Đồ Thần Chi Lộ

Chương 131: Mãi Mãi Đề đến rồi: Giết!




Quán trà vốn cách con đường bộ không xa, Lưu Bưu và Trương Dương hai người đi bộ mới vài phút liền đến.

Thời gian tựa hồ rất dài, Trương Dương tâm tình rất ổn định, tỉnh táo, hắn bây giờ chỉ hy vọng trong thời gian ngắn nhất chạy về thành phố C, bởi vì vừa rồi hắn dùng điện thoại ở quầy Lễ tân gọi cho Tiêu Di Nhiên thế nhưng điện thoại di động của nàng lại tắt máy, điều này càng khiến cho tâm tưởng của Trương Dương không chút yên ổn.

Nếu Tiêu Di Nhiên có chuyện gì, hắn thề, hắn sẽ giết sạch tất cả mỗi một người trong gia tộc Mãi Mãi Đề, cho dù hàng xóm cũng không tha, Trương Dương nghiến răng nghiến lợi, ngẩng đầu nhìn bầu trời không một ánh sao, cả người lộ ra khí thế hung tàn, Lưu Bưu thấy được cả người đều cảm thấy bất an.

Thời gian trong sự dày vò từng giây từng giây trôi qua……….

Kỳ thật, hắn cùng Lưu Bưu ở cửa "Quý tộc thành" chờ đợi năm phút phảng phất dài đằng đẵng như cả năm trăm năm.

Rốt cục, cũng tới rồi!

Một chiếc BMW thuần mầu trắng không chút tiếng động đi đến, trực tiếp dừng ở trước cửa "Quý tộc thành", Trương Dương và Lưu Bưu đều không khỏi ngây người một lát, từng nhớ con đường bộ này không cho phép xe cộ thông hành, bảo an con đường bộ này đâu? Con đường này 24/24 có người làm nhiệm vụ mà!

"Cạch" một tiếng, cửa sau chiếc BMW mở ra rồi sau đó đóng lại, một người xuống xe.

"Trương Dương!" Một thanh âm quen thuộc vang lên.

"A…."

Trương Dương ngơ ngác nhìn cô gái trước mặt, cô gái vẻ mặt ngượng ngùng, cúi đầu, hai tay gắng sức đan xen vào nhau, tựa hồ tâm tình rất kích động, đương nhiên, khiến Trương Dương chú ý chính là mái tóc ngắn mềm mại kia, mái tóc loang lổ năm sáu màu đã biến thành mái tóc đen bóng bẩy, sau khi cô gái thay đổi kiểu tóc, mặc dù thiếu đi một chút hoạt bát, nhưng, lại thêm một phần hiền thục, một phần e lệ, một phần trong sáng, một phần hàm dưỡng, rất vui tai vui mắt.

"Trương Dương!" Cô gái thấy Trương Dương mất nửa ngày không phản ứng, nhất thời mất hứng, ngẩng đầu lên lớn tiếng gọi.

"A….a…..Ta đây…." Truyện được copy tại Truyện FULL

"Ngươi ngươi….Hừ, ngươi chẳng nhẽ không nhìn ra ta có gì biến hóa sao?" Cô gái tay chống eo, tức giận trừng mắt với Trương Dương.

"Không có a, ngươi không phải vẫn như thế này sao?" Tâm tình Trương Dương vốn đang sầu não nhất thời hớn hở. Cô gái vốn lúc đầu có phần hiền thục dịu dàng lập tức bị hành động tay chống nạnh làm hỏng mất. Đương nhiên, Trương Dương cho rằng, đây mới là bản tính của cô gái.

"Ngươi ngươi….Theo ta vào…" Cô gái tức đến nỗi muốn ói máu, dẩu môi mở cửa "Quý tộc thành" ra.

"Ngươi không cần vào."

Lưu Bưu thấy Trương Dương cùng cô gái đi vào "Quý tộc thành", lập tức muốn đi vào cùng, nhưng còn chưa động chân, thì cửa sổ buồng lái của chiếc BMW từ từ trượt xuống, một thanh âm nhu hòa lại tràn ngập uy nghiêm vang lên, Lưu Bưu cư nhiên không dám nhúc nhích, kinh ngạc quay đầu lại nhìn nữ nhân trên chiếc BMW, mang máng thấy tướng mạo nữ nhân cùng cô gái có chút tương tự, đó chính là Yến di – mẹ của cô gái.

"Theo ta lên lầu."

