Đồ Thần Chi Lộ

Chương 196: Giống lão Đại xã hội đen không?




Đêm nay là một đêm không ngủ, Trương Dương đã suy nghĩ rất rất nhiều.

Rất nhiều chuyện đã trở nên rõ ràng, cũng có rất nhiều chuyện lại mơ hồ, hiện tại, Trương Dương rốt cục cũng hiểu được vì sao thiếu niên tên "Phong" nói phải mất hai mươi năm thời gian mới có thể hiểu rõ được.

Không thể nghi ngờ, thiếu niên mới mười tám tuổi kia cũng là một thiên tài, một thiên tài đang bước vào vào thế giới cường giả, hiển nhiên, thiếu niên kia so với hắn cường đại hơn nhiều lắm.

Trương Dương đã có thể khẳng định thiếu niên chắc chắn dùng một loại võ công nào đó, loại võ công này có khả năng mê hoặc tâm trí con người, bởi vì, lúc ấy đại hán rõ ràng thần trí có chút bất thường.

Xem ra, trở thành cường giả cùng với tuổi tác không có quan hệ gì cả, có người mất thời gian trăm năm mới trở thành cường giả, có người chỉ cần hơn hai mươi năm, dù sao, Đại Hà kia ước chừng cũng mới chỉ ba mươi tuổi.

Tuy nhiên, bất kể thời gian dài hay ngắn, có thể khẳng định chính là, người có khả năng trở thành cường giả đều là thiên tài!

Thế giới trong cường giả rốt cục ra sao?

Tại sao người thường không có chút tin tức nào?

Đại Hà rốt cục đã đạt tới cảnh giới nào?

Tại sao tài phú và cường giả lại đặt ngang bằng nhau?

Chẳng lẽ thật sự giống như trong cổ đại nói, nghèo chữ giàu võ sao?

Người trong miệng lão đầu nói cường giả giống như con sâu cái kiến có thể là ai? Vậy hắn là một người như thế nào?

Trương Dương thực không tưởng tượng được lại có người có thể xem tất cả cường giả giống như con sâu cái kiến, bất quá, Trương Dương tin, vũ lực của người này tuyệt đối không phải bọn Cà Lăm có thể chống chọi lại được, phải biết rằng, vào mười tám năm, người đó đã có thể giết chết sư phụ của Đại Hà, từ đó có thể tưởng tượng được vũ lực của người đó cường hãn tới mức nào. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Mơ mơ màng màng, Trương Dương lần đầu tiên mất ngủ, mãi đến lúc tinh mơ, mới thiêm thiếp ngủ được.

"Trương Dương, thức dậy! Thức dậy! Mẹ nó, mặt trời chiếu tới tận mông rồi kìa!"

Một thanh âm tựa như tiếng sấm nổ đột nhiên vang lên, khiến Trương Dương từ trong giấc mộng bất ngờ giật mình tỉnh dậy.

Mở to mắt, Trương Dương nhất thời cảm thấy lóa mắt. Trước mắt kim quang lấp lóe, phảng phất như đi tới một thế giới vàng.

Nhìn trên cổ hai người đeo sợi dây chuyền vàng to tướng dày cộp, trong tay Lưu Bưu còn đang bưng một đống trang sức bằng vàng, Trương Dương không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

"Ngươi ….. Các ngươi …… các ngươi đi cướp kho vàng?" Trương Dương lắp ba lắp bắp hỏi.

"Mịa. Cần gì chứ? Đại gia ta bây giờ có đầy tiền, cần phải đi ăn cướp sao?"

Lưu Bưu ha ha cười to, cầm trong tay một sợi dây chuyền vàng đeo lên đầu Trương Dương.

"Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?" Trương Dương đẩy tay Lưu Bưu ra, vẻ mặt nghiêm khắc nhìn A Trạch. Hắn biết A Trạch sẽ không nói dối.

"Không có gì, ta và Lưu Bưu tìm Đao ca đòi ba chục vạn tiền mặt." A Trạch lãnh đạm nói.

Lưu Bưu giải thích cả nửa giờ Trương Dương mới rõ ràng, hóa ra vừa mới sáng sớm hai người đã chạy tới chỗ Đao ca, liên hệ với Đao ca trực tiếp tìm Đao ca đòi ba chục vạn tiền mặt.

Dựa theo cách nói của A Trạch, bọn họ không có công lao cũng có khổ lao, giết chết Ma Bì Hổ, thu phục Bĩ Tử Thái, chiếm lĩnh cả thế lực ngầm thành phố ZH cho nên đáng được cầm ba chục vạn này.

