Đồ Thần Chi Lộ

Chương 142: Sơ phùng sát thủ




Sau một lớp giấy dai lại có một lớp nữa, cũng không biết bọc bao nhiêu lớp nữa, nhìn vẻ mặt thận trọng của Lưu Bưu, Trương Dương không hiểu sao cũng trở nên khẩn trương theo.

Chẳng lẽ Lưu Bưu cất dấu tuyệt thế bảo bối gì đó?

"Xích …" Một tiếng, Lưu Bưu đã xé lớp giấy cuối cùng ra, trên mặt Trương Dương lộ rõ vẻ thất vọng, cứ tưởng là bảo bối gì, hóa ra là hai cây khảm đao bình thường, dựa theo kinh nghiệm của Trương Dương thì đây tuyệt đối không phải là món đồ cổ có giá trị cao.

Trên thân khảm đao bôi đầy mỡ bò, khó trách thoạt nhìn lớp giấy gói có vẻ ẩm ướt hóa ra toàn là vết dầu.

Sau khi hai thanh đao được Lưu Bưu cẩn thận cầm ra, trước tiên dùng giấy báo lau sạch dầu, tiếp đó lại dùng giấy vệ sinh lau lau mấy lần, dần dần theo lớp dầu biến mất, Trương Dương bắt đầu cảm giác được hai thanh đao này không bình thường, đây đề là một loại trực giác của tâm linh và thị giác.

Không thể không nói, hai thanh đao này vẻ ngoài không có gì nổi bật, phía trước là hình trăng lưỡi liềm, không có rãnh máu, sáng loáng, lưỡi có vẻ sắc bén phi thường, lóe ra hàn quang lạnh toát khiến người ta bất an.

Thanh đao này quả thực có thể dùng hai từ làm bừa để hình dung, không có vòng phân cách giữa chuôi đao và lưỡi đao, chỉ là một cái chuôi gỗ trần trụi, Trương Dương cầm thử, đao cầm trên tay vừa vặn, thớ gỗ có chút sần sùi, thô ráp nhưng khi cầm có rất có cảm giác, tuyệt đối sẽ không bị trượt xuống.

Trọng lượng của đao cũng rất tốt, vừa vặn, rõ ràng người chế tạo đao này không quan tâm đến vẻ đẹp mà hoàn toàn đều vì sự thực dụng.

"Chủy thủ của ngươi đâu?" Lưu Bưu hắc hắc cười nói.

"Làm gì?"

Trương Dương rút chủy thủ từ cạp quần đưa cho Lưu Bưu. Chủy thủ này không có vỏ da, Trương Dương sợ làm bị thương chính mình nên đầu nhọn dùng một mảnh trúc nhỏ kẹp lại sau đó lại dùng dây co buộc lại, tiếp đó dùng giấy báo bọc ngoài, mặc dù khó coi nhưng rất thực dụng, nếu gặp nguy hiểm có thể cắt luôn cả giấy báo lẫn mảnh trúc.

"Nhìn đây!"

Lưu Bưu vẻ mặt đắc ý dùng khảm đao kia vót nhẹ lên chủy thủ một cái …

Đột nhiên!

Đồng tử Trương Dương co chặt lại, bởi vì hắn thấy thanh chủy thủ tựa như đậu hủ bị vót mất một miếng, thanh đao quả là sắc bén!

"Lợi hại chứ! Hắc hắc. Đây là một công nhân máy tiện ở xưởng in "Tân Hồ" làm cho ta, tên gia hỏa đó trước kia cũng là côn đồ. Sau mấy năm ngồi nhà đá bóc lịch thì im lặng, hắn nói vật liệu chế tạo là dao rọc giấy, chém sắt như chém bùn a, ha ha!" Lưu Bưu cầm đao vung vẩy trong không trung, Trương Dương vội vàng vồ lấy, món đồ chơi quá sắc bến thế này không cẩn thận là rách da chảy máu.

"Ân ân, hàng tốt!"

Trương Dương dùng đầu ngón tay vuốt thân đao lạnh toát, nếu dùng thanh đao này giết người thì tuyệt đối phải cường hãn hơn chủy thủ, dù sao chủy thủ không dễ quần chiến mà khảm đao có thể chém cả đám, tốc độ cũng phải nhanh hơn chủy thủ rất nhiều. Càng hà huống chi đao sắc thế này cơ hồ chém đến đâu đứt đến đấy.

"Hôm nay để hai thanh đao này danh chấn giang hồ, huyết tẩy Golden Age!" Lưu Bưu mặt đầy sát khí.

