Độ Phật

Chương 51: Muốn nhìn hắn bối rối




Cảm nhận được xúc cảm khi lông mi xẹt qua lòng bàn tay, Liễu Ngộ biết nàng đã nhắm mắt lại.

Nhưng hắn vẫn không bỏ tay ra.

Cái tư thái này, tuy rằng ý định chỉ là che khuất tầm mắt của nàng, nhưng trong mắt người ngoài, vô luận như thế nào cũng có chút thân cận quá mức rồi.

Sáng sớm, hầu hết các phật tu đang học bài trong các lớp học buổi sáng. Nhưng trên đài sen của Linh Hải có không ít đệ tử ngồi khoanh chân tu luyện.

Có một số người đã sớm bị động tĩnh trước đó của Liễu Duyên đánh thức, hiện tại nhìn thấy cảnh tượng này, thần sắc có chút kinh nghi bất định.

Nếu như người làm ra tư thế này là Liễu Duyên sư huynh, có lẽ bọn họ sẽ chỉ cười trừ cho qua, bởi vì đều biết được con đường Liễu Duyên đi khá đặc thù, hắn có đủ loại cách làm nhìn như rời kinh phản đạo, nhưng cơ bản đều là vì tu Phật. Nhưng nếu người này đổi thành Liễu Ngộ... hành động đó lại có ý nghĩa hoàn toàn khác.

Chỉ là ngại thân phận Liễu Ngộ, hiện tại không ai mở miệng nói chuyện.

Liễu Duyên giơ tay lên, tùy ý lau đi linh dịch văng tung tóe trên mặt hắn, chỉ là một động tác đơn giản cũng được hắn làm vô cùng nhẹ nhàng mị hoặc.

Liễu Duyên nháy mắt mấy cái, toàn thân biểu hiện vô tội đến cực điểm: "Bây giờ bộ dáng này của ta, trong tông môn cũng chỉ có khách nhân như Lạc chủ mới có thể thưởng thức. Sư huynh ngươi che mắt nàng như vậy, có phải quá mức bá đạo một chút rồi hay không? Vị thần nữ như Lạc chủ, chẳng lẽ thật sự không muốn thưởng thức những thứ đẹp đẽ sao?"

Liễu Ngộ hiểu rõ, những lời này là Liễu Duyên cố ý hỏi.

Nhưng hành động theo bản năng vừa rồi của hắn, cũng thực sự đã mạo phạm đến nàng.

Liễu Ngộ khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi thu hồi tay mình, lui về phía sau một bước kéo giãn khoảng cách giữa hắn và Hành Ngọc, sau đó chắc hai tay lại trước ngực niệm một câu Phật hiệu: "A Di Đà Phật, là bần tăng mạo phạm."

Hành Ngọc chậm rãi mở mắt ra. Nhưng không có nhìn đến Liễu Duyên ở nơi xa, mà hơi nghiêng người sang bên cạnh, đem ánh mắt đặt trên mặt Liễu Ngộ.

"Ta rất thích thưởng thức những thứ tốt đẹp." Nàng mở miệng, khẳng định lý do cuối cùng của Liễu Duyên.

Liễu Duyên thu liễm lại biểu tình trên mặt.

Sau một khắc, hắn trực tiếp lắc mình đi tới trước mặt Hành Ngọc, cách xa nàng một bước.

Khoảng cách này rất gần, gần đến mức Hành Ngọc có thể cảm nhận được linh lực nồng đậm phả vào mặt nàng.

Liễu Ngộ nghiêng đầu nhìn về phía hắn, mi tâm khẽ nhíu, thần sắc mang theo ý tứ rõ ràng không tán đồng với hành động này: "Linh khí trong Linh Hải nồng đậm, vượt xa cảnh giới hiện tại của ngươi. Ngươi tùy tiện thoát ly trạng thái tu luyện là một chuyện tương đối nguy hiểm."

Liễu Duyên tùy ý vung tay mình, tựa hồ như đang ghét Liễu Ngộ quá phiền. Một tay hắn gối sau đầu, từ ngữ khí đến thần thái động tác đều có vẻ lười biếng.

