Đồ Thần Chi Lộ

Chương 215: Cương giáp thú!




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lưu Bưu nghe tiếng rồi lăn xuống đất, Trương Dương nổ súng, tất cả động tác đều chỉ trong nháy mắt, ngay cả Vương Phong cũng chưa phản ứng kịp.

Mãi một lúc sau khi Trương Dương nổ súng, trong động vôi mới trở lại vẻ yên tĩnh cực độ, chỉ còn âm hưởng vang dội của tiếng súng trong động. Vẻ mặt ai cũng kinh ngạc, còn Vương Phong thì lại càng nghiêm trọng hơn. Đột nhiên hắn phát hiện hắn chẳng biết chút gì về người thanh niên chỉ lớn hơn hắn vài tuổi này. Khi ở sa mạc nhìn thấy hắn ta bị đám sói truy đuổi đến chật vật như vậy, Vương Phong vẫn cứ tưởng mình ưu việt hơn.

Hiện giờ Vương Phong mới phát hiện ra, ngoại trừ võ công mình lợi hại hơn Trương Dương, còn các thứ khác thì căn bản không nắm chắc chút nào. Năng lực học tập của Trương Dương khiến người khác phát sợ, chỉ lữ hành sa mạc trong một thời gian ngắn mà hắn đã biết trân quý đồ ăn rồi.

Đương nhiên, khiến Vương Phong rúng động nhất chính là kỹ thuật bắn súng của Trương Dương. Vừa rồi Trương Dương liên tục bắn năm phát, mỗi phát đều điều chỉnh góc độ dựa theo tốc độ ngửa ra phía sau của Lưu Bưu. Trong khoảng thời gian chớp nhoáng đó, năm viên đạn của Trương Dương từ trên xuống dưới, cơ hồ bọc lấy toàn thân Lưu Bưu. Cũng có thể nói là cho dù quái vật nào muốn tiếp cận Lưu Bưu đều sẽ bị đầu đạn bắn trúng...

Khiến Vương Phong thêm kinh ngạc là sự ăn ý giữa Trương Dương và Lưu Bưu. Trương Dương vừa hô một tiếng là Lưu Bưu cơ hồ không do dự tí nào ngã lăn ra đất. Động tác này nói thì đơn giản, nhưng không có sự tin tưởng đúng mức với một người thì không làm được như thế.

Ít nhất Vương Phong nhận thấy hắn với Trương Vân không được ăn ý khá như vậy.

Chỉ khựng lại trong nháy mắt.

Lúc Lưu Bưu lăn xuống mặt đất thì thấy con quái vật trong nước kia đột nhiên nhảy lên, thân thể thật là cương ngạnh. Hắn ngẩn người ra, mãi đến khi Trương Dương nổ sống, rồi con quái vật nhảy xuống nước trở lại, Lưu Bưu mới kịp phản ứng, liều mạng cử động hai chân chạy khỏi bờ sông, phóng thẳng tới bên cạnh A Trạch, rút mạnh từ trong túi ra hai cây súng lục, chạy lại bờ sông bắn xả xuống liên hồi...

"***, muốn thịt Lưu gia à, ***. Ta bắn chết ngươi, ta bắn chết ngươi a..." Vẻ mặt Lưu Bưu phát cuồng, vừa rồi đúng là hắn bị sợ không ít.

"Bưu ca, đã chạy rồi, chừa đạn lại để lần sau dùng đi!" Trương Vân nhảy một chân tới vách động. Đây là nơi an toàn nhất. Ít ra cũng là chỗ cách xa mặt nước nhất.

"Biết rồi!" Lưu Bưu giận dữ nghiến răng nhìn mặt nước.

"Lại bị ngươi lãng phí mười mấy viên đạn." Trương Dương thở dài một tiếng, nắm lấy cây súng của Lưu Bưu thảy cho Vương Phong, rồi lại tìm lấy thêm vài ổ đạn cho hắn. Mớ vũ khí này đều là do Lưu Bưu thu thập được khi đuổi giết phần tử Cương Độc, hiện giờ thật sự có chỗ sử dụng lớn.

"Tuyết Liên tỷ, biết con này là quái vật gì không?" Vương Phong tiếp lấy súng cùng ổ đạn, kiểm tra một hồi rồi quay ra sau hỏi cô gái lúc này vẫn còn đang ngây người ra.

"Không biết. Ta học địa chất học thôi, không phải động vật học... Ta nhận biết cá răng khít là vì ta may mắn có thấy qua hóa thạch của cá răng khít..." Thân thể cô ta vẫn còn hơi run rẩy, hiển nhiên vừa rồi cũng bị hoảng sợ.

