Đồ Thần Chi Lộ

Chương 272: Trương Dương vô địch




Mọi khuôn mặt đều là vô cùng khiếp sợ.

Trong nháy mắt khi Trương Dương cởi quần áo, tất cả đã thay đổi. Người trẻ tuổi có chút yếu đuối kia, từ cái giơ tay nhấc chân đều tràn ngập khí tức quý tộc bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là một hình tượng đao khách tràn ngập cảm giác tang thương, thân thể yếu nhược cũng trở lên hùng vĩ.

Chưa người nào nghĩ tới, ở phía sau lớp quần áo kia là một thể phách cường kiện, một cơ thể cường tráng như vậy, tựa như tàng trữ vô số sinh mệnh, phảng phất như một bức tượng điêu khắc vậy.

Đương nhiên, khiến mọi người kinh ngạc không phải là cơ nhục được lộ ra đó mà là từng đạo vết thương ghê người.

Các vết thương từng đạo từng đạo giăng đầy khắp nơi, như là ghi lại mọi chuyện xưa, ghi chép lại chuyện Trương Dương giãy giụa trong tử vong, một màn kinh tâm động phách như vậy có thể tìm thấy được từ vô số vết thương kia.

Trương Dương vốn đang rất tức giận, lại thêm những vết thương kia khiến hắn trở nên vô cùng dữ tợn. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Từng động tác cũng trở nên có chút ngông cuồng

Ảo giác vờn quanh trong lòng mọi người, khiến người ta hồi hộp, làm cho người ta sợ hãi, làm người ta cố gắng phá giải những chuyện xưa từ trong những vết thương sau lưng này.

Quan sát, hai mắt Vương Yến hiện lên vẻ mê loạn, say mê. Thân thể Trương Dương cùng Chu Thiếu đều đã lộ ra, hương vị nam nhân ngày càng đậm, nhưng loại cảm giác tang thương này Chu Thiếu không thể so sánh.

Vương Yến rất muốn nhè nhẹ vuốt ve từng vết thương ghê người kia, nàng rất muốn tựa vào thân thể tráng kiện này để nghe kể về từng câu chuyện xưa có liên quan tới nó. Nếu nói thân thể Chu Thiếu là một bức tượng nghệ thuật hoàn mĩ thì thân thể Trương Dương lại khiến người ta trầm mê bởi cảm giác pho tượng này có chút không được trọn vẹn, làm dấy lên suy nghĩ miên man trong đầu mọi người.

Trong những người ở đây, chỉ có A Trạch cùng Lưu Bưu mới có thể chính thức cảm nhận được sự kinh hiểm phía sau từng vết sẹo kia. Rất nhiều vết sẹo đều là trí mạng, tại vô số lần giãy giụa giữa sự sống và cái chết, tư vị chua xót, hơn nữa trong những vết sẹo này có rất nhiều vết vì bảo vệ hai người bọn họ.

A Trạch cùng Lưu Bưu liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên sự thương cảm.

Lưu Bưu không biết A Trạch suy nghĩ gì, nhưng trong lòng hắn đã âm thầm phát thệ: Mặc kệ về sau có như thế nào, chỉ cần Lưu Bưu hắn có mặt, quyết sẽ không để Trương Dương bị thương!

Lưu Bưu khẽ cắn môi, theo bản năng huy quyền nhẹ nhàng đánh về phía A Trạch, A Trạch cũng không hẹn mà đánh một quyền lại đây, hai nắm tay ở giữa không trung khe khẽ phát ra âm thanh trầm thấp, phảng phất đều thể hiện rõ tấm lòng của hai người, cả hai người đàn ông nhìn nhau cười khẽ. Không ai hiểu được ý nghĩa của một quyền này, ý nghĩa của nó sẽ mãi nằm trong tâm khảm bọn họ.

Nhìn khuôn mặt Trương Dương trở nên cuồng ngạo, Chu Thiếu đột nhiên có một chút dự cảm không tốt, hắn cố gắng khắc chế loại cảm xúc này. Hắn cố tỏ vẻ tiêu sái, ra vẻ rất tự nhiên cầm lên một chén rượu từ từ thưởng thức như để che đi tâm lý bất an của chính mình.

"Không biết lần đánh cuộc này có quy tắc gì?" Vẻ mặt Trương Dương trở nên ngông cuồng, giọng nói vô cùng bình tĩnh, không để đường lui cho Chu Thiếu. Mục tiêu của Chu Thiếu là Vương Yến, mà Vương Yến đã tỏ rõ thái độ của mình, Trương Dương không được lựa chọn.

