Đồ Thần Chi Lộ

Chương 255: Ngân Mị đến từ ngoài hành tinh: Hào Ca!




"Ừm, đúng thế. Ngân Hồ mà cậu nói thực ra được gọi là Ngân Mị. Nó sống ở một không gian xa xôi, nơi đó có hàng trăm vạn hành tinh, khoa học kỹ thuật rất phát triển, vượt trước nền văn minh trái đất ít nhất hơn triệu năm. Các sinh vật trí tuệ ở đó có kỹ thuật không gian khiêu dược. Đương nhiên, ở nơi đó cũng có loài người, nhưng số lượng loài người lại rất thưa thớt. Hầu hết đều là các sinh vật trí tuệ, không thể tin nổi".

"Sinh vật ngoài hành tinh" Trương Dương đầu tiên là ngẩn người, sau đó rất chờ mong nói: "Nơi đó cách đây bao xa?"

"Rất xa… không phải rất xa. Từ nơi đó đến trái đất, nếu như ngồi trên chiến hạm vũ trụ hiện đại nhất, ít nhất cũng phải mất hai ngàn vạn năm ánh sáng" Tiểu hòa thượng cười nói.

"Hai ngàn vạn năm ánh sáng…"

Trương Dương trợn trừng mắt khó có thể tin. Đây gần như là một khoảng cách không thể vượt qua. Trương Dương suy đoán, không có chiến hạm nào có thể di chuyển với khoảng cách xa như vậy.

Đơn vị năm ánh sáng, chính là di chuyển trong chân không, tính toán theo thời gian và tốc độ. Một năm ánh sáng, khoảng chín vạn bốn ngàn sáu trăm triệu km.

Một năm ánh sáng, có chín vạn bốn ngàn sáu trăm triệu km. khoảng cách hai ngàn vạn năm ánh sáng đã không thể tưởng tượng nổi. Trương Dương tin rằng dù cho khoa học kỹ thuật phát triển đến trình độ nào cũng không có khả năng có chiến hạm vũ trụ di chuyển được hai ngàn vạn năm ánh sáng.

Ngân hà của chúng ta có đường kính khoảng mười vạn năm ánh sáng.

Giả thiết có một tàu vũ trụ với tốc độ ánh sáng từ Ngân hà hệ đi đến một nơi khác, nó phải mất hơn mười vạn năm. Nhưng đây chỉ là đối với người của Ngân hà hệ mà nói. Chứ các thành viên trên thuyền chỉ cảm thấy có mấy phút đồng hồ. Đây là hiện tượng thời gian bành trướng.

Từ những số liệu này có thể thấy, hai ngàn vạn năm ánh sáng là khoảng cách vô cùng xa xôi. Cho dù là bên trong phim khoa học viễn tưởng cũng không có chiến hạm nào đạt được tốc độ ánh sáng.

Đột nhiên, Trương Dương giật mình nhìn Ngân Mị, lúc này Trương Dương đã tiếp nhận cái tên Ngân Mị. Hiển nhiên cái tên này dễ nghe hơn Ngân Hồ nhiều lắm.

Ngân Mị đã xuất hiện ở trái đất, vậy nói rõ phi thuyền vũ trụ của đế quốc Tháp Tháp mà tiểu hòa thượng nói đã đến trái đất.

Nếu Trương Dương không đoán sai, thì chính là từ sáu ngàn vạn năm trước. Người của đế quốc Tháp Tháp đã đến trái đất. Lúc đó trái đất còn chưa có loài người, chỉ có khủng long.

Bọn họ tại sao lại đến trái đất?

Tại sao lại rời đi?

Ngân Mị sao lại ở lại?

Trong nháy mắt, trong đầu Trương Dương hiện lên vô số vấn đề.

"Đồ ngu. Bắt đầu không phải tôi đã nói sao. Bọn họ đã nắm giữ kỹ thuật Không Gian Khiêu Dược. Trên thực tế, bọn họ đến trái đất thì chỉ cần tìm một cửa sổ không gian, mất tối đa mấy phút mà thôi" Tiểu hòa thượng thấy Trương Dương đang cau mày tự hỏi, dường như biết Trương Dương đang suy nghĩ cái gì, không khỏi mở miệng mắng: "Mấy phút đồng hồ" Trương Dương mở to hai mắt nhìn tiểu hòa thượng.

