Đồ Thần Chi Lộ

Chương 296: Gấu chó to lớn




Đây là một quá trình vô cùng khó chịu

Trương Dương cùng Lưu Bưu còn có Kindness Bull cả người đều ngâm nước biển, làn da cũng bị trắng bệch ra, bọn họ bám vào một tấm gỗ nhỏ đã hơn hai giờ. Mặt sau của tấm ván nhỏ này có buộc một đoạn dây thừng dài đến mấy km, vì để cam đoan dây thừng không bị chìm xuống đáy biển nên cách một đoạn lại phải buộc một chai nước suối rỗng, mà đầu kia của sợi dây lại nối ở mặt trên của tàu nhỏ, tàu nhỏ do A Trạch cùng ba tên hải tặc khác lái.

Mọi thứ chuẩn bị đều để phục kích tàu chở dầu Brown

Có quân hạm hộ hàng, tàu nhỏ không có cách nào tới gần, biện pháp duy nhất là ôm cây đợi thỏ.

Đến rồi.

Tiếng động cơ thật lớn gầm rú, Trương Dương khẽ ngoi đầu lên nhìn thấy một tàu quân hạm. Lúc này Trương Dương cảm giác được sợi dây phía sau tấm ván đang đong đưa, hiển nhiên tàu nhỏ đang giữ sợi dây thừng để nó tạo thành với đội thuyền kia một góc độ nhất định, miễn cho việc dây thừng bị tàu đi trên biển đụng phải. Sợi dây thừng này nhất định phải cùng đội thuyền kìa bảo trì song song với nhau, hơn nữa càng gần càng tốt.

Ấm ù ù….

Trên bầu trời truyền đến tiếng động cơ thật lớn, hiển nhiên quân hạm đã phát hiện ra tàu nhỏ, trực thăng đã được cử lên làm nhiệm vụ xua đuổi hải tặc.

Trực thăng, trực thăng trang bị vũ khí. Mấy người da đen nhìn thấy trực thăng trên bầu trời, rồi đèn rọi trực thăng dò xét ngoài khơi xa, có vài thuyền nhỏ đang ẩn núp vội vàng chạy trốn.

Tại trên biển, chí có AK47 cùng bazooka, nên hải tặc sợ nhất chính là trực thăng. Mặc dù bọn họ cũng có thể dùng bazooka bắn rớt trực thăng, nhưng số lượng vô cùng ít. Điểm mấu chốt là bọn họ không dám bắn, nếu như thực sự bắn rớt trực thăng thì sẽ gây ra hậu quả vô cùng đáng sợ. Quân hạm sẽ không từ mọi cách mà trả thù bọn họ, cho nên bọn họ có ăn gan báo cũng không dám tự tiện giương bazoka khai hỏa bắn trực thăng.

Sự cơ động của trực thăng là không cần phải bàn cãi, chỉ một vòng nó đã đặt cả một vùng ngoài khơi vào sự giám sát.

Chúng ta đi.

Ánh đèn sáng chói chiếu trên mặt biển, chiếu đến tàu nhỏ của A Trạch cùng mấy hải tặc đang lái, mấy người vội vàng dùng tay che mắt cho đỡ chói.

Đáng tiếc A Trạch lại không hiểu ngôn ngữ của bọn họ.

A Trạch đang điên cuồng tính toán, cố gắng tính toán góc độ của sợi dây và đội thuyền, hắn biết bây giờ bọn người Trương Dương còn cách đội thuyền quá xa, căn bản không có cách nào lên thuyền, mà tấm ván gỗ kia thì không có động lực. Biện pháp duy nhất chỉ có thể là dùng tàu nhỏ di chuyển, kéo nó sát vào khiến khoảng cách gần thêm.

Pằng pằng păng…!

Tiếng súng nổ vang, hàng loạt đạn từ trên trực thăng xả xuống mặt biển như mưa, hiển nhiên trực thăng kia đang cảnh cáo bọn họ.

Trên thực tế, viên điều khiển trên trực thăng cũng đang không rõ vì sao tàu nhỏ này lại chạy ngược hướng, tựa hồ mục đính của nó chính là tàu chở dầu phía sau. Nhưng tàu chở dầu ở phía sau còn cách đây vài km, vốn là không có cơ hội.

Brum!!! Tàu nhỏ bất ngờ gia tốc, đến một góc độ lớn nhất thì bỗng chuyển hướng, biến mất tại biển rộng mịt mờ.