Bọn họ cho rằng, phần thưởng này bọn họ đáng phải được.

"Nhưng mà …… các ngươi từ đâu lại có nhiều vàng như vậy?" Trương Dương đối với việc tìm Đao ca lấy ba chục vạn cũng không có ý kiến, vô luận nhìn từ góc độ nào thì ba chục vạn này là tất nhiên. Nếu là Trương Dương, có thể sẽ là ba trăm vạn. Bởi vì, ma Bì Hổ từng đưa ra ba trăm vạn để giết Đao ca, điều này chứng minh mạng của Ma Bì Hổ cũng đáng giá ba trăm vạn.

Thật đáng tiếc! Trương Dương không khỏi hối hận vì buổi sáng đã ngủ quá say, A Trạch và Lưu Bưu đều là người chưa từng nhìn thấy quá nhiều tiền, còn hắn lăn lộn vài ngày ở Quý Tộc Thành nên tâm tính có sự khác biệt một trời một vực, đối với Trương Dương bây giờ mà nói, mặc dù trên người không có mấy đồng, nhưng ba chục vạn thực sự không để vào mắt, nhớ lúc trước, một ngày ở Quý Tộc Thành cũng phải kiếm trên mấy ngàn vạn …

Không thể không nói, Lưu Bưu và A Trạch đều là người quá dễ dàng thỏa mãn.

"Hắc hắc, ta đề nghị đổi đồ, ngươi không cảm thấy, chúng ta mỗi lần bị người truy sát đều giống như gà bay chó chạy sao, cầm tiền trên người rất dễ mất, cho nên mỗi người mua vàng mang trên người bảo hiểm một chút, vạn nhất trên thân không có tiền, còn có thể lấy vàng ứng phó, điều này trên giang hồ được xưng là vật liền thân."

Lưu Bưu cười quái dị cầm sợi dây chuyền vàng trong tay đeo lên cổ Trương Dương.

"Nặng bao nhiêu vậy?" Trương Dương cảm giác cổ mình nguyên là lạnh lẽo, sau đó dần dần giảm xuống, nhịn không được hỏi.

"Không nặng, cả mặt dây chuyền mới nặng 200gr…." Lưu Bưu lại lấy một cái vòng tay đưa cho Trương Dương.

"Khái khái ….. 200gr ….. vậy vòng tay này thì sao?"

"Hơn 100gr …. Ân, không tệ, rất có phong thái lão Đại ….." Lưu Bưu đeo cho Trương Dương xong, lui ra sau vài bước vẻ mặt đắc ý khen ngợi nói.

" …..Sao không mua nhẫn?" Trương Dương rất tò mò, dựa theo tác phong của Lưu Bưu, không lý nào lại không đeo mười cái tám cái nhẫn vàng trên mười đầu ngón tay.

Nhớ lại lúc còn ở trường học, trong giấc mộng của Lưu Bưu thì dây chuyền vàng nhất định phải dày lớn hơn so với xích chó, vòng tay nhất định phải lớn hơn so với bao tay, mười đầu ngón tay tốt nhất là đeo tám cái nhẫn vàng, sau đó cởi trần rồi lượn một vòng quanh trường học….

"Ta cũng muốn mua …. A Trạch không cho mua ……" Nhắc tới nhẫn, Lưu Bưu liếc qua mười đầu ngón tay trơ trụi, dường như rất buồn bực.

"Tại sao?" Trương Dương không nhịn được đưa mắt nhìn sang A Trạch.

"Ảnh hưởng việc cầm đao!"

"….." Trương Dương miệng há hốc không nói ra lời, A Trạch vĩnh viễn luôn đặt đao ở vị trí thứ nhất.

***, hay là sau này mua mấy cái để trên người, lúc không dùng đao thì đeo lên ….. Trương Dương, bộ dáng của ta trông giống lão Đại xã hội đen không?"

Lưu Bưu cởi đồ trên người, lộ ra một cơ thể tráng kiện, khỏe mạnh, lông lá xồm xoàm trên ngực phối hợp với ánh kim quang lấp lánh của dây chuyền, thực sự có điểm giống một đại lưu manh, lộ ra một cỗ khí thế liều lĩnh dũng mãnh điên cuồng, duy nhất phá vỡ cảm giác này chính là nụ cười đắc ý xấu xa của Lưu Bưu.

"Giống …." Trương Dương cảm giác có chút trái với lương tâm, bộ dạng Lưu Bưu bây giờ dùng bộ dạng phát tài để hình dung lại thích đáng hơn.