"Ta chỉ muốn kéo gần khoảng cách để Lạc chủ cũng thưởng thức được dung mạo của ta."

"Cảnh đẹp không phải chỉ có như thế, tại sao lại không thể có đủ cả đây? Lạc chủ, cô cảm thấy ta nói đúng không?"

Nói xong, hắn chớp chớp mắt trái với Hành Ngọc, khóe môi nhếch lên vài phần tươi cười chờ mong.

Trong lúc cười, mặt mày hắn hứng khởi, tùy ý kiệt ngạo.

Giống như một đóa hồng mai mọc trên vách đá cheo leo, nở rộ trong ngày đông lạnh thấu xương, biết rõ tiến lên hái sẽ bị vách núi bức bách, sẽ bị mùa đông lạnh lẽo nuốt chửng nhưng vẫn mê hoặc vô số người đến gần hắn.

Ánh mắt Hành Ngọc nhìn một vòng trên mặt Liễu Duyên, mang theo chút tâm tư tìm tòi.

Liễu Duyên nghiêng đầu, ý cười nơi khóe môi càng đậm, dường như đang hỏi nàng muốn tìm hiểu cái gì.

Hành Ngọc thu hồi ánh mắt, lười biếng vỗ tay: "Lời ngươi nói không có vấn đề gì, ta đã thưởng thức qua, nhưng mỹ nhân nguy hiểm không rõ thật sự làm cho ta có chút chùn bước."

"Không có ý định xem xét cẩn thận hơn sao? Ồ, là ta đứng quá gần chặn mất góc nhìn sao, vậy ta tạm thời lùi lại bốn bước."

Trong lúc nói chuyện, Liễu Duyên trực tiếp bước chân dài, lui về phía sau bốn bước.

Trên người hắn còn nước đang nhỏ giọt, giọt nước chảy cùng một chỗ làm ướt chỗ hắn vừa đứng.

Hành Ngọc cúi đầu cười, không tiếp tục để ý tới mục đích cho đến bây giờ cũng không rõ ràng của hắn, nghiêng đầu nói với Liễu Ngộ: " Liễu Ngộ sư huynh, Linh Hải này ta đã xem đủ rồi, chúng ta lại đổi một chỗ khác đi."

Một thoáng lướt qua Liễu Duyên, hắn đột nhiên vươn tay ra.

Hành Ngọc bấm một quyết, lắc mình né tránh.

Bàn tay thon dài của Liễu Duyên nắm vào khoảng không, trống rỗng giơ tay lên giữa không trung. Hắn rũ lông mi xuống, bóng mờ đập vào mặt hắn, làm cho cả người hắn nhuốm thêm vài phần cảm giác tái nhợt dễ vỡ: "Lạc chủ, ngươi cứ như vậy mà bỏ ta đi thế sao?"

"Lời này nói không thỏa đáng lắm, ngươi và ta không quen, ta cũng chỉ muốn đổi sang đi dạo ở một nơi khác trong Vô Định Tông mà thôi." Hành Ngọc trả lời hắn xong, lúc này mới nghiêng đầu nhìn về phía Liễu Ngộ, trong mắt mang theo vài phần ý tứ hỏi dò.

Liễu Ngộ nhìn lại nàng, thanh âm ôn hòa: "Vậy chúng ta rời đi thôi."

"Được, vừa rồi đã làm chậm trễ không ít canh giờ, chúng ta nên nắm chặt thời gian một chút."

Liễu Duyên cũng bị lời này của nàng làm cho bật cười.

Không ngờ thủ đoạn hắn dùng hết sức mình, cuối cùng lại là mị nhãn ném cho người mù xem.

-

Băng qua Linh Hải, hai người đến một tòa Dược Viên.

Dược viên ở nơi sâu trong Vô Định Tông là cấm địa, người bình thường không thể đi vào nên hai người chỉ đi ngang qua bên ngoài xem một chút thôi.