Cảm giác được lực kéo của sợi dây.

Trương Dương đang cố không chế phương hướng, đột nhiên từ sợi dây thừng truyền đến một lực kéo vô cùng lớn, tấm ván gỗ lúc này tựa như mũi tên phóng vọt đi.

Một giây!

Hai giây!

Ba giây!

Ngay lúc sóng nước do tấm ván gỗ và tầu trở dầu gặp nhau bắn tung tóe thì trong nháy mắt Trương Dương bất ngờ nhảy lên, móc câu nắm trong tay đột nhiên được ném tới. Cơ hồ trong nháy mắt, thân thể của hắn mượn lực đã nhanh chóng nhảy lên trên, thấy vậy Kindness Bull chỉ biết trợn mắt há mồm.

Lưu Bưu tuy không có bản lãnh này của Trương Dương nhưng hắn cũng có biện pháp của riêng mình. Để khẩu súng AK47 ở sau lưng, hai tay hai chân có lại giống như một con ếch, bật lên, rất nhanh hắn cũng đã bò lên trên.

Sự tình xảy ra bất ngờ, thủy thủ trên tàu Brown còn đang quan sát trực thăng đuổi chiếc tàu nhỏ, trong biển rộng đen nhanh một màu có mấy người đang bò lên trên.

Rất nhanh, dưới sự uy hiếp của AK47 tầu trở dầu to lớn này bị Trương Dương cùng Lưu Bưu khống chế đến lúc đó thì Kindness Bull mới khổ sở bò lên tới nơi, thấy Trương Dương và Lưu Bưu đã khống chế thế cục, nhất thời trở lên kích động gào lên thật to.

Dưới sự giám sát của quân hạm thì bắt cóc được tầu chở dầu không phải chuyện dễ dàng, rất nhiều lúc cũng là trông chờ vào vận may, có nhiều tầu trở dầu có mạn thuyền cao thấp khác nhau, như tầu Brown này có mạn thuyền rất có, nếu bình thường có nghĩ cũng đừng mơ tưởng đến.

Hiển nhiên, kinh nghiệm bắt cóc của Kindness Bull so với bọn Trương Dương thì phong phú hơn rất nhiều. Trước tiên tập trung tất cả các thuyền viên trên tàu, sau khi cẩn thận kiểm tra lại tàu lần nữa thì cuỗi cùng là uy hiếp thuyền trưởng, bắt tàu chạy lệch khỏi đường chở hàng, chạy tới chỗ sâu trong Hải Dương

Đến tận lúc này, quân hạm hộ hàng mới phát hiện Brown xảy ra chuyện, đang tiếc hết thẩy đều đã muộn, trực thăng sau khi bay lượn trên tàu Brown vài vòng rồi bất đắc dĩ bay đi, dù sao còn có tầu khác cần họ bảo vệ.

Nhanh được giờ nào là hay giờ đó, trên tàu Brown thỉnh thoảng lại có trực thăng tuần tra, thậm chí còn có máy bay chiến đấu bay qua. Hiển nhiên tại phiến hải vực này quân hạm các nước sau khi biết tin tức cũng đang cố gắng giải cứu Brown.

Hiện giờ chúng ta lên làm gì? Nhìn trời đêm, thính thoảng lại có máy bay dò xét, Lưu Bưu tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn. Hắn lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên chững kiến sự việc này, tự nhiên lại có chiến đầu cơ tham dự vào.

Haha, không cần lo lắng, chỉ cần chúng ta ở trên thuyền thì cho dù bọn họ có hàng không mẫu hạm cũng mặc kệ Kindness Bull ngây người trong chốc lát rồi nói một câu rành mạch bằng tiếng Anh.

Nhìn thấy gã da đen bộ dạng vô cùng tin tưởng, Trương Dương không khỏi thầm than một tiếng, mấy hải tặc này tựa như ma tước ở Động Đình hồ, có lá gan thật lớn.

Đích xác, chỉ cần hải tặc khống chế tầu chở dầu, trên cơ bản trừ khi bỏ tiền chuộc ra còn không có cách nào khác. Bởi vì phía trên tàu trở dầu còn có người, hải tặc am hiểu đến cả chục loại phương pháp để bên ngoài không dám giải cứu tàu.

