Đồ Thần Chi Lộ

Chương 184: Phong khởi vân dũng




Đối với sự cẩn trọng này Trương Dương cũng không có biện pháp, hiện tại là lúc đặc biệt, không thể không đề phòng a!

"Trương Dương, ngươi tại sao không giết Đao ca?" Ba người vừa về đến nhà ngồi ổn định một chỗ, Lưu Bưu lập tức hỏi.

"Ngu ngốc!" Trương Dương còn chưa nói, A Trạch đột nhiên lại phát ra hai chữ.

"A a….A Trạch, ngươi hôm nay không nói rõ ràng cho lão tử thì lão tử sẽ cho ngươi đẹp mặt, ngươi tại sao luôn chửi ta?!" Lưu Bưu bị hai chữ của A Trạch làm sặc sụa muốn phát điên, vẻ mặt phẫn nộ đứng dậy, chỉ vào A Trạch tức giận nói.

"Ngươi muốn thế nào?" A Trạch cũng không ngẩng đầu lên.

"Ta........"

Lưu Bưu tức giận đến cắn răng nghiến lợi, nhìn ngọn yêu đao sáng bóng A Trạch đùa trong tay, đột nhiên đặt mông ngồi xuống, nản lòng nói.....

Đối mặt với ngọn yêu đao của A Trạch, Lưu Bưu trước sau vẫn không cách nào lấy ra được dũng khí đối kháng, Lưu Bưu tự nhiên biết, A Trạch nhằm vào hắn chính là vẫn hận trong lòng một cước lúc ở khách sạn đã đạp hắn ngã lăn lộn.

Khiến cho Lưu Bưu buồn bực chính là A Trạch từ trước tới giờ không biểu lộ sự bất mãn cho dù là thỉnh thoảng châm chọc hắn vài lần, càng nghĩ đến đây Lưu Bưu càng tức giận đến hộc máu.

"Đừng ầm ĩ nữa, tối còn có chuyện làm, hiện tại ta chỉ có thời gian nghỉ ngơi bốn giờ, trước tiên dưỡng thần thật tốt, tối nay khả năng sẽ là lúc cả thành phố ZH đánh bài ngửa." Trương Dương đang ngồi trên ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở mắt nhàn nhạt nói rồi sau đó liền nhắm mắt lại.

"Nga......."

A Trạch và Lưu Bưu hai người nhìn thoáng qua lẫn nhau, vẻ mặt chấn kinh, ngay lúc vừa rồi Trương Dương mở mắt, đôi đồng tử phảng phất như sáng lên, khiến cho hai người có cảm giác kinh tâm động phách.

Nhìn Trương Dương nhập định, Lưu Bưu thật vất vả mới kiềm chế nhảy nhót dữ dội, chổng ngón tay cái xuống hướng về A Trạch sau đó chạy lên sân thượng lăn qua lăn lại tạ tay của hắn.

Mà A Trạch thì đứng ở trong phòng khách lại bắt đầu suy nghĩ đến bộ võ công tướng quân kia nói cho hắn, A Trạch phát hiện, vài động tác đơn giản này tùy theo sự luyện tập của mình ngược lại càng ngày càng thâm ảo, càng ngày càng phức tạp. Đây là một loại cảm giác không cách nào diễn tả, mỗi một động tác đều tồn tại vô vàn chi tiết biến hóa.

Xem ra, những động tác này trong thời gian ngắn không cách nào hoàn toàn lĩnh ngộ được.

A Trạch nhìn thoáng qua Trương Dương đang nhập định, hắn vẫn không cách nào hiểu được Trương Dương dựa vào cái gì để tu luyện thân thể, bởi vì, Trương Dương rất ít hoạt động, ngày trước còn thấy Trương Dương thỉnh thoảng thực hiện một vài động tác rèn luyện cổ quái, mà năng lực của Trương Dương lại hoàn toàn tương phản, Trương Dương lúc đầu chém về phía Đao ca một đao, ngay cả A Trạch cũng có một loại cảm giác kinh diễm.

Đao của Trương Dương, tựa hồ còn nhanh hơn!

Nhớ lại lúc đầu khi quen biết, tốc độ của Trương Dương còn không nhanh hơn hắn, mà hiện tại A Trạch không có chút nắm chắc nào.

Đao của Trương Dương, tới cùng nhanh bao nhiêu?

Đương nhiên, khiến cho A Trạch kinh ngạc không phải tốc độ của Trương Dương mà là sự thu phóng tự nhiên của Trương Dương. Một đao chém lên trên trán Đao ca lúc ấy, A Trạch căn bản làm không nổi, hắn có thể đạt đến loại tốc độ kia mà không cách nào dưới loại tình huống tốc độ đó đột nhiên dừng lại được.