"Golden Age?"

"Đúng, chính là tên giám đốc của "Golden Age", hôm đó những kẻ chúng ta gặp ở trên Golden Island là thủ hạ của hắn. Hôm nay chúng ta phải giết tận cửa bọn chúng, bất quá chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, nếu không …"

"ân?" Trương Dương thấy Lưu Bưu ngập ngừng nên hỏi.

"Trương Dương, ngươi rất ít đến KTV phải không? Nơi này rất phức tạp, loại người nào cũng có, mà dưới tình huống bình thường KTV đều có người trông, chính vì sợ một vài người uống say rồi gây sự, đương nhiên bọn chúng không nhất định phải ở KTV mà có thể ở phụ cận uống trà, hoặc tiêu dùng ở xung quanh. Tóm lại, chỉ cần KTV có chuyện là bọn chúng có thể đến hiện trường trong vài phút, còn nhanh hơn cảnh sát nhiều, đặc biệt là buổi tối. Ngày đó chúng ta đến gặp Tiêu Di Nhiên kỳ thật là vận khí tốt, nếu là buổi chiều thì chúng ta căn bản không thể có cơ hội chạy ra, buổi sáng đám lưu manh đều đang ngủ." Lưu Bưu hiển nhiên thường xuyên đến chỗ đó quậy phá, nói rõ ràng đâu ra đấy.

"Ngươi tìm được chỗ của bọn chúng không?" Trương Dương còn đang lo không tìm được mục tiêu, không tưởng được Lưu Bưu lại quen thuộc đến thế.

"Khó nói, phải xem vận khí, bình thường KTV đều có phòng quản lý, chỉ cần hắn đến làm việc chắc chắn sẽ đến phòng quản lý, đương nhiên hắn có một khả năng đó chính là bồi khách quen uống rượu, việc này cũng không phải vội, chỉ sợ hắn không đi làm, hắn đi làm là sẽ tìm được."

"Ân, chúng ta lập kế hoạch cẩn thận một lần, bọn chúng đều đã biết chúng ta, nếu chúng ta quang minh chính đại đi vào Golden Age có lẽ còn chưa lên lầu đã bị người ta chém chết rồi. Hơn nữa, các khu giải trí thế này đều có hệ thống giám sát, nếu chúng ta giết người thì chắc chắn sẽ lưu lại bằng chứng cho cảnh sát, đương nhiên họ cũng biết là chúng ta, chúng ta chỉ là không để cho bọn họ nắm được chứng cứ mà thôi."

Trương Dương cúi đầu trầm tư, bây giờ hắn và Lưu Bưu lâm vào tình cảnh khó cả đôi đường, loại cảnh tượng giết người ở nơi công cộng thế này chắc chắn sẽ dẫn tới sự quan tâm đặc biệt của cảnh sát, chắc chắn lập án điều tra, sau này còn muốn quang minh chính đại trở về nhà quả thực không có khả năng, kỳ thật biện pháp tốt nhất chính là mưu sát, bất quá với tình cảnh hiện tại của Lưu Bưu và Trương Dương mà nói thì khó khăn vô cùng lớn. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Mưu sát đầu tiên chính là phải nắm được hành tung của đối phương, việc này phải cần hệ thống tình báo cường đại. Hiện tại Trương Dương Lưu Bưu ngay cả đi trên đường cũng sợ bị phát hiện, đâu còn có thể giám sát hành tung của kẻ khác. Bây giờ lựa chọn duy nhất vẫn là giết đến tận cửa, ít nhất còn có chỗ tìm mục tiêu.

"Hóa trang thì sao?" Lưu Bưu nói.

"Hóa trang cũng là một biện pháp nhưng hình dáng và vóc người ngũ quan của chúng ta đều không cách nào thay đổi … Đúng rồi, có biện pháp rồi …" Trương Dương đột nhiên thấy đầu giường Lưu Bưu treo một chuỗi nụ hoa đào, thứ này treo ở trong nhà có tác dụng trừ tà. Chắc bà Lưu sợ nhi tử bảo bối của bà bị người chém chết nên mới treo trên giường một nụ đào phù hộ cho nhi tử của bà sống lâu trăm tuổi.

"Làm gì vậy? Cái này mẹ ta treo lên, đừng đụng vào …" Lưu Bưu tựa hồ rất lưu tâm với đồ vật của mẹ hắn.

"Cái này để bảo vệ tính mạng!" Trương Dương cầm xâu nụ đào xuống, tháo dây ra, lấy ra bốn nụ đào rồi sau đó treo phần thừa lại lên giường.