"Trong động vôi này nhìn thì yên tĩnh vô cùng, trên thực tế thì nguy cơ bốn bề. Hiện giờ chúng ta phân công một chút. Ta cõng Mãi Mãi Đề đại thúc, tự nhiên sẽ phụ trách an toàn cho ông ta. Lưu Bưu cõng Trương Vân. Trương Vân coi như để ngươi coi chừng. Trương Dương tận tình chiếu cố Tuyết Liên tỷ, còn A Trạch thì phụ trách canh chừng chung quanh..."

Mọi người cũng chẳng còn tâm tình gì để tiếp tục ăn, chỉ nghĩ đến việc rời khỏi nơi này. Thu thập đồ đạc một chặp rồi bắt đầu đi tới phía trước.

Con sông ngầm trong động vôi này dường như vĩnh viễn không thấy chỗ cuối.

Tâm tình mọi người càng lúc càng trầm trọng. Hiện giờ chẳng còn tâm trí nhàn nhã nữa. Đi đường thì tận lực bám theo vách động, không dám tới gần bờ nước. Ai cũng không dám bảo đảm trong nước sẽ không đột nhiên nhảy ra một con quái thú hung mãnh nào đó.

"Trương Dương, ngươi nói xem, động vôi này dài bao nhiêu?" Lưu Bưu phá vỡ sự yên tĩnh.

"Không biết."

"Vậy ngươi biết quái thú vừa rồi kêu là gì không?" Lưu Bưu ráng tìm lời để nói.

"Không biết."

Trương Dương đang khiến tư duy của hắn tiến nhập vào trạng thái minh tưởng, khống chế hoàn cảnh chung quanh. Hắn thủy chung vẫn ngấm ngầm cảm giác được sự nguy hiểm gần kề. Hiển nhiên, con quái vật kia đang đuổi theo bọn họ. Nhưng khiến Trương Dương buồn bực chính là con quái thú đó ở trong nước còn minh tưởng của hắn thì thủy chung không cách nào xác định được vị trí cụ thể của quái thú.

"Vậy vậy... vậy quái thú đó lớn phỏng chừng bao nhiêu?" Lưu Bưu vẫn chẳng buông tha, ráng tìm chuyện để nói. Trên thực tế, hoàn cảnh kiểu này khiến người ta có cảm giác suy sụp. Biểu hiện vô ý thức kiểu này của Lưu Bưu chính là một hình thức phát tiết, cũng coi như là một phương pháp làm giảm áp lực.

"Có lẽ... khoảng ba trăm ký thôi!" Trương Dương hồi tưởng lại cái nháy mắt mà con quái thú kia nhảy từ trong nước ra để tính đại khái thể trọng của quái thú.

"Ba trăm ký..." Lưu Bưu há họng, vẻ mặt như không tưởng tượng nổi. Nếu như là ba trăm ký, vậy thì dư sức một đớp là nuốt trọn hắn. Bưu đại gia hắn một trăm ký còn chưa tới.

"Ta hiện tại đang lo lắng là quái thú kia sau khi bị đả thương, có báo thù chúng ta hay không." Ánh mắt của Trương Dương hướng về phía dòng nước đen ngòm. Đây là vấn đề hắn lo lắng nhất. Một động vật càng hung mãnh thì càng nhớ thù. Con quái thú kia thân hình khổng lồ vậy, lại có lân giáp hộ thân, muốn dùng súng lục bắn chết nó thì thật không thể nào.

Vẻ nguy hiểm kia thủy chung vẫn còn quanh quẩn, rõ ràng là con quái thú đó đang rình rập báo thù.

Hiện tại, Trương Dương chỉ có thể cầu xin thần phật bảo hộ là quái thú đó không phải là động vật lưỡng cư, vừa sống trên cạn, vừa dưới nước. Nếu như con quái thú đó mà lên bờ được, thì bọn họ khổ rồi.

"Người đẹp, các cô khi đi khảo cổ gặp được thứ gì lạ, khi trở về thì ai đặt tên cho nó?" Lưu Bưu cõng Trương Vân chạy đến bên cạnh cô gái hỏi.

"Không có quy định cụ thể gì. Thường thì ai phát hiện được thì người đó đặt tên thôi. Đặt tên thì có hai phương pháp. Thứ nhất là dựa theo tính chất đặc thù của thứ được phát hiện để chọn tên. Còn một cách là dùng tên của người phát hiện để đặt tên..." xem tại TruyenFull.vn

"Tốt tốt... vậy kêu là Lưu Bưu thú đi..." Trương Vân đang ở trên lưng Lưu Bưu liền lập tức nói.

"Ngươi nói lại coi?" Lưu Bưu quay đầu nhìn tên Trương Vân đang ở trên vai mình, vẻ mặt không có thiện ý.

"Cái đó... khặc khặc... Cái tên Lưu Bưu thú này nghe không được khá lắm. Quyền đặt tên cho con quái thú đó đã đưa cho Bưu ca rồi. Bưu ca nghĩ ra tên gì thì là tên đó đi. Cho dù là ô quy, thổ cẩu ta cũng không có ý kíến..." Trương Vân ton hót cười nói.