Vô luận là động vật hay là máy móc, dưới tình huống cấp tốc muốn dừng lại, cũng phải có một thời gian hòa hoãn, không có khả năng đột nhiên lấy đà, càng không có khả năng đột nhiên dừng lại, nếu phá vỡ hai loại quy luật tự nhiên này, rất dễ dàng dẫn tới sự cắn trả....

Lúc này Trương Dương đã tiến vào trạng thái minh tưởng, tự nhiên không thể tưởng được A Trạch lại có nhiều ý nghĩ như vậy.

Hôm nay chiến đấu cùng Đao ca, có thể nói là một thử thách đối với Trương Dương.

Lúc Đao ca điên cuồng vung đao, Trương Dương gần như không chế sự cuồng hỉ trong lòng, tập trung tinh thần, chỉ sợ bỏ qua bất cứ chi tiết gì, kỹ xảo chiến đấu của Trương Dương vẫn dừng lại ở trình độ hết sức cẩu thả, chủ yếu dựa vào năng lực tính toán vượt xa người thường để thủ thắng, nếu gặp phải cao thủ đánh nhau, lập tức sẽ trở nên rối tay rối chân, bị người ta quản chế.

Kỹ xảo chiến đấu của Đao ca kỳ thật không phải kỹ xảo nhưng lại rất có lực sát thương, bởi vì, đây đều là kinh nghiệm của Đao ca lúc trong thực chiến tổng kết ra.

Đao pháp của Đao ca, không có người tự thân truyền thụ giảng dạy, muốn có một bộ võ công căn bản không có khả năng. Đao pháp hắn có thì ngắn gọn, thanh thoát, trực tiếp. Nhưng chính đao pháp không có chiêu số kỹ xảo này lại có thể rèn luyện phản ứng của Trương Dương, bởi vì,năng lực tính toán của Trương Dương đủ để ứng phó với tốc độ như cuồng phong bạo vũ của Đao ca.

Cũng chính là tốc độ như cuồng phong bạo vũ đó Trương Dương không thể không tận lực tính toán, thông qua minh tưởng để khống chế mỗi một động tác cùng chi tiết của Đao ca, điều này đã kích phát cực đại kỹ xảo chiến đấu trong ký ức Trương Dương.

Một đao kinh diễm cuối cùng của Trương Dương chính là đến từ kỹ xảo chiến đấu trong ký ức mình. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Hiện tại, Trương Dương phát hiện rất nhiều năng lực của hắn dần dần thoái hóa, võ công lại tăng mạnh gấp bội, sự minh tưởng kia của hắn tựa hồ có thể khiến cho thân thể mình càng ngưng kết hơn, khiến cơ nhục càng thêm dẻo dai.

Mỗi một lần chiến đấu của Trương Dương, kể cả lần luận bàn cùng A Trạch trước đều khiến hắn có lợi không ít, lúc hắn đối diện với áp lực, ký ức phủ bụi trong đầu tựa hồ dần dần mở ra cánh cửa lớn.......

Dùng lời Trương Dương tổng kết chính là: cường đại trong chiến đấu!

Khi minh tưởng lại kích phát vòng xoáy trong cơ thể, vòng xoáy dần dần chiếm cứ từng tấc không gian trong phòng, Trương Dương vui mừng kinh ngạc phát hiện, hắn không ngờ cảm giác được trong cơ thể Lưu Bưu tựa hồ có một luồng khí lưu bạch sắc đang vận động uốn lượn theo cơ nhục hắn.

Không sai, đó đích xác là một cỗ khí lưu phi thường nhỏ bé, Trương Dương có thể cảm giác được rõ ràng, mỗi lúc Lưu Bưu thực hiện động tác, phối hợp với hô hấp thì luồng khí lưu đó liền tăng tốc vận chuyển, tình hình tựa hồ càng ngày càng lớn mạnh, mà theo sự lớn mạnh của dòng khí lưu, những cơ nhục vốn phảng phất như phải nổ tung càng ngày càng phát ra vẻ chắc khỏe vô cùng, điều này khiến Trương Dương rất lo lắng vì dựa theo tình huống phát triển này thì Lưu Bưu có nổ tung mà chết hay không.

Xem ra Lưu Bưu gặp tiểu hòa thượng cũng không phải nhận được nhiều chỗ tốt cho lắm.

Trương Dương không khỏi tràn ngập hiếu kỳ đối với tiểu hòa thượng, không biết tiểu hòa thượng đó còn bao nhiêu bảo bối a!

Trương Dương thậm chí có chút hối hận, tại sao khi đó không chơi cờ năm quân với tiểu hòa thượng chứ?

Nghĩ đến đây, khóe miệng Trương Dương không nhịn được mỉm cười, Lưu Bưu tự có phúc khí của Lưu Bưu, cũng như hắn vậy, gặp phải một trận bạo tạc, lập tức kế thừa vô số tư tưởng tinh anh, điều này so với Lưu Bưu càng khó tưởng tượng hơn.

