*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: B3
“A Cẩm về rồi, A Cẩm về rồi.”
Giọng Vương tẩu oang oang, toàn bộ Thư trạch an tĩnh như nổ tung bởi tiếng lựu đan.
A Mỗ luôn luôn chú trọng đến quy củ Thư gia cũng thất thố làm rơi thìa vào trong bát, vang lên một tiếng vang chói tai.
A Cẩm về rồi.
A Cẩm là ai?
Tô Địch Nguyên cúi đầu uống thêm một hớp cháo rồi mới dùng khăn lụa lau miệng, lúc này chẳng có ai quản cô cả.
Tô Địch Nguyên cười cười, dùng tay vuốt vạt sườn xám rồi mới xinh đẹp uyển chuyển đứng lên, cô đã luyện qua động tác này vô số lần, đầu hơi nghiêng, bày ra đường cong quyến rũ, cùng với bắp chân như ẩn như hiện sau tà sườn xám, có thể nói, bây giờ cô đẹp đến trí mạng.
Vì ngày hôm nay mà cô đã phải đợi đến mấy năm trời, cô không còn là Tô Địch Nguyên ngây thơ ngày đó nữa, hiện tại cô giống như đoá hoa hải đường, mang theo vẻ đẹp kiều diễm đặc biệt khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Cô khẽ nghiêng đầu, gật đầu với thanh niên đang xách rương đứng ở cửa.
“Cáo phó của cha con đã đăng hơn một năm mà sao lúc này con mới trở về?” Giọng trách cứ của cô mang theo dáng vẻ trưởng bối, nhưng biểu tình vẫn rất tinh tế.
Trong mắt thanh niên thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, rương trong tay rơi xuống đất.
Thư gia A Mỗ lập tức trách mắng Tô Địch Nguyên, “Cô nói cái gì thế, Thư gia này còn chưa đến lượt cô mở miệng dạy người.”
Tô Địch Nguyên cúi đầu, “Là con dâu quá phận.”
“Con dâu?” Thanh niên tên là A Cẩm không dám tin mở miệng.
Vẻ mặt của Thư gia A Mỗ vẫn không đổi, “Đây là người mà cha con cưới mấy năm trước, chính là cái năm con xuất ngoại đó.”
Tô Địch Nguyên nghe câu này thì ngẩng đầu lên cười với thanh niên, nụ cười giống năm đó cô cười với hắn.
***
“Địch Nguyên, cậu đi chậm một chút, mình không đuổi kịp cậu.” Một thiếu nữ mặt tròn mặc đồng phục học sinh vừa thở hổn hển vừa gọi thiếu nữ đằng trước.
Thiếu nữ đằng trước quay đầu lại, tuy còn non nớt nhưng thời khắc lơ đễnh vẫn làm kinh động đến ánh mắt người khác, “Luyện Chi, cậu quá chậm, phải học tập mình đi thôi.”
Vì vừa quay đầu nói chuyện vừa đi về phía trước nên Tô Địch Nguyên đâm phải một người.
Không, là đâm thẳng vào trong ngực người khác.
Tô Địch Nguyên ngửi được hương hoa dành dành (*), người nọ đỡ bả vai cô, “Em không sao chứ?”
(*) Bê: Trùng hợp ghê, đúng là đang mùa hoa dành dành đó, nhà Bê có một cây đầy hoa, mùi hoa này siêu thơm:
Thanh âm rất êm tai, thanh thuý dễ nghe như nhạc cụ thời cổ đại, Tô Địch Nguyên giật mình ngẩng đầu, khi đó cô vẫn còn chưa biết người thanh niên trước mắt này sẽ làm ảnh hưởng đến cả cuộc đời của cô.
Cô ngượng ngùng mỉm cười với đối phương rồi đứng thẳng dậy.
“Tôi tên Thư Cửu Diệp, em tên là gì?” Thiếu niên cũng cười với cô, mặt mũi tuấn tú.
“Em tên là Tô Địch Nguyên.”