Đương nhiên, cho dù là linh dược hái ở bên ngoài Dược Viên thì cấp bậc cũng không thấp, đều là những vị thuốc quý hiếm. Chỉ nhìn những linh dược này, Hành Ngọc cũng có thể đoán được đại khái nội tình Vô Định Tông rốt cuộc sâu bao nhiêu.

Xem ra Bát đại Môn phái và Ngũ đại Tà tông tuy rằng cũng được liệt vào những tông môn hạng nhất trên Thương Lan đại lục, nhưng giữa các bên vẫn có phân chia cao thấp.

Mà Vô Định Tông, hiển nhiên chính là thuộc về nhóm đứng đầu.

Bất quá ngẫm lại cũng không có gì kỳ quái, nếu như không có chút nội tình, Vô Định Tông thật đúng là không có cách nào mà vẫn luôn nhất mực trấn thủ tà ma ở Tây Bắc này.

Trong Dược Viên rất yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức Hành Ngọc có thể nghe rõ thanh âm cành lá lay động, có thể nghe rõ ràng tiếng bước chân của nàng và Liễu Ngộ trùng điệp lên nhau.

Nàng nhàn rỗi nhàm chán, dứt khoát tụt lại phía sau Liễu Ngộ hai bước chân, giẫm lên dấu chân hắn lưu lại đi về phía trước.

Liễu Ngộ không rõ vì sao nàng đột nhiên tụt lại phía sau, quay đầu lại liếc mắt một cái, suýt chút nữa bị nàng đụng phải trong lòng.

Hắn đưa tay đỡ bả vai nàng, giúp nàng ổn định thân hình.

Chờ nàng đứng vững, Liễu Ngộ mới buông tay ra: "Những lời kia của Liễu Duyên nếu có chỗ mạo phạm, mong Lạc chủ không để ý đến."

Hành Ngọc cúi người rút một rễ cây giống như cỏ đuôi chó, trực tiếp ngậm đuôi cỏ vào miệng: "Thật ra ta đang suy nghĩ, tại sao hắn lại cứ nhắm vào ta, nguyên nhân là bởi vì huynh sao?"

Liễu Ngộ sóng vai cùng nàng, từ góc độ này của hắn rũ mắt nhìn xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy cỏ đuôi chó nàng ngậm trong miệng đang chập chờn lên xuống.

Hắn nhìn về phía mặt trời mọc nơi đằng xa: "Có lẽ hắn đang muốn thăm dò ngươi, muốn tìm hiểu lý do tại sao ngươi lại được chọn trúng để trở thành....."

Nói đến đây, Liễu Ngộ rõ ràng dừng lại một chút, như thể đang cân nhắc dùng từ, "Trở thành người ứng kiếp của bần tăng. Hoặc cũng có thể là do vô vị đi, tính tình Liễu Duyên hay thay đổi quỷ dị, có phần chóng vánh."

Thay đổi kỳ dị?

Suy nghĩ một chút, khi thì Liễu Duyên tỏ vẻ vô tội, khi thì mê hoặc, lúc lại một thân chính khí, bộ dáng tràn đầy tâm tính hướng Phật, Hành Ngọc cảm thấy Liễu Ngộ đưa ra đánh giá này quả không sai.

"Liệu có phải hắn muốn mượn ta để mưu tính chuyện gì đó với huynh không?"

Hành Ngọc bất quá chỉ thuận miệng hỏi, khóe môi Liễu Ngộ lại khẽ nhếch lên.

Không đợi đến khi trả lời, nàng nhìn về phía hắn, chớp mắt cười rộ lên: "Sao lại không nói lời nào."

"...... Có lẽ là do hắn quá nhàm chán đi."

Muốn nhìn thấy hắn thất thố, muốn nhìn thấy hắn kinh loạn luống cuống.

Nếu không phải Tiên thiên Phật cốt đột nhiên xuất thế thì Phật tử tu Hoan Hỉ Phật mới là người vốn sẽ trở thành tồn tại được chú ý nhất trong thế hệ trẻ của Phật môn.

Cho nên mấy năm nay, ngoài mặt Liễu Duyên phục hắn, nhưng lại ngấm ngầm muốn hắn gặp trắc trở, muốn đè hắn xuống một đầu.