Thời gian dần dần trôi qua.

Sự chú ý của Trương Dương đặt lên người A Trạch, A Trạch vẫn rập theo khuôn khổ luyện tập bộ võ công tướng quân đã chỉ điểm, Trương Dương đã từng bắt chước tu luyện bộ võ công này, nhưng không có cảm giác gì cả, tựa hồ phương thức tu luyện bộ võ công này tựa như là Tướng quân vì A Trạch mà đo đặc làm theo yêu cầu vậy.

Hiển nhiên, A Trạch đã rơi vào bình cảnh, trước kia lúc A Trạch luyện tập, Trương Dương còn có thể cảm giác được sát khí tràn ra bốn phía, hiện tại cảm giác rõ ràng không mạnh liệt như thế nữa, hơn nữa Trương Dương cảm giác được một tia nôn nóng trong nội tâm A Trạch.

A Trạch có tâm tư?

Đây là ý nghĩ đầu tiên của Trương Dương.

Tâm của A Trạch kiên cường như sắt, lúc luyện tập rất ít khi có loại tâm phiền ý loạn này, điều này đã chứng minh hắn có tâm tư phi thường nặng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, rất chậm mà tựa hồ lại rất nhanh.

"Hảo, thời gian đã đến, bắt đầu hành động!"

Trương Dương đột nhiên mở đôi mắt sáng như điện, Lưu Bưu và A Trạch đang say sưa cũng đột nhiên bừng tỉnh, một chập tu luyện vừa rồi, bọn họ cư nhiên mất suốt bốn giờ, nhưng phảng phất lại chỉ trải qua một cái chớp mắt.

"Lưu Bưu, tốt lắm, cố gắng lên!" Trương Dương dựng đầu ngón cái về phía Lưu Bưu. ( biểu tượng Number one ý )

"A…….Hắc hắc…." Lưu Bưu nguyên là sửng sốt, lập tức hiểu được ý tứ của Trương Dương, trên thực tế, Lưu Bưu và Trương Dương biết nhau đã lâu như vậy, sớm có một loại tâm ý tương thông. "A Trạch, ngươi cũng cố gắng lên, luyện võ cần thiết chính là tĩnh tâm, nếu không cách nào làm được điểm này, không có khả năng sẽ có nhiều thành tựu, mặc dù chúng ta đều chưa chính thức bước vào cánh cửa thần kỳ kia nhưng chúng ta cũng nghe được, cũng thấy được, võ công đơn giản là từ tu thân đến dưỡng tính, còn có cả ma đạo trong những tiểu thuyết võ hiệp, ta nghĩ, cái gọi là ma đạo, chính là không cần tu luyện tâm cảnh của mình cũng có thể thành công, rất dễ dàng trở thành con rối bị võ công khống chế cơ thể, ta hiện tại phải dùng thân thể mình không chế võ công, cho nên, tĩnh tâm là phải bắt buộc, chúng ta có thể tiến bộ trong chiến đấu, chúng ta tuyệt đối không thể để cho sát ý ảnh hướng đến tâm chí, chờ chuyện tại thành phố ZH xong, nếu ngươi có tâm nguyện gì, chúng ta cùng nhau đi xử lý, thế nào?"

"Cám ơn!" A Trạch trầm mặc một hồi sau đó thốt ra hai chữ.

"Đi thôi, mỗi người đều có vô số bí mật, mỗi một người đều có vô số vấn đề nan giải, giống như mỗi gia đình đều có một quyển kinh khó đọc vậy….."

Trương Dương thở dài một tiếng, cầm thanh khảm đao từ trên bàn trà dùng giấy báo bọc lại cắm vào trong thắt lưng sau đó dẫn đầu đi ra ngoài.

Ba người vừa ra khỏi cửa, liền phát hiện có chút không đúng, bọn họ mới đi ra cự ly không đến hai trăm thước, lập tức gặp hơn trăm tên bộ dáng lưu manh, phóng mắt nhìn tựa hồ cả con đường thành phố ZH đều là lưu manh, mà một vài xe cảnh sát không ngừng qua lại như đưa thoi trên đường, một vài cảnh sát tuần tra vũ trang đến tận răng như lâm đại địch vậy.

Xảy ra chuyện gì?

Ba người đối mặt nhìn nhau, điều này cũng quá khoa trương rồi! Từ lúc nào thành phố ZH đã bị lưu manh chiếm lĩnh? Trương Dương đã có thể khẳng định, đây đích xác là mấy tên lưu manh, bởi vì rất nhiều kẻ trên người đều dấu vũ khí, quan trọng nhất chính là, lưu manh so với người bình thường có một loại khí chất không giống nhau, kỳ thật rất dễ dàng phân biệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.