Đồ Sơn Ca

Chương 2: Thanh Y, Lục Y




Biên tập: B3

Mỗi năm một lần, thành Hoạ Tiên đều tổ chức Tết Nguyên Tiêu vô cùng náo nhiệt, hơn nữa còn thu hút đông đảo du khách vùng khác tới thăm quan.

Mà ngoài việc ngắm đèn hoa đăng ra thì còn có một nghi thức khác vô cùng quan trọng, chính là thành Hoạ Tiên sẽ tuyển chọn một thiếu nữ mười sáu tuổi đóng vai tiên cô, tiên cô ngồi trên một cỗ kiệu tám người khênh đi diễu hành quanh thành.

Việc tuyển chọn người đóng vai tiên cô này là cực kỳ nghiêm khắc, từ gia thế, cho đến danh tiếng, tướng mạo, vóc dáng vân vân, tóm lại sẽ phải là sự lựa chọn tốt nhất.

Mà tiên cô của năm nay chắc chắn không sao thoát khỏi tay Diêu Lục Y ta. Hơn nữa ta còn sinh đúng ngày Tết Nguyên Tiêu, nên đương nhiên ta cũng muốn ngày sinh nhật mười sáu tuổi của mình thêm náo nhiệt rồi.

Nhưng muội muội sinh đôi Diêu Thanh Y của ta đã từng bị bắt cóc, danh tiếng không được tốt lắm, về chuyện này, ta đã cố ý đi tìm thành chủ: "Năm nay không thể có hai tiên cô sao?"

Thành chủ là một mỹ đại thúc chừng ba mươi tuổi, toàn bộ dân chúng trăm họ trong thành Hoạ Tiên đều nói hắn tao nhã lịch thiệp, bình dị dễ gần. Nhưng trong vấn đề này, hắn lại không hề nể nang chút nào: "Lục Y, thúc thúc cũng coi như nhìn ngươi lớn lên, nhưng nghi lễ của Tết Nguyên Tiêu không phải chuyện thường, ngươi không thể càn quấy."

Ta giận dữ bất bình giậm chân: "Cái gì mà nhìn ta lớn lên chứ, hừ."

"Sao không phải? Lúc ngươi mới sinh ra, cả người trần truồng như nhộng ta cũng đã nhìn qua, trông chẳng khác gì con khỉ, không ngờ là chỉ mới chớp mắt đã thành một đại cô nương rồi." Thành chủ nói xong còn híp mắt cười.

Ta rút ngay roi Thực Cốt ra, thành chủ lập tức đổi sắc mặt, tỏ vẻ nghiêm chỉnh đứng đắn.

"Lục Y à, về đi thôi, chuẩn bị biểu diễn thật tốt trong Tết Nguyên Tiêu, rồi ngươi sẽ khiến cả thành Hoạ Tiên xúc động vì ngươi."

***

Trở về nhà, ta không còn cách nào khác là tới an ủi Thanh Y: "Thanh Y, muội đừng buồn, làm tiên cô này cũng không có gì hay đâu."

Tuy Thanh Y cười với ta, nhưng ta vẫn nhìn ra nỗi mất mát trong mắt nàng.

Ta ngẫm nghĩ: "Thôi, hay là thế này đi, dù sao thì ngay cả cha cũng nhận nhầm hai chúng ta, ngày đó cho muội làm tiên cô."

Thanh Y nghe vậy thì hơi chần chừ: "Thế có được không? Vạn nhất bị cha phát hiện, không, vạn nhất bị dân chúng thành Hoạ Tiên phát hiện thì chúng ta xong đời rồi."

Ta trợn mắt nhìn nàng: "Muội không nói ta không nói, ai có thể biết được?"

"Nhưng Lục Y tỷ tỷ, tỷ không muốn làm tiên cô sao?" Thanh Y cắn môi.

Thật ra ta cũng muốn làm tiên cô, mà không chỉ mình ta, tất cả thiếu nữ trong thành Hoạ Tiên đều có ước mơ này, được mặc xiêm xáo đẹp đẽ, được ngồi trong cỗ kiệu xinh đẹp, được trăm họ khắp thành chiêm ngưỡng.

Nhưng ta càng muốn để cho Thanh Y được vui vẻ một lần hơn, huống hồ ta cũng muốn mừng ngày sinh nhật mười sáu tuổi của mình với Mạnh Quân.

"Ta đâu có lạ gì." Ta xoay người, sờ vào roi Thực Cốt bên hông.

Trước khi Thanh Y thành công thay thế ta, tuyệt đối không thể nói quyết định to gan này với bất kỳ ai, ngay cả Mạnh Quân cũng không thể.

Nếu như đã đồng ý hoán đổi với Thanh Y, thì dĩ nhiên phải làm cho thật tốt, khiến cho tất cả mọi người đều không nhận ra được.

Ta bắt đầu để cho Thanh Y đóng giả làm ta, dù trước đây đều là ta đóng giả nàng.

Ta thích mặc y phục xanh, trên đầu luôn cài trâm cài tóc mà Mạnh Quân tặng, vì năm nào Mạnh Quân cũng sẽ tặng ta trâm.

Roi Thực Cốt của ta chưa bao giờ rời khỏi người, ngay cả lúc ngủ cũng ở bên cạnh ta, Thanh Y bắt đầu nơm nớp lo sợ khi phải đóng giả ta.

Ta cố ý bảo nàng đi tìm cha để nói chuyện, còn ta thì đứng nhìn trộm ở cách đó không xa.

Thanh Y liếc nhìn ta, khẽ cắn răng rồi bắt chước ta bước như bay đến trước mặt cha: "Cha, con muốn ra ngoài chơi."

Cha nhìn Thanh Y: "Lục Y, sắp đến Tết Nguyên Tiêu rồi, không cho phép ra ngoài, con không thể học tập Thanh Y sao? Phải ngoan ngoãn ở trong khuê phòng."

"Ở nhà mãi rất nhàm chán, con muốn ra ngoài tìm Tiểu Quân Tử chơi." Thanh Y chủ động túm ống tay áo cha, còn nũng nịu lắc lắc.

Hành động này khiến ta đứng cách đó không xa cũng không nhịn được mà thầm khen ngợi, trước đó ta đâu có dạy nàng chiêu này.

Cha kéo ống tay áo lại: "Nói không được chính là không được, trở về phòng đi."

Thanh Y vốn buồn bã như đưa đám, nhưng vừa quay lưng đi liền nở nụ cười rực rỡ với ta đứng trong góc, dáng vẻ giống hệt như lần đầu tiên nàng nhìn thấy ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.