Nếu đã không được lựa chọn, nếu đã không có đường lui như vậy phải nhân cơ hội mà ném đá xuống giếng, mượn cơ hội này mà đả kích thật mạnh, bằng không chỉ sợ là ở kinh thành này ngây ngốc một ngày cũng là một sự dày vò.

Hiện tại, bởi vì Vương Yến, Trương Dương đã sa vào tình cảnh như hiện nay, đã không còn cách nào né tránh, trừ phi, Trương Dương có thể làm ngơ mà tránh. Đương nhiên, đây là chuyện không có khả năng, bởi vì Trương Dương đã cảm thấy sự nguy hiểm, mối nguy hiểm này hướng về phía Vương Yến.

Từ khi đã thấy được Vương Yến nợ một khoản cực lớn, Trương Dương không muốn Quý Tộc Thành của Vương Yến lại rơi vào tay người khác.

Quý Tộc Thành có một phần tâm huyết của hắn ở bên trong!

"Yêu cầu thế nào?" Chu Thiếu hỏi Trương Dương, đây cũng là hắn đang dò xét Trương Dương.

"Một khi đã để anh quyết đinh thì tất cả quy tắc đều do anh quyết định" Hai tay Trương Dương khoanh trước ngực, bộ dạng thản nhiên, trên thực tế Trương Dương đang dùng minh tưởng khuếch tán "Tiên Đạo Mạn Mạn" hấp thu năng lượng từ trong không khí. Hắn không dám đột nhiên hấp thu, sợ rằng sẽ xảy ra vấn đề đối với hệ thống điện như trong khách sạn, đồng thời hắn cũng sợ có người phát hiện.

Đối với cử tạ, Trương Dương cũng không có nắm chắc, hạng mục này thích hợp với Lưu Bưu hơn, Trương Dương tin tưởng chỉ cần Lưu Bưu ra tay thì cho dù là quán quân thế giới cũng bị hắn đánh rớt đài.

Nhớ rõ lúc Lưu Bưu còn chưa tu luyện công phu, hắn tại bên trong thôn trang thành phố C dưỡng thương, do không có việc gì làm liền ôm con lăn đang phơi nắng ngoài sân di chuyển. Cái đó ít nhất cũng phải nặng đến hai trăm cân, chủ yếu là nó không hề dễ ôm. Từ đó có thể thấy sức khỏe kinh người của Lưu Bưu.

"Được, nâng tạ. Vận động viên cử tạ cần giơ được tạ thẳng lên quá đỉnh đầu. Trước tiên liền ngồi xổm xuống, tiếp theo là lui người lại dùng hai tay giơ tạ lên, cánh tay duỗi thẳng, hai chân đứng yen bảo trì trạng thái đó một lúc là hoàn thành động tác. Trước tiên bắt đầu từ 70kg, sau mỗi lần tăng thêm 5kg. Thắng thua chỉ phân định sau khi một bên nhận thua, đánh cuộc vẫn như lúc đầu, 1 ăn 3, thế nào?" Chu Thiếu cũng không quản Trương Dương có hiểu không, trước tiên giải thích cẩn thận sau đó mới hỏi.

Trương Dương không hề lên tiếng, gật đầu đồng ý, ý bảo Chu Thiếu đẩy trước. Những người khác tựa hồ cũng nhìn ra bọn họ đánh cuộc, nhưng không hề lên tiếng. Bây giờ là hai người Trương Dương cùng Chu Thiếu đánh cuộc, đương nhiên Lưu Bưu sẽ không buông tha cơ hội này, đã đem chiếc vòng đang đeo trên tay đặt mạnh xuống mặt bàn uống trà làm vang lên âm thanh thật lớn. Hắn thủy chung có một loại tín nhiệm mù quáng với Trương Dương, loại tín nhiệm này không cần bất cứ lý do gì.

Trên thực tế, đúng là Trương Dương không hề biết chút gì về các động tác tiêu chuẩn; bởi vậy hắn mới để Chu Thiếu đẩy trước, như vậy mới không sợ làm nhầm, khiến cho người khác chê cười.

Rất nhanh, có người đã đem từng quả tạ lắp vào, đem trọng lượng tạ điều chỉnh tới 77kg.

77kg không phải là một mức quá nặng, tại vô số vận động viên nghiệp dư có tập thể hình đều có thể nâng được mức tạ này, có khi còn nặng hơn nữa.