***
Dường như cơn mưa phùn không dứt đã biến toàn bộ gian nhà cũ của Thư gia trở nên không có sinh khí, nơi này thật giống chiếc hộp trang điểm của Thư gia A Mỗ.
Tô Địch Nguyên đứng dưới mái hiên, nhìn từng giọt mưa lạnh như băng trượt xuống hiên nhà, có vài giọt mưa rơi lên cánh tay cô, nhưng sự lạnh lẽo này tựa hồ không thể ảnh hưởng đến tâm tình ngắm mưa của cô, cô vẫn lười nhác nhìn chăm chú vào cơn mưa không dứt bên ngoài.
Cô nghĩ thầm, hoa hải đường trong sân kia nên bị tạt hỏng luôn đi.
Đột nhiên cô nhớ tới cái ngày mình được kiệu hoa khênh vào nhà cũ Thư gia, mang theo nỗi cô đơn tuyệt vọng đến vô cùng.
Lúc Thư lão gia vén khăn đội đầu của cô lên, cô dùng ống tay áo rộng lớn che bụng, lặng lẽ khóc tỉ tê, nước mắt rơi trên gương mặt cô, bởi cô sắp phải dùng toàn bộ tuổi thanh xuân của mình để bầu bạn với căn nhà cũ này, gương mặt vốn rất sinh động nay lại tái nhợt vì đau thương cực độ.
“Nguyên Nguyên?” Bỗng một giọng nói thăm dò vang lên.
Tô Địch Nguyên thờ ơ liếc qua, khoé môi khẽ nhếch, nếu như cô là một đoá hoa độc, vậy thì con mồi của cô chỉ có một, chính là người thanh niên đang đứng cách đó không xa, Thư Cửu Diệp hay còn gọi là A Cẩm.
Cần phải mang theo một người nữa chôn cùng với thanh xuân của cô, không phải sao?
Nụ cười của thiếu niên mang trên người hương hoa dành dành năm đó đã làm thất điên bát đảo cô thiếu nữ mười sáu tuổi Tô Địch Nguyên, cô quên đi lời dạy bảo nghiêm khắc của cô giáo, quên đi lời dạy bảo thiết tha của mẹ, thậm chí cô còn quên luôn cả Luyện Chi đi ngay sau cô mấy bước.
“A Cẩm, đã nghỉ ngơi tốt chưa, ngày mai vẫn còn rất nhiều việc phải làm đấy.” Biểu hiện của Tô Địch Nguyên vẫn như thường, tựa như mối quan hệ của bọn họ vốn chỉ đơn thuần là mẹ kế và con riêng.
Thư Cửu Diệp chậm rãi tiến lại gần cô, ánh mắt hắn vẫn đa tình như năm đó, dường như không khi nào không thôi dụ dỗ những thiếu nữ ngu ngốc rơi vào bẫy rập của hắn, gương mặt hắn sáng bóng, không hề lưu lại bất kỳ dấu vết nào của năm tháng, Tô Địch Nguyên không khỏi thừa nhận, so với năm đó hắn càng thêm mê người, càng thêm mê hoặc so với giấc mộng của cô.
Trong lúc hoảng hốt, cô lại nhớ đến bài thơ mà hắn đã đọc cho cô nghe.
“Nhất trương cơ, thái tang mạch thượng thí xuân y. Phong tình nhật noãn dung vô lực. Đào hoa chi thượng, đề oanh ngôn ngữ, bất khẳng phóng nhân quy.
Lưỡng trương cơ, hành nhân lập mã ý trì trì. Thâm tâm vị nhẫn khinh phân phó,
hồi đầu nhất tiếu, hoa gian quy khứ, chỉ khủng bị hoa tri.
Tam trương cơ, ngô tàm dĩ lão yến sồ phi. Đông phong yến bãi trường châu uyển, khinh tiêu thôi sấn, quán oa cung nữ, yêu hoán vũ thì y.