"Vậy thì không tệ lắm, con này... kêu bằng tên gì đây?" Lưu Bưu buông lỏng hai tay đang đỡ Trương Vân. Trương Vân lập tức ngã lăn ra đất. Tự nhiên là Lưu Bưu chẳng màng gì đến sống chết của Trương Vân. Một tay thì rờ rờ cằm, một tay chống hông, nghĩ một hồi lâu cũng chẳng ra được gì, cuối cùng đành quay sang Trương Dương nói: "Dương ca, chúng ta đều là huynh đệ đã lâu, quyền đặt tên này giao cho ngươi!"

"Bộ lân giáp của nó cứng như giáp sắt, vậy thì kêu là Cương giáp thú đi.... Đi thôi, đi thêm một hồi mà vẫn không tìm được lối ra thì chúng ta kiếm một chỗ rộng rãi nghỉ ngơi. Đúng rồi, Vương Phong, đồng hồ đeo tay của ngươi còn dùng được không?" Trương Dương đột nhiên hỏi.

"Còn được, không có bị hư. Đồng hồ tay này chống nước được, nhưng nơi này lại không có tín hiệu, nên cũng như vô dụng thôi." Vương Phong nhìn đồng hồ trên tay rồi nói.

"Vậy đi thôi, xem ra không thể nào đợi viện trợ bên ngoài được rồi." Trương Dương đỡ cô thiếu nữ đứng dậy. Lúc này, thể lực cô ta đã rõ ràng không còn được như trước.

"Cảm ơn..." Đi liên tục vài tiếng, sức chịu đựng của cô ta đã bắt đầu đến mức cực hạn. Vừa rồi bị con Cương giáp thú kia hù một trận, lại càng trở nên hư nhược, thân người mảnh khảnh thỉnh thoảng lại run lên.

"Cô bị sốt à?" Trương Dương chạm lên tay cô ta, cảm thấy nóng bỏng.

"Không biết nữa..."

Cô gái còn chưa nói xong thì chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, mắt tối sầm rồi lả người xụi lơ trên mặt đất. Trương Dương tay mắt lanh lẹ, lập tức đỡ lấy...

Cảm thấy cả thân người mềm mại của cô ta run lên rồi lại phát nhiệt. Hiển nhiên cô ta vì ngâm nước liên tục chạy mấy tiếng đồng hồ, người đã phát sốt.

"Cô bị bệnh rồi."

Trương Dương cười khổ nhìn Vương Phong. Tổng cộng có bảy người, hiện tại đã có sáu bị trọng thương. Xem ra chuyến lữ hành này chẳng phải là gian nan bình thường.

"Đi thôi, tìm một chỗ rộng rãi sạch sẽ nghỉ ngơi, nghĩ biện pháp tìm đồ ăn." Vương Phong đỡ Mãi Mãi Đề đi trước, Trương Vân thì leo lên lại lưng của Lưu Bưu.

Nhin thấy A Trạch lắc đầu, Trương Dương không khỏi cười khổ, rồi cõng cô gái lên lưng đi theo sau Lưu Bưu, để A Trạch đi sau cùng.

Bảy người, một bị hôn mê bất tỉnh, một thì chân bị trọng thương, một thì sốt cao mà xỉu.

Vai của Trương Dương bị thương, người duy nhất còn khá chỉ có Lưu Bưu và Vương Phong, thêm cả A Trạch.

Tốc độ đi càng lúc càng chậm. Lặn lội cự ly xa kiểu này, lại còn phải cõng thêm một người, tuyệt đối không phải là sinh hoạt dễ dàng

Động vôi vẫn dường như đi hoài không hết, phía xa xa vĩnh viễn là ánh sáng mông mông lung lung, cảm giác thật là hư vô mờ ảo. Cảnh đẹp như thiên đường ban đầu sau khi có sự xuất hiện của Cương giáp thú, hiện tại khiến người ta cảm thấy có chút khủng bố. Các cục quáng thạch loé lên những tia sáng yếu ớt trông như vô số ánh mắt dòm lén. Các mũi đá nhọn thiên hình vạn trạng kỳ quái hệt như mãnh thú đang giương nanh múa vuốt.

Đột nhiên ánh mắt mọi người sáng ngời, tất cả không khỏi ngây người ra.

Đây là một không gian cực lớn, ít nhất có tới trên ngàn thước vuông. Ở giữa là một đầm nước đen ngòm. Trong đầm nước lại có một khối nham thạch lộ ra. Trên đầm nước, đủ loại hình dạng chuông đá, màn đá, hoa đá thòng xuống. Các chuông đá trên đỉnh động cùng với thạch nhũ trên mặt đất nối liên tiếp với nhau, tạo thành một thạch trụ kỳ lạ...

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.