Chu Thiếu lựa chọn mức tạ này chỉ là dò xét thử mà thôi. Bây giờ hắn đã thu hồi sự khinh thường của mình từ lúc Trương Dương cởi áo, hắn không thể lỗ mãng.

Một người có nhiều vết sẹo trên cơ thể như vậy mà còn có thể sống sót, vô luận thế nào cũng không thể xem thường.

Chu Thiếu không hề khách khí, bắt đầu khởi động thân thể, gân cốt một chút, hai bàn tay xoa vào bột đá, bắt đầu nhè nhẹ nằm vào đòn tạ.

Mỗi một động tác của hắn đều rất cẩn thận, tỉ mỉ, khiến Trương Dương cũng không khỏi gật đầu, tuy hắn kiêu ngạo nhưng không hề khinh thường đối thủ. Động tác của hắn rất tiêu chuẩn, cẩn thận, vẻ mặt vô cùng chuyên chú. Bất cứ người nào cũng có thể nhận thấy cả thể xác và tinh thần của hắn đã hòa nhập vào nhau.

Cái này không chỉ dựa vào khí lực mà còn phải dựa vào kỹ xảo của người nâng. Cũng không như mọi người tưởng tượng rằng cứ khí lực lớn là thắng, rất nhiều vận động viên trong những trận đấu quốc tế không thể giơ lên được mức tạ như trong lúc luyện tập.

"Yaaaa!"

Chu Thiếu thở ra, hét lên, biểu tình ngưng trọng, tạ dễ dàng được hắn nâng lên, động tác vô cùng trơn tru, hiển nhiên mức tạ này không thấm tháp gì với hắn.

Chu Thiếu từ từ hít thật sâu, cũng không bởi vì lần này nâng lên dễ dàng mà buông lỏng, hắn vô cùng bình tĩnh, trầm ổn, tiếp theo lại duỗi chân, giơ thẳng lên, động tác vô cùng tiêu chuẩn đem tạ giơ lên trên đỉnh đầu. Cho dù là Trương Dương nhìn thấy một màn này cũng không chê vào đâu được.

Trương Dương không khỏi âm thầm than thở, tố chất của Chu Thiếu này quả thực vô cùng tốt. Trương Dương mặc dù không biết cấm kỵ trong cử tạ nhưng hắn biết cử tạ và luyện võ có cùng nguyên lý như nhau, nếu cố gắng làm một động tác thật hoa lệ sẽ rất dễ dẫn tới làm cơ thể bị thương, theo động tác vừa rồi của Chu Thiếu hắn có thể rất dễ dàng giơ tạ lên để đạt được sự trầm trồ khen ngợi của mọi người, nhưng hắn không làm thế mà vẫn thực hiện động tác đúng quy trình.

"Bịch" một tiếng vang lên, tạ đã được hạ xuống mặt đất, Chu Thiếu đã hoàn thành mức nâng đầu tiên của mình.

"Mời!" Vẻ mặt Chu Thiếu không hề có chút đắc ý, ý bảo Trương Dương có thể bắt đầu.

Trương Dương gật đầu, hắn trước tiên xoay tay lên một chút bột đá, lại xoa thêm một chút lên đòn tạ, tẩy đi vết mồ hôi của Chu Thiếu còn lưu lại.

Đây là một lần đánh cược kinh người, giá trị là sáu mươi triệu, nếu thắng thì sẽ gấp ba lần số đó, quả là một con số vô cùng đáng sợ. Trương Dương cũng không dám khinh thường chút nào, trong khi thực hiện từng động tác một, Trương Dương vận khởi Tiên Đạo Mạn Mạn không ngừng hấp thu năng lượng một cách rất thong thả nhưng ổn định.

77kg sức nặng, cho dù đối với Trương Dương mà nói cũng là một mức khởi động mà thôi, Trương Dương hoạt động gân cốt một chút, án chiếu theo động tác của Chu Thiếu mà làm, hắn giơ lên vô cùng dễ dàng.

"Giỏi quá, giỏi quá! Dương ca đúng là Dương ca, cử tạ cũng lợi hại như vậy, ha ha" Lưu Bưu cười lớn, âm thanh vỗ tay của hắn cũng vang lên.

"Trương Dương vô địch, Trương Dương vô địch, Trương Dương cố lên!" Lúc này, Lưu Bưu cũng không chỉ có một mình, Vương Yến ngồi ở phía xa cũng đang liều mạng vỗ tay, khuôn mặt nhỏ nhắn vì kích động mà đỏ bừng lên, vô cùng hưng phấn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.