Tứ trương cơ, y á thanh lý ám tần my. Hồi thoa chức đoá thuỳ liên tử, bàn hoa dị oản, sầu tâm nan chỉnh, mạch mạch loạn như ty.
Ngũ trương cơ, hoành văn chức tựu trầm lang thi. Trung tâm nhất cú vô nhân hội, bất ngôn sầu hận, bất ngôn tiều tuỵ, chỉ nhẫm ký tương tư.
Lục trương cơ, hàng hàng đô thị sái hoa nhi. Hoa gian cánh hữu song hồ điệp, đình thoa nhất hướng, bế song ảnh lý, độc tự khán đa thì.
Thất trương cơ, uyên ương chức tựu hựu trì nghi. Chỉ khủng bị nhân khinh tài tiễn, phân phi lưỡng xứ, nhất trường ly hận, hà kế tái tương tuỳ?
Bát trương cơ, hồi văn chức tựu a thuỳ thi? Chức thành nhất phiến thê lương ý, hàng hàng độc biến, yếm yếm vô ngữ, bất nhẫn cánh tầm tư.
Cửu trương cơ, song hoa song diệp hựu song chi. Bạc tình tự cổ đa ly biệt, tòng đầu đáo để, tương tâm oanh hệ, xuyên quá nhất điều ty.”
Bê – Đây là 9 khúc trong bài Cửu Trương Cơ, một khúc dân ca lưu truyền, nói lên hình ảnh một cô gái chung thuỷ với tình yêu. Ý nghĩa tóm tắt của từng khúc một mà Bê tham khảo trên baike: Nhất trương cơ thể hiện tình yêu thiên và yêu cuộc sống thông qua cảm xúc của cô gái trẻ và trái tim say đắm của cô. Nhị trương cơ thể hiện tình cảm vô hạn của cô dành cho người yêu sắp đi xa. Tam trương cơ là hình ảnh các cô gái cổ đại thay trang phục khiêu vũ, mùa hè là mùa tằm nhả tơ, phụ nữ bắt đầu dệt vải. Tứ trương cơ sử dụng nghệ thuật chơi chữ đồng âm, thể hiện tình yêu tràn đầy của cô gái, cô không ngừng dùng nỗi đau trong tình yêu để dệt nên tấm vải thổ cẩm. Ngũ trương cơ thể hiện tình yêu vô bờ thông qua những lời thơ, cô âm thầm dệt những lời thơ trên thổ cẩm, nhưng lại lo lắng rằng người mình yêu không thấu hiểu. Lục trương cơ miêu tả cánh bướm trên tấm thổ cẩm, nó ngừng lại trước cửa sổ cho thấy tình yêu phức tạp và nội tâm phong phú của cô gái, tượng trưng cho hạnh phúc của cánh bướm bay. Thất trương cơ miêu tả nỗi nghi ngờ thoáng qua trước hạnh phúc của tuổi trẻ, thể hiện nỗi lo lắng về tương lai và số phận của cô gái. Bát trương cơ thể hiện cảm xúc đau buồn của cô gái. Cửu trương cơ là một phép ẩn dụ, cho thấy sự theo đuổi một cuộc sống tốt hơn của cô gái, làm nổi bật cảm xúc thật của cô, mong muốn sự kết nối chặt chẽ và thuỷ chung. Thư Cửu Diệp nói, “Nguyên Nguyên, em định làm gì?”
Đáy mắt Tô Địch Nguyên mang theo nụ cười, “A Cẩm vẫn nên gọi ta một tiếng mẹ thì hơn.” Cô sờ tóc mai, khí chất quyến rũ tự nhiên phô bày theo từng hành động, “Ngày mai còn phải đến mộ phần cúng tế, con nên về nghỉ sớm đi.”
Nói xong, cô xoay người rời khỏi.
Vóc dáng cô lay động trên hành lang dài, tiếng mưa rơi lác đác, bầu trời ảm đạm giống như vĩnh viễn cũng không có thời khắc bừng sáng.