"Không phải chứ, món đồ này thực sự có thể bảo vệ tính mạng?" Lưu Bưu kinh ngạc nói.

"A a, thật ra chúng ta chỉ làm một cái hóa trang đơn giản nhất, chờ một chút sẽ tốt ngay thôi."

Lưu Bưu trừng mắt nhìn Trương Dương dùng khảm đao gọt hết các góc hột đào, sau đó lại gọt từng bên thành hình dẹt, Trương Dương gọt phi thường cẩn thận, không bỏ sót góc nào. Nhìn sự chuyên chú của Trương Dương và đao pháp trôi chảy của hắn, Lưu Bưu có ảo giác như thấy Trương Dương là một bậc thầy điêu khắc.

Trương Dương chính mình vốn không biết, bàn tay khéo léo của đang nhảy nhót trên hột đào, tràn ngập mỹ cảm lưu loát, ngay cả người thô lỗ như Lưu Bưu cũng say mê, tư duy nhịn không nổi cuốn theo đao phong nhảy nhót mà ảnh hưởng chấn động đến tâm tình.

Cuối cùng, bốn hột đào bị chạm trổ thành một cái vật thể hình dẹp nhẵn bóng.

Khiến cho Lưu Bưu kinh ngạc chính là Trương Dương cư nhiên đút hai hột đào vào trong miệng.

"Thế nào?" Trương Dương cười nói.

"A … Ngươi quá thần kỳ … ha ha …" Khuôn mặt vốn gầy gò Trương Dương giờ trở thành một người mặt to tròn, Lưu Bưu cao hứng đột nhiên nhảy cỡn lên, sau khi Trương Dương đút hai cái hột đào vào trong quai hàm, cả người cũng thay đổi, Lưu Bưu tin rằng nếu không phải người hết sức quen thuộc căn bản không cách nào nhận ra Trương Dương hiện tại.

"Đây chỉ là cơ bản, chúng ta bắt buộc còn phải làm vài việc khác nữa, ví dụ như vẽ lông mày đậm một chút, vẽ râu hoặc đội mũ …vv.., mặc khác ngàn vạn lần không thể lưu lại dấu vân tay và tóc. Chỉ cần chúng ta không để lại chứng cứ trực tiếp thì bọn chúng cho dù biết là ta làm chúng ta cũng không phải sợ, hiểu không?"

"Ân ân …"

"Đi thôi, ta cứ cảm thấy nán lại lâu trong nhà ngươi không tốt, vạn nhất bọn chúng giám sát ngay xung quanh nhà các ngươi thì có lẽ không xong rồi." Trương Dương đứng lên nói.

"Đi!"

Lưu Bưu cầm một ba lô du lịch treo trên tường xuống, cầm hai thanh đao bọc giấy báo lại sau đó đặt vào trong.

"Hai bác, chúng cháu đi đây."

"Cha, mẹ, con đi đây...."

"Nga, cẩn thận an toàn, gặp chuyện gì khó khăn cứ gọi điện thoại về là được."

"Bưu nhi, nhớ kỹ có chuyện gì thì lập tức gọi điện cho mẹ, cầm lấy cái này, đi ra bên ngoài mang theo chút tiền thì dũng cảm hơn." Lưu mẫu chạy ra cửa, nhét cho Lưu Bưu một xấp tiền, Trương Dương đoán ít nhất cũng có hơn năm nghìn.

Sau một hồi lời qua tiếng lại, hai người rốt cục cũng xuống lầu.

"Vẫn là không khí bên ngoài tốt a …" Sau khi xuống lầu, Lưu Bưu hít một hơi thật sâu, tựa hồ ở nhà là một chuyện phi thường thống khổ.

"Đi mau!"

Vừa mới đi ra khỏi sân không đến một trăm mét, đột nhiên Trương Dương lập tức kéo Lưu Bưu chạy như điên, một cỗ cực độ nguy hiểm tràn ngập trong không trung, cảm giác này từ trước đến giờ Trương Dương chưa từng gặp, bởi vì nguy hiểm nhằm vào họn họ, Trương Dương tin vào trực giác của mình, mấy ngày nay có thể sống sót trong khi chạy trốn cũng chính là dựa vào loại trực giác này.

Bắn tỉa!

Đột nhiên, Trương Dương đang chạy như điên thì lông tóc cả người dựng hết lên, hắn nhớ tới lần lúc ở cửa thư viện. Cảm giác lão bà tạo cho hắn chính là loại cảm giác này, hiển nhiên bọn họ bị một sát thủ theo dõi …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.