Nhưng rất đáng tiếc là, nhiều năm như vậy, Liễu Duyên vẫn không thành công đè hắn xuống được... Mãi cho đến ngày hôm qua, Liễu Duyên chắc là đã được toại nguyện, nhìn thấy bộ dạng thất thố luống cuống của hắn.

Sau khi đi vòng qua dược điền, lại đi về phía trước một đoạn liền đến Tàng Kinh các.

Hai người không có đi dạo nữa, mà trực tiếp đi vào trong Tàng Kinh các, một người ở lại lầu hai tiếp tục đọc các sách liên quan đến trận pháp, một người đi thẳng lên lầu bốn tiếp tục ở trong trận pháp tìm hiểu tu tập phật pháp.

Đợi đến chạng vạng, tiếng trống truyền khắp Vô Định Tông, Liễu Ngộ từ lầu bốn đi xuống, đi thẳng tới góc lầu hai tìm Hành Ngọc.

Nàng đang ngồi bên cửa sổ, sống lưng dựa vào tường. Tư thế ngồi có hơi nghiêng, tay phải cầm theo bản sách cổ tùy ý lật xem.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào Trong Tàng Kinh Các, nhưng nàng vừa vặn núp dưới cửa sổ, hai tay ôm đầu gối, từ đầu đến cuối ánh mặt trời đều không chiếu đến nàng, nhìn qua có chút đáng thương.

Liễu Ngộ theo bản năng thả nhẹ bước chân.

Bất quá Hành Ngọc vẫn nghe được. Nghiêng đầu nhìn qua, người tới quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng.

Nàng phát hiện khi ở chung với một người khá lâu thì ngay cả tiếng bước chân của hắn cũng sẽ trở nên quen thuộc.

"Bần tăng đưa Lạc chủ trở về."

Liễu Ngộ đi tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng nói.

Đồng thời cúi người xuống, tiếp nhận cuốn thư tịch trong tay nàng, liếc nhìn nhãn dán đăng ký trên bìa sách cổ, giúp nàng đem cuốn thư tịch đặt trở lại vị trí cũ.

"Sáng sớm ngày kia chúng ta sẽ khởi hành đến Kiếm Tông sao?" Lúc đi ra Khỏi Tàng Kinh Các, Hành Ngọc lên tiếng hỏi.

Liễu Ngộ gật đầu.

Hiện tại thời gian pháp hội mở ra chỉ còn nửa tháng, cũng may Vô Định Tông gần với Kiếm Tông, ngồi phi thuyền đặc chế của tông môn toàn tốc lực mà đi thì chỉ cần thời gian khoảng mười ngày là có thể đến Kiếm Tông rồi.

-

Đưa Hành Ngọc về sương phòng nơi nàng ở, Liễu Ngộ ôn nhu nói: "Ngày mai bần tăng sẽ không tới, nếu Lạc chủ gặp phải chuyện gì khó xử, nhớ báo tin cho bần tăng."

"Được." Hành Ngọc gật đầu.

Trong Vô Định Tông, vị Phật tử như hắn ngoại trừ phải tu hành ra, còn kiêm thêm rất nhiều việc phải làm khác.

Có thể dành ra khoảng thời gian này bồi nàng, cũng đã rất hiếm có rồi.

Đợi sau khi Liễu Ngộ rời đi, Hành Ngọc cũng tiến vào trong sương phòng khoanh chân tu luyện.

Tu luyện suốt đêm, đến khi Hành Ngọc mở mắt ra, bên ngoài vẫn là một mảnh xám xịt.

Nàng đứng dậy đến đẩy cửa sổ ra, phát hiện bên ngoài đang có mưa phùn rả rích liên miên.

Một khắc sau, Hành Ngọc thay đổi một thân váy dài màu đỏ rực rỡ như lửa, cầm ô giấy dầu màu trắng thuần khiết đi ra cửa sương phòng, dự định trước tiên sẽ đi dạo qua một vòng những nơi nàng chưa từng đi qua, sau đó sẽ lại tới Tàng Kinh các tiếp tục đọc sách.

