do có núi lửa trên biển phun trào, khiến cho bề mặt biển bị sụp lở, sinh ra sóng thần khổng lồ không ngừng bành trướng ra phạm vi xung quanh, tiến cả vào đất liền nhấn chìm biết bao thôn làng thị trấn ven biển.

Cơn sóng thần lần này, các cuốc gia phải chịu hậu quả nghiêm trọng nhất phải kể đến Somali, Âmn, Yemen, Kenya và một vài nước khác chết hơn hai nghìn người, thậm chí lan cả đến Ấn Độ và Pakistan, được coi là thảm họa tự nhiên lớn nhất năm XX.

Một cảm giác mệt mỏi xâm chiếm não bộ của Trương Dương, trước sức mạnh tự nhiên, lực lượng con người quả là vô cùng nhỏ bé.

Trương Dương không dám ngủ. Hắn không biết được đã quay cuồng chao đảo trong nước biển bao nhiêu lần, nhưng theo tính toán ít nhất hắn đã dùng chân khí giảm bớt cho bọn Lưu Bưu gần hai trăm lần va đập mạnh.

Hiện giờ kẻ địch lớn nhất của Trương Dương không phải là sóng thần cao ngất kìa mà là ba người đang buộc chặt vào nhau kia rất dễ bị va đập mạnh, mà lúc này va dập chính là nguy hiểm trí mạng….

Sóng thần đến nhanh, đi cùng nhanh trong một đêm. Sau đó trời yên biển lặng trở lại, bốn người đang gắn vào nhau trôi nổi trên mặt biển. Theo sóng biển xô đẩy, bốn người từ từ dạt vào một triền cát gần bờ. Nằm trên mặt cát mềm hưởng thụ ánh mặt trời thật là thoải mái. Trương Dương cảm giác thấy một con cua bò từ trên cổ mình xuống, chậm rãi bò ra mặt nước, trên mặt cát phát ra tiếng lạo xạo nhỏ.

Trương Dương thả lỏng hết, hai mắt hắn không sao mở được, hắn chỉ cảm giác tay mình vẫn đang giữ lấy hai người. Một là Kindness Bull, trong nháy mắt lúc hắn mê man đi, hắn qua khe mắt thấy được Kindness Bull đang từ từ đứng dậy…

Bóng đen vô tận, Trương Dương cảm thấy một cơn rét lạnh…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.