Sau khi cô gái bật tất cả đèn của "Quý tộc thành", tâm tình tựa hồ rất không tốt. Trừng mắt Trương Dương một cái, Trương Dương mỉm cười cũng không nói gì, cấp bách đi theo phía sau cô gái lên lầu.

Sau khi lên lầu, cô gái trở nên nghiêm túc, dè dặt từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ Veston màu trắng xám. Nhẹ nhàng ôm ở trên người, tựa hồ có chút không muốn, sau một hồi trầm mặc, cô gái hết sức trịnh trọng đặt bộ Veston lên tay Trương Dương.

"Làm gì?"

"Ngươi chờ ta chút."

Sau khi cô gái đặt bộ Veston lên tay Trương Dương, lại chạy xuống lầu như một cơn gió. Lúc nàng quay lại, trên tay đã thêm đống đồ gì đó, có áo sơ mi, dây lưng, giầy da, ca-vát, thậm chí còn có cả tất, xịp….Một đống đồ lớn bê trước ngực đều nhìn không thấy mặt, hiện lên tức cười vô cùng.

"Tới phòng thay đồ thay đi." Cô gái vừa nhét đống đồ lên người Trương Dương, vừa rơi đầy đất, hoàn toàn không còn vẻ mặt trịnh trọng như lúc đầu đưa bộ Veston, phảng phất như đang cho rác.

"A….Làm gì?" Trương Dương kinh ngạc nhìn một đống hàng xa xỉ trước mặt, hắn nán lại "Quý tộc thành" vài ngày, tự nhiên biết giá trị đống đồ này, những thứ này tuyệt đối là những món hàng cao giá nhất "Quý tộc thành", ngay cả một cái ca-vát cũng mấy vạn, càng huống chi là dây lưng cùng các đồ khác, hắn thực không dám mơ tưởng cô gái lại đem những món đồ trị giá hàng chục vạn này đưa cho hắn.

"Bảo ngươi mặc thì mặc đi, nói nhiều làm gì? Thực chả giống nam nhân, y như bà bà mụ mụ." Cô gái tức giận nói.

Trương Dương không nói gì, cũng không thích nói nhiều, ôm đống y phục đi tới phòng thay đồ thay tất cả y phục.

"Oa….Cũng đẹp trai ghê nha…Đáng tiếc, quá gầy, bất quá, miễn cưỡng có thể mặc…" Cô gái ngạc nhiên tán thán nhìn Trương Dương đang đi ra, sau đó vẻ mặt tiếc nuối nói.

Đích xác, quần áo rất hợp với Trương Dương, cỡ thích hợp, màu sắc cũng tương đối hợp, lại cũng coi như hài hòa, cô gái mặc dù không chuyên nghiệp như Trương Dương, nhưng làm ngành này cũng lâu rồi, nhiều ít cũng có chút kinh nghiệm, hơn nữa, phương thức phối hợp y phục nam nhân cũng gần như vậy.

"Ta gầy sao? Ngươi không phải từng nói ngươi không thích nam nhân vai u thịt bắp sao?" Trương Dương không kìm nổi sờ sờ cánh tay mình, tựa hồ gần đây tay chân đều trở nên cường tráng hơn a!

"Không thèm để ý tới ngươi…" Cô gái trắng mắt nhìn Trương Dương nói: "Vì sao không cắt bỏ cái mác xuống? Trong phòng thay đồ không có dao kéo sao?"

"A…..Khục khục….Tặng cho ta?"

"Nói nhảm!"

Cô gái chạy đến phòng thay đồ cầm ra một cái kéo nhỏ cẩn thận giúp Trương Dương cắt mấy nhãn mác đính trên y phục, vẻ mặt chăm chú, Trương Dương nhìn thấy vậy không hiểu sao thấy cảm động.

Hiện tại, không phải có loại cảm giác nâng khay ngang mày, hồng tụ thiêm hương chứ?

"Cô hôm nay thật xinh đẹp." Trương Dương ngửi được trên người cô gái toát ra hương thơm mùi sữa nhàn nhạt, nhẹ nhàng nói.

"Thật vậy sao?" Đôi tay cô gái đang cắt nhãn mác run lên, thiếu chút nữa cắt vào y phục, không dám nhìn Trương Dương, vẻ mặt ngượng ngùng, cả cổ cũng hồng lên.

"Ân, đặc biệt là tóc cô, rất đẹp!"