Nàng chọn con đường này hơi lệch một chút.

Sau khi xuyên qua một vùng biển hoa, Hành Ngọc nhìn thấy cách đó không xa có một cái đình được xây dựng vô cùng mộc mạc.

Trong đình có một Phật tu mặc tăng bào màu lam nhạt. Trên mắt hắn phủ một chiếc khăn trắng, rõ ràng không thể nhìn thấy, nhưng lại một mình ngồi đó đánh cờ.

Hình như là nhận thấy được sự tồn tại của Hành Ngọc, hắn đặt quân trắng trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn về phía nàng.

Khi hắn nghiêng đầu, Hành Ngọc mới hoàn toàn thấy rõ dung mạo của hắn.

Phật tu này khí chất yếu nhược, mắt che khăn trắng.

Tăng bào màu lam nhạt kia cùng khí chất của hắn rất phù hợp với nhau, khiến cả người hắn trở nên uyên thâm bao dung như biển rộng.

Đây là một hòa thượng —— ngay từ cái nhìn đầu tiên có thể làm cho người ta buông lỏng cảnh giác.

Nhưng rất nhanh, đáy lòng Hành Ngọc lại nhấc lên.

Bởi vì nàng phát hiện mình nhìn không thấu tu vi của hòa thượng này.

Toàn thân khí thế này của đối phương, tuyệt đối không thể là phàm nhân không có tu vi, vậy chỉ có thể nói rõ tu vi của hắn cao hơn nàng không ít, cho nên nàng mới không cách nào dò xét được tu vi của hắn.

Hành Ngọc vội vàng bấm quyết hành lễ: "Không biết tiền bối ở đây, vãn bối vô tình mạo phạm đến tiền bối, kính xin tiền bối thứ lỗi."

Nói xong, liền xoay người quay trở về đường cũ.

Ai ngờ vị Phật tu kia đột nhiên khẽ cười ra tiếng: "Ta và ngươi gặp gỡ nhau là có duyên, không biết tiểu hữu có bằng lòng tiến lên cùng bần tăng chơi một ván cờ không?"

Dừng một chút, hắn nói thêm: "Nếu tiểu hữu không muốn, có thể trực tiếp từ chối. Bần tăng cũng chỉ cảm thấy ngày mưa vô vị, nên mới ra ngoài đi dạo một chút."

Hành Ngọc tâm tư lưu chuyển.

Nàng có thể cảm nhận được thiện ý từ vị tiền bối Phật tu này.

Nếu đối phương đã không có ác ý đối với nàng, nàng lại nhàn rỗi không có việc gì làm, vậy bồi hắn một ván cờ có sao đâu chứ.

Nghĩ như vậy, Hành Ngọc cầm ô giấy dầu, bước chân nhẹ nhàng tiến lên.

Rất nhanh, nàng đi tới phía dưới lương đình, đưa tay nâng làn váy lên, bước lên bậc tam cấp tiến vào trong lương đình.

Thu ô đặt trên cột gỗ làm trụ, Hành Ngọc đi đến đối diện vị Phật tu, bấm quyết hành lễ lần nữa: "Gặp qua tiền bối."

"Không cần đa lễ, tiểu hữu cứ tùy ý một chút."

Chờ Hành Ngọc ngồi xuống, hắn nâng cổ tay mình lên.

Tăng bào có chút rộng rãi, trong lúc hắn làm động tác, vạt áo tăng bào ở trên không trung tạo ra một chút độ cong, càng tăng thêm khí chất bao dung uyên thâm trên người hắn.

"Tiểu hữu sẽ không để tâm đến việc tiếp tục chơi ván cờ này chứ?"

"Không ngại, cũng xin tiền bối bỏ qua cho kỳ nghệ bình thường của hậu bối."

Vị Phật tu lắc đầu: "Kỳ nghệ của bần tăng cũng bình thường thôi, như vậy ta và ngươi ngược lại có thể xưng là thực lực ngang nhau rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.