"Ừm. Bên ngoài Ngân hà hệ còn cố vô số ngân hà khổng lồ. Mà giữa các ngân hà tồn tại vô số không gian thông đạo như hắc động. Chỉ cần tìm được cửa sổ không gian là có thể lợi dụng kỹ thuật Không Gian Khiêu Dược, có thể trong nháy mắt đưa cậu đến nơi cậu muốn. Trên thực tế, ở Ngân hà hệ có vô số thông đạo. Nhưng không một ai biết những thông đạo này thông đi đâu. Chẳng qua, trên trái đất đã có một không gian thông đạo bị phát hiện. Không gian thông đạo có rất nhiều loại, có cái là cửa sổ không gian, có cái gọi là kẽ hở không gian, có cái được xưng là đường hầm thời gian. Chẳng qua, mặc kệ tên gọi là gì, nhưng chúng nó có cùng một đặc điểm đó chính là thông tới một không gian vũ trụ khác".

"Vậy…. vậy…. thật sự là có người ngoài hành tinh sao?" Trương Dương lắp bắp nhìn vẻ mặt khinh thường của tiểu hòa thượng.

"Cậu nghĩ sao?" tiểu hòa thượng khinh bỉ nói: "Cậu sẽ không giống những người khác, cho rằng loài người là chúa tể vũ trụ chứ?"

"Khụ khụ… không…"

"Cậu nghĩ lại xem. Trong vũ trụ mênh mông này có hàng ngàn hàng triệu loại hành tinh, mà chúng ta mới chỉ phát hiện ra một bộ phận mà thôi, còn có rất nhiều điều chúng ta chưa phát hiện được!"

"Vậy… có phải là từ sáu ngàn vạn năm trước trái đất đã có loài người không?" Trương Dương đột nhiên nghĩ đến hơn mười tinh thể con người trong hang động.

"Sao cậu biết?" Tiểu hòa thượng sửng sốt hỏi.

Trương Dương cẩn thận nói chuyện trong hang động ra với tiểu hòa thượng.

"Cậu quả là may mắn" Tiểu hòa thượng không ngờ lại thở dài một hơi.

"Tại sao?" Trương Dương có chút khó hiểu.

"Tiên Đạo Mạn Mạn có không ít người biết, rất nhiều người thậm chí còn có chút thành tựu. Nhưng bọn họ không thể nào chỉnh sửa sai lầm trong Tiên Đạo Mạn Mạn mà mình có được. Mà cậu chưa bắt đầu luyện tập, khi bắt đầu tu luyện lại có được Tiên Đạo Mạn Mạn chính tông, thật đáng mừng!"

"Hắc hắc…" Trương Dương không khỏi cười một mình. Thầm nghĩ mình quả thật là may mắn. Rơi vào trong hang động, không ngờ lại gặp phải bí tịch võ công trong truyền thuyết, hơn nữa lại là loại lợi hại nhất.

"Nguồn gốc của loài người vẫn là một bí mật. Tôi vẫn đang tìm kiếm nguồn gốc của loài người nhưng không có tiến triển. Chẳng qua, tôi có thể khẳng định, loài người đã tồn tại từ sáu ngàn năm trăm vạn năm trước. Khi đó số lượng loài người rất thưa thớt, hơn nữa rất lợi hại. Gần như mỗi một người đều có năng lực dời núi lấp biển, chẳng qua sau này…" Tiểu hòa thượng vò vò đầu, đột nhiên không nói.

"Sau thì sao?" Nghe đến điểm mấu chốt thì tiểu hòa thượng lại không nói, Trương Dương vội vàng hỏi.

"Sau này, đều chết… cậu sau này sẽ biết… Cậu mau chóng tu luyện Tiên Đạo Mạn Mạn là được. Sau này cậu sẽ gặp phải một người còn phiền toái hơn Mãi Mãi Đề. Từ khi cậu xuống máy bay, còn có rất nhiều công việc chưa hoàn thành, đi thôi…" Tiểu hòa thượng đột nhiên đứng lên.

