Đồ Thần Chi Lộ

Chương 203: Sơ lộ phong mang




Trương Dương không biết nói gì, hài tử hiện tại cũng trưởng thành quá sớm, mới 15-16 tuổi đã biết ghen tuông, nghĩ lại lúc Trương Dương 18 tuổi, cũng chỉ có thể lặng lẽ nhìn trộm nữ nhân, sờ tay con gái đều là giả vờ không cẩn thận, nào dám đưa những chuyện này treo lên miệng!

"Là Vương Yến." Phong giúp Trương Dương nói.

"A…..Là Vương Yến tỷ tỷ a, còn may còn may." Trương Vân nhất thời thở dài một hơi, vỗ vỗ tim mình.

"Tại sao còn may?" Phong không nhịn được tò mò nói.

"Vương Yến tỷ tỷ mặc dù quyến rũ, vóc người lại đẹp, nhưng quá ngang ngược kén chọn, không phải mẫu người ta thích, ta thích mẫu người ôn nhu hiền lành…Có điều, làn da Vương Yến tỷ tỷ thực trắng thực mềm mại a….A…Phong ca, ngươi sao lại đánh người?"

"Nụ cười của ngươi quá dâm đãng hạ lưu, các nàng đều là muội muội của ta, ngươi có thể theo đuổi, nhưng tuyệt đối không thể có tư tưởng dâm ô, hiểu không?" Phong lại nện một cái lên đầu Trương Vân, phát ra một tiếng giòn giã.

Từ trong gương chiếu hậu nhìn hai người trêu trêu chọc chọc nhau, Trương Dương đột nhiên nhớ tới Lưu Bưu, mới tách ra hơn mười giờ lại có chút nhớ người bạn cộng sự đó, khóe miệng Trương Dương không khỏi nổi lên nụ cười ấm áp, nếu quan hệ giữa Phong và Trương Vân tựa như thân huynh đệ, vậy thì hắn và Lưu Bưu đúng là như thế, ngược lại quan hệ với A Trạch Trương Dương không cách nào xác định, đối với A Trạch, Trương Dương vẫn luôn mâu thuẫn, hắn rất thích kiểu tính cách như A Trạch, nhưng hắn lại không muốn dẫn dắt A Trạch bước vào vũng nước đục này.

"Ngươi cười cái gì?" Trương Vân tinh quái ranh mãnh lại phát hiện ra Trương Dương đang cười.

"A a, không có gì, ta cảm giác ngươi và một bằng hữu của ta rất giống nhau, chỉ có điều tướng tá của hắn đủ lớn hơn ngươi gấp đôi." Trương Dương cười nói.

"Lưu Bưu?"

"Khục khục…Đúng.." Trương Dương không nhịn được ho khan một hồi. Đây là một loại cảm giác hết sức không tốt, mình đối với bọn họ không hay biết, mà mình trước mặt bọn họ gần như không có bất cứ riêng tư nào.

"Lưu Bưu, không đúng là một tên cậy sức mạnh sao?" Trương Vân khịt mũi khinh bỉ, hình như rất coi thường Lưu Bưu, hắn rất mau quên, vừa rồi hắn còn căm hận tên Nhiệt Địch Lực xem thường hắn.

"….." Trương Dương toát mồ hôi, nếu lời này truyền đến tai Lưu Bưu, tuyệt đối không phải một điều tốt, Lưu Bưu luôn khoe khoang mình trí tuệ mưu kế siêu tuyệt, hắn hận nhất người khác nói hắn chỉ là một tên cậy sức mạnh.

Hiện tại, Trương Dương có chút lo lắng, Trương Vân và Lưu Bưu sau khi gặp mặt có thể đánh nhau hay không?

Đương nhiên, Trương Dương lo lắng chính là, Lưu Bưu có đánh cũng không thể đánh lại tiểu tử này, tiểu tử này thoạt nhìn hết sức có tinh thần, hết sức sắc bén, điêu luyện.

"Phong ca. Phía trước là ai?"

Ngay lúc Trương Vân hô lên, Trương Dương đã thấy được một chiếc xe hơi dừng lại ven đường ở phía trước vài trăm mét, mà giữa con đường quốc lộ thô sơ này đứng đầy người, chí ít phải có hơn hai mươi người….

"Không biết, trước tiên lái tới rời hãy nói."