"Ngươi vừa rồi mới nhìn thấy?" Cô gái kinh ngạc ngẩng đầu, chớp đôi mắt long lanh nhìn Trương Dương.

"Cô xuống xe liền thấy ngay."

"Vậy vậy….Vậy ngươi tại sao không nói?" Cô gái ấp a ấp úng, tay nện vào ngực Trương Dương không bỏ qua.

"Mẹ cô ở đó, muốn ta nói thế nào?" Trương Dương cười nói.

"Hừ, ngươi mong muốn nhiều lắm, cả đầu toàn ý nghĩ bẩn thỉu, mẹ ta mới không biết quản ta." Cô gái tiếp tục cẩn thận giúp Trương Dương cắt nhãn mác. "Ngươi sẽ vẫn đến "Quý tộc thành" chứ?"

"Không biết nữa…." Trương Dương lắc lắc đầu.

"Tại sao không biết?" Tay cô gái dừng lại, vẻ mặt thất vọng nhìn Trương Dương.

"Ta còn chưa nói xong, ta khẳng định sẽ còn trở lại thăm các ngươi."

"Nga….Vậy là tốt rồi, nhớ phải gọi điện cho ta nha!"

"Biết rồi."

Không khí từng bước trở nên nặng nề, một loại cảm giác gọi là "Thương cảm" tràn ngập trong không trung, hai người tựa hồ đều cảm giác có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không nói lên lời, dù sao, hai người mới quen nhau vài ngày, mà mấy ngày này, phần lớn thời gian của cô gái đều ở trên tầng lật qua lật lại y phục, hai người khuyết thiếu một ngôn ngữ gắn kết, tựa hồ, nối tiếp hai người hoàn toàn chính là cảm giác hư vô mờ ảo kì lạ.

Thứ cảm giác này rất phức tạp, cũng rất đơn giản, rất nhiều người kết giao cả đời cũng sẽ không có cảm giác, bình thản như nước. Mà rất nhiều người, trong vài giờ ngắn ngủi, lại có thể từ vẻ mặt động tác của nhau tìm ra được thứ gì đó mình cần, đây, chính là cảm giác.

Chỉ là hiện tại, Trương Dương cùng cô gái còn chưa rõ, bọn họ chỉ là cảm thấy bây giờ tách ra rất thương cảm, có chút tiếc nuối không sao hiểu được

"Đi xuống đi, mẹ ngươi đang chờ ngươi." Sau một trận trầm mặc, Trương Dương nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai mềm yếu của cô gái đang cố gắng khống chế thứ đó.

Sau khi xuống lầu, cô gái đèn cũng không tắt, cửa cũng không đóng, tâm tình rất suy sụp, trực tiếp ngồi lên xe, đóng cửa xe, cả cửa kính xe cũng không mở.

"Yến di, ta đi đây, cảm ơn Ngài đã chiếu cố ta!" Trương Dương hướng đến Yến di khom người một cái, tâm hắn đối với nữ nhân này luôn giữ một lòng cảm ta.

"Chờ một chút, ta có điểm hỏi ngươi."

Thiếu phụ chậm rãi đóng cửa kính xe lại, nhẹ nhàng xuống xe đóng cửa, trên tay cầm một phong thư da trâu.

"Ngươi là Trương Dương?" Nữ nhân quay đầu nhìn thoáng qua chiếc BMW đột nhiên hỏi.

"Đúng vậy, Yến di, ta họ Trương tên Dương.

"Người thành phố C?"

"Đúng vậy."

"Ngươi hãy tự mình bảo trọng, nếu là chuyện khác, Yến di có thể giúp ngươi, thậm chí, chuyện nghiêm trọng hơn so với chuyện này Yến di cũng có thể giảng hòa, nhưng, chuyện này Yến di không cách nào giúp ngươi, bởi vì, người chết là con trai hắn!" Nữ nhân thở dài một tiếng.

"Ngươi biết?" Đôi mắt Trương Dương đột nhiên sắc bén vô tận.

"Mới biết được không lâu, bởi vì Mãi Mãi Đề đã tới Trường Sa, chỉ là, ta không nghĩ đến cư nhiên là ngươi." Nữ nhân không chút phật lòng với ánh mắt của Trương Dương.

"Hắn ở đâu?"

Cả người Trương Dương bao phủ một tầng sát khí dày đặc, trong ánh mắt phát ra vẻ hung tàn, không khí trở nên dồn nén nặng nề vô cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.