Trương Dương nhìn màn hình máy tính đã khôi phục bình thường, không khỏi trợn mắt há mồm. Mỗi lần tiểu hòa thượng xuất hiện đều rất đặc sắc. Ngoại trừ lần trước Vương Yến xảy ra chuyện, tiểu hòa thượng đi đều rất gấp, bây giờ là lần thứ hai.

Tiểu hòa thượng rốt cuộc có bao nhiêu bí mật.

Hình như tiểu hòa thượng ẩn dấu rất nhiều bí mật. Trương Dương có thể kết luận tiểu hòa thượng có mục đích. Đáng tiếc, dù như thế nào Trương Dương cũng không thể nghĩ ra mục đích của hắn là gì.

"Ngân Mị!"

Trương Dương đưa tay ra, Ngân Mị đã nhảy lên lòng bàn tay hắn, hình như Ngân Mị cũng rất thích Trương Dương gọi nó bằng cái tên mới này. Dùng cái đầu cọ cọ lên tay Trương Dương, Trương Dương cảm thấy lòng bàn tay tê tê, rất thoải mái.

Ngân Mị là sinh vật ngoài hành tinh sao?

Trương Dương không chắc chắn, nhưng trong tiềm thức hắn đã tin lời của tiểu hòa thượng nói. Bởi vì trên trái đất chưa phát hiện sinh vật có thói quen sống như Ngân Mị.

Càng quan trọng hơn, Trương Dương tin rằng trên trái đất không có sinh vật nào có thể là đối thủ của Ngân Mị. Dù là báo hay hổ, đều không thể chiến thắng Ngân Mị. Ngân Mị có tốc độ và hàm răng sắc bén, gần như là vô địch.

Đồng thời, Trương Dương cũng tin lời tiểu hòa thượng nói. Bởi vì những tinh thể người từ sáu ngàn vạn năm trước trong hang động đã chứng minh lời tiểu hòa thượng nói.

Tại sao tiểu hòa thượng lại muốn hắn tu luyện Tiên Đạo Mạn Mạn nhanh hơn?

Tiểu hòa thượng rốt cuộc có mục đích gì.

Cả đêm, Trương Dương mất ngủ, thực sự mất ngủ mà không phải tu luyện. Trong đầu hắn xuất hiện một người với mái tóc dài phiêu dật, sau đó là những lời nói khó hiểu của tiểu hòa thượng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Trong mộng, Trương Dương mơ thấy vô số chiến hạm ngoài hành tinh xuất hiện trong không trung, phát quang mang chói mắt, biến trái đất thành hư vô.

"A…!"

Trương Dương đột nhiên tỉnh dậy, ngồi lên trên giường, phát hiện cả người đã ướt đẫm.

Lúc này, đã là hai giờ chiều, ánh sáng mặt trời chiếu vào làm không khí trở nên ấm áp. Mặc dù không khí ấm áp, nhưng Trương Dương chỉ cảm thấy rét lạnh. Giấc mộng vừa nãy quá đáng sợ. Vô số chiến hạm trong không trung làm cho hắn cảm thấy áp lực rất lớn, còn có những tia laser phá hủy tất cả làm hắn sợ hãi. Tính mạng con người trước mặt tia laser quá yếu ớt.

Sau khi Trương Dương rửa mặt, đi đến gõ cửa ba người kia. Nhưng lại phát hiện ra ba người bọn họ còn lợi hại hơn hắn, gõ cửa một lúc sau mới ra mở.

Người mở cửa đầu tiên là Lưu Bưu. Lưu Bưu cởi trần, mắt nhắm mắt mở nhìn Trương Dương một cái rồi lập tức đóng cửa lại. Khoảng hai phút sau, Trương Dương trợn trừng mắt khi nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đi ra ôm lấy cổ Trương Dương. Khi Trương Dương còn đang ngây ra như phỗng liền hôn trán hắn một cái, lưu lại một cơn gió thoảng, biến mất trong hành lang.

"Thích không?" Lưu Bưu vừa mặc quần áo, vừa cười hắc hắc nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.