Hummer chầm chậm lái đến bên đám người, lập tức dẫn tới sự kinh ngạc của vài người, dù sao ở cái nơi gà không đẻ nổi trứng, chim không ỉa được phân này, muốn nhìn thấy một chiếc Hummer mới lắp ráp trị giá hơn trăm ngàn USD quả rất không dễ dàng. Ba người xuống xe chạy đến nơi nhìn, giữa đường có một con dê con máu tươi đầm đìa nằm ở đó, một phụ nữ người Uighur đang ngồi bên cạnh con dê không ngừng khóc lóc, cạnh nàng là một đám người Uighur, già trẻ đều có đứng ở giữa đường chắn đường xe, hai bên con đường quốc lộ đã ngăn cản lại hơn mười các loại xe, có xe chở hàng, có xe jeep, còn có cả xe kéo…

Trương Dương ấp a ấp úng dùng ngôn ngữ Tân Cương hỏi tình huống, nhưng căn bản không ai để ý tới hắn.

Mãi đến khi mấy tay lái xe vây quanh giải thích cho Trương Dương thì ba người mới rõ ràng, thì ra, con dê non của lão phụ nhân này không biết lúc nào bị xe đâm chết, mà chiếc xe đâm chết con dê đã chạy mất, phu nhân và gia quyến rất phẫn nộ nên lập tức ngăn chặn con đường quốc lộ này lại.

"Cho bà ấy ít tiền không phải là được rồi sao. Một con dê cũng không đáng bao nhiêu tiền." Trương Vân tùy tiện móc từ trên người ra một tập giấy tiền nói.

"Tiểu huynh đệ, nếu họ muốn tiền đã chẳng phải đơn giản hơn rồi.Chúng ta tuy không có tiền, nhưng nhiều lái xe như vậy mỗi người góp một ít, tiền bồi thường vẫn đủ." Một lái xe cười khổ nói.

"Vậy tại sao?" Trương Dương nhíu mày hỏi.

"Bà ấy không cần tiền, bà ấy nói muốn chờ chồng bà đến quyết định…Ai, một xe kéo rau cải của ta, bắt buộc phải chạy tới siêu thị vào sáng sớm, bằng không, lại phải chờ thêm một ngày nữa." Một lái xe mày ủ mặt ê nói xen vào.

"Chồng bà ấy đâu?"

"Có trời mới biết, đã bảo một người đi gọi rồi, phía trước nơi này không có cửa hàng, sau không có thôn làng, thật sự là không giải quyết được, thả dê sao lại thả ra đây chứ…" Một lái xe thở dài một tiếng nói.

Ánh mắt Trương Dương nhìn về xa, quả nhiên như lái xe kia nói, quanh chu vi khoảng mấy km tuyệt đối không có hộ dân cư nào.

Ngay sau đó, Trương Dương làm một chuyện hết sức kỳ quái, hắn trước tiên xem xét hết sức cẩn thận thảo nguyên xung quanh, sau đó lại trở về ngồi bên người nữ nhân cạnh con dê, thì thầm vào tai nữ nhân một câu sau đó lập tức đi đến chiếc xe Hummer…

"Trương Dương, làm gì thế?" Phong hỏi.

"Trương Dương, ngươi cùng nữ nhân đó nói gì vậy? Vẻ mặt của bà ấy thật tức giận." Trương Vân cũng đuổi theo nói.

"Lên xe!" Trương Dương mở cửa xe, nhảy vào buồng lái.

Trương Vân và Phong không khỏi ngây người một lúc, vừa rồi Trương Dương tạo cho bọn họ một cảm giác tràn ngập quyền uy không thể không tin tưởng, phảng phất như ra mệnh lệnh với họ vậy.

Hai người đều không phải người bình thường, tự nhiên đối với cảm giác này mãnh liệt phi thường, hai người liếc qua lẫn nhau sau đó cuối cùng vẫn lên xe.

Dưới trăm con mắt dõi theo, thân xe chiếc Hummer cực lớn bắt đầu chầm chậm lui về sau…

"Trương Dương, tới cùng xảy ra chuyện gì?" Ngữ khí Phong tràn ngập sự nghiêm khắc.

"Chờ lát nữa sẽ giải thích với ngươi." Trương Dương nhìn cũng không thèm nhìn Phong, đôi mắt dõi theo gương chiếu hậu, Hummer lại lùi ra sau ước chừng trăm mét.

Đột nhiên!