Đến lúc hửng đông, ba chiếc tàu nhỏ của hải tặc đã chạy tới gần tàu chở dầu.

Biểu thị cho một trận này đã thắng lợi!

Tại một trận này, Trương Dương trong mắt hải tặc đã có một vị trí đáng nể, đương nhiên đây chỉ là một vị thế vô hình, một đám hải tặc Somali không có khả năng chỉ vì một lần bắt cóc thành công sẽ cúi mình làm thủ hạ của gã da vàng người châu Á này.

Chẳng qua Trương Dương cũng không nghĩ tới việc chỉ trong một thời gian ngắn như thế có thể làm cho đám hải tặc này thần phục, bây giờ hắn muốn nắm tàu Brown này, là hắn năm trong tay chứ không phải Kindness Bull.

Đối với người nước Pháp, Trương Dương chẳng có hảo cảm gì.

Đây là một dân tộc vĩ đại nhưng cũng là một dân tộc đã sản sinh ra bọn thực dân tàn bạo. Khi dân tộc này quật khởi cũng đều tràn ngập trong bạo lực và máu tanh. Lúc trước bọn họ lựa chọn cướp tàu chở dầu Brown tuy là dựa trên nhiều điểm khác nhau, nhưng một trong số đấy xuất phát từ tâm lý chán ghét nước Pháp của Trương Dương. Trên thực tế tàu Brown cũng không phải là tàu thích hợp nhất cho cuộc bắt cóc lần này, hơn nữa thành tầu cũng rất cao, quá trình bắt cóc sẽ gặp khó khăn lớn. Cuối cùng Trương Dương vẫn lựa chọn tàu trở dầu Brown này.

Thuyền trưởng là một người da trắng cao lớn, tráng kiện, trên miệng ngậm một cái tẩu, đầu đội mũ, thoạt nhìn không khác một nghệ thuật gia chứ không hề có dáng dấp của một thuyền trưởng.

Ngươi là thuyền trương? Trương Dương nhìn thấy người đàn ông đứng tuổi có chút cao ngạo này, trong ánh mắt hiện lên một tia cười lạnh.

Đúng, tôi là thuyền trưởng Bernard! Người đàn ông đứng tuổi kìa gật đầu, tựa như Trương Dương mới là tù binh chứ không phải là ông ta.

Bernard, ha ha, ngươi rất dũng cảm Trương Dương khẽ cười một cái, cái tên của lão ta dịch ra là một người dũng cảm, chỉ là xem vóc người của lão này thì thấy giống gấu chó hơn.

Nếu như các ngươi ngươi cho phét, ta có thể quyết đấu cùng các ngươi một trận, nếu ta thắng thì tàu chở dầu này phải được trả tự do! Vẻ mặt của thuyền trưởng nhìn Trương Dương đầy vẻ coi thường. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tại sao ta lại phải quyết đầu cùng ngươi? Trương Dương cười to, liền đem lời lão ta vừa nói dịch lại cho đám người da đen và bọn Lưu Bưu nghe, nhất thời cả đám cười ồ lên.

Ta cười chết mất, thật đúng là một tên gấu chó không biết gì ngoài đánh đấm!

Một tiếng bịch vang lên, lão ta đã bị Lưu Bưu tặng cho một đá lăn trên mặt đất, cái tẩu cũng rơi mất đâu không thấy.

Trương Dương một chân dẫm lên trên đầu lão ta, quay sang các thuyền viên khác nhàn nhạt nói: Có biết tại sao ta muốn bắt tàu của các ngươi không? Thứ nhất, bởi vì tàu chở dầu của các ngươi là lớn nhất. Thứ hai, các ngươi đến từ nước Pháp nên có tiền! Thứ ba, các ngươi cho rằng cướp bóc là một vinh quang mà không phải là một sự sỉ nhục, cho nên ta chọn các ngươi!

Trong lòng mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo, thân thể to lớn của thuyền trưởng đang không ngừng dãy dụa dưới chân Trương Dương, nhưng chân hắn tựa như một tòa núi lớn vậy, khiến cho lão thuyền trưởng kia chỉ có thể giãy dụa trong vô vọng, tứ chi đập lọa, đầu không thể cử động.

Bắt đầu từ bây giờ, tài sản của các ngươi, tính mạng của các ngươi cùng tất cả các thứ khác đều là của ta. Nếu người nào có ý kháng cự ta sẽ giết không


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.