"Không giống!" A Trạch không cho Lưu Bưu chút mặt mũi nào.

"A ….. tại sao không giống?" Lưu Bưu khẩn trương, tựa hồ nói hắn không giống lão Đại xã hội đen đối với hắn như một sự vũ nhục nhân cách vậy.

"Ngươi không cảm thấy, trên người ngươi thiếu điểm gì sao?" A Trạch quét mắt qua cơ thể để trần của Lưu Bưu rồi sau đó đi ra ngoài phòng khách.

"Uy uy …… thiếu cái gì, mau nói ta biết đi, đại gia bây giờ có tiền, lập tức có thể sắm thêm." Lưu Bưu vội vàng đuổi tới phòng khách quấn lấy A Trạch hỏi.

"Tự mình nghĩ đi."

A Trạch đứng ở giữa phòng khách, lại rút thanh yêu đao ra khoa tay múa chân, Lưu Bưu tựa như bị điện giật vội vàng lui ra sau. Lưu Bưu cho dù gan lớn bằng trời, cũng không dám quấy rầy A Trạch khi hắn đang cầm đao.

"A Trạch, van cầu ngươi, rốt cục thiếu điểm gì vậy?" Lưu Bưu nông nóng đến độ xoay như chong chóng, hệt như con kiến trên nồi nước nóng.

"Tự mình nghĩ đi."

"Bưu ca, ngươi không biết soi gương sao? Tùy ý nhìn vào trong gương lập tức sẽ biết thiếu cái gì ngay thôi!" Trương Dương mặc quần áo xong rồi từ trong phòng đi ra ngoài, không ngừng vuốt cổ, trên cổ đột nhiên nặng thêm mấy trăm gram, cảm giác rất không được tự nhiên.

"Ừa ….. đúng đúng …. Lão tử phải tự mình xem …." Lưu Bưu vội vàng xông vào nhà vệ sinh soi gương.

"Trương Dương, Đao ca nói muốn gặp ngươi." A Trạch đột nhiên nói.

"Hắn nói gì?" Trương Dương nhất thời trầm mặc sau đó hỏi.

"Còn nói gì nữa?" Trương Dương thở dài một tiếng.

"Không có, hắn chỉ nói muốn gặp ngươi, chủ ý của hắn là muốn cùng đi theo chúng ta, nhưng vì ta và Lưu Bưu không biết suy nghĩ của ngươi cho nên đã cự tuyệt." A Trạch lắc lắc đầu.

"Cự tuyệt là tốt, sau này hãy nói." Trương Dương khẽ nở nụ cười nói.

"Ân, Đao ca nói, có một người tên Mao Vân Hoa cũng muốn gặp ngươi."

"A a, nếu Đao ca đã không muốn gặp, còn gặp Mao Vân Hoa làm gì? Cứ để sau này hãy nói, được rồi, bây giờ thu dọn một chút, lập tức rời khỏi đây rồi đi đến nhà của ngươi, sau khi tới Tân Cương, ta còn có chuyện hết sức trọng yếu ở Bắc Kinh, đúng rồi, A Trạch, ngươi có dự định gì chưa?"

"Dự định?" Thân thể A Trạch đang vận động đột nhiên ngừng lại.

"Ân, dự định!" Trương Dương khẳng định nhìn vào mắt A Trạch.

"Ngươi hy vọng ta có dự định?" A Trạch gắt gao nhìn chằm chằm vào Trương Dương.

"A Trạch, ngươi có thể sống một cuộc sống của người bình thường, ngươi và chúng ta không giống nhau, ta không muốn ngươi dấn thân vào vũng nước đục này, trước kia ta rất muốn ngươi gia nhập nhưng bây giờ ta lại không muốn nữa."

"Địch nhân rất cường đại?" A Trạch không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Rất phức tạp, không nói rõ ràng được." Trương Dương lắc lắc đầu, hắn không muốn A Trạch bị lôi vào tranh cuộc tranh chấp giữa cường giả,sau khi hắn cầm bức chiến thiếp kia thì đã vướng mắc vào trong đó rồi, Đại Hà không chết, hắn sẽ không có một ngày an bình, thậm chí, hoàng tộc Nhật Bản và Sơn Khẩu tổ cũng sẽ truy sát hắn, đó là lực lượng của một quốc gia, Mãi Mãi Đề so với bọn họ căn bản không đáng nhắc tới.

"Ha ha …. Ta tìm được rồi, ta tìm thấy ta thiếu thứ gì rồi ……"

Trong khi A Trạch chuẩn bị nói, Lưu Bưu vẻ mặt hưng phấn chạy ra …….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.