Hummer phát ra một trận âm thanh vang rền cực lớn, đột nhiên, Hummer tăng tốc…

"Trương Dương, ngươi điên rồi, phía trước có người!" Phong cực kỳ kinh hãi. Trương Dương nhắm mặt bịt tai, ga chiếc Hummer đã tăng lên lớn nhất, hơn nữa buồng lái lại thấp, thanh âm vang rền của động cơ phát ra khiến người ta sợ hãi…Hummer tựa như một con dã thú cắn nuốt người lao vào trong đám người mà rời đi, phía sau bụi mù bốc lên cuồn cuộn…

"A…."

Vẻ mặt Trương Vân và Phong đầy sợ hãi nhìn theo đám người phía xa, gần rồi, càng ngày càng gần rồi, trong cái nháy mắt này, hai người đều rơi vào trạng thái si ngốc, quên cả chọn cách xử trí thế nào.

Trước mặt xe, hồi tỉnh lại trước hết là những tài xế và hành khách, một mảng âm thanh kinh khủng dồn dập lũ lượt lan đến bên đường, có vài người vì quá hoảng loạn, thậm chí tụt vào trong con mương ở bên đường…

Sáu mươi thước!

Năm mươi thước!

Bốn mươi thước! Thân xe cực lớn đã chỉ còn cách đám người chừng ba mươi thước, nếu là đi bộ, ba mươi thước này tất nhiên còn là một khoảng cách, nhưng nếu là Hummer lao vun vút trên đường cao tốc, ba mươi thước chỉ là trong nháy mắt…

Rất nhiều người đều nhắm mắt lại.

Rất nhiều người vẻ mặt đều si ngốc chờ thảm kịch phát sinh.

Rất nhiều người trong đầu đã ảo tưởng đến cảnh tượng xương thịt tan tành, máu tươi đầm đìa….

Nhưng, ngay tại lúc này, lại xảy ra một màn khiến mọi người há mồm trợn mắt, chỉ thấy hơn mười người Uighur vốn đang chiếm cứ giữa con đường quốc lộ đột nhiên tản ra, vẻ mặt tràn đầy sự sợ hãi và kinh ngạc, ngay cả nữ nhân đang ngồi trên đất không ngờ cũng hết sức nhanh nhạy, lăn đến bên đường. "Bồng!" Một tiếng, chiếc Hummer đang phóng nhanh lắc lưu nghiêng ngả một chút, đó chính là vì đụng vào con dê kia, Trương Vân thấy thân chiếc Hummer dường như cọ vào cạnh một chiếc xe hàng mà lao qua…

Sau khi lao qua, Trương Dương vẻ mặt lạnh lùng, tốc độ không hề giảm bớt, ngược lại gạt cần đổi sang tốc độ cao, càng điên cuồng tăng tốc thêm.

"Ngươi sao biết bọn họ sẽ né tránh?" Phong hỏi, lúc này vẻ mặt của Trương Vân và hắn đều hoảng hốt không thôi, mặc dù họ đều giết người, nhưng loại lái xe điên cuồng chủ động lái xe đâm vào người thường như Trương Dương ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.

"Bọn họ không phải là dân chăn nuôi." Trong ánh mắt Trương Dương lộ ra vẻ sắc bén, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía trước, trên con đường quốc lộ thô sơ này, Hummer lại có thể chạy đến ngoài trăm mã lực, tốc độ này trên đường cao tốc có lẽ không là cái gì, nhưng ở đường nông thôn thì tuyệt đối là tốc độ khiến người ta hoảng sợ.

"Tại sao?" Trương Vân vội vàng thắt dây an toàn. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

"Chung quanh vài km không có hộ dân nào, không có khả năng có người chăn thả xa như vậy, bởi vì, khu phụ cận có bãi cỏ cực tốt, đương nhiên, đây không phải nguyên nhân chủ yếu, ta vừa rồi chú ý nhìn cỏ xung quanh một lần, không hề có vết tích gia súc dày xéo, nhai gặm cỏ, cũng không có phân và nước tiểu, điều đó đã chứng minh người phụ nữ kia nói dối, con dê con kia căn bản không thể do chăn thả mà bị đâm chết, hơn nữa, vết thương của con dê vốn không phải bị xe cộ đâm vào…"

"Vậy tại sao bọn họ muốn ngăn trở con đường quốc lộ?"

"Bọn họ muốn làm ra sự cố giao thông, gây tắc nghẽn giao thông, vô cùng may mắn chính là, xe cộ còn chưa nhiều, đều dừng bên đường." "Cương Độc!"

Trương Vân và Phong đồng thanh nói.

"Ta muốn hỏi một vấn đề, ngươi vừa rồi cùng người phụ nữ kia nói gì vậy?" Phong đột nhiên hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.