Phòng chữ 'Thiên' trong Nhạc Cư Lâu.
Chu Sáng đã được sư đệ hắn tắm rửa sạch sẽ, hiện tại thay một bộ trường sam gọn gàng, đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường.
Sắc mặt hắn xanh trắng, khóe môi không hề có một tia huyết sắc, nhìn qua vô cùng suy yếu, hoàn toàn không có cái loại cảm giác kiêu ngạo lúc trước. Linh lực trên người hắn đang chuyển động hỗn loạn không theo trật tự, bây giờ chỉ miễn cưỡng còn dừng lại ở cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ.
Đạo Trác đang thi châm cho hắn, phụ trợ thêm Tâm Kinh đặc biệt của Đạo môn để ổn định tình huống của hắn.
Nhận ra có người đẩy cửa tiến vào, Đạo Trác đưa tay rút kim châm trên người Chu Sáng ra, xoay người nhìn lại. Từ bên ngoài đi vào chính là đoàn người Tiêu Dao Tử và Hành Ngọc.
Tiêu Dao Tử mang vẻ mặt nôn nóng, gấp gáp, vội vội vàng vàng đi đến bên giường kiểm tra tình huống đệ tử của hắn, thậm chí quên cùng Đạo Trác chào hỏi.
Hiểu được tâm tình lúc này của hắn, Đạo Trác cũng không để bụng, tự mình đứng dậy bấm đạo quyết rồi nhường vị trí cho Tiêu Dao Tử.
Lúc Đạo Trác đứng dậy, thân hình lảo đảo mấy cái. —— Vừa rồi thi châm đã khiến hắn hao phí quá nhiều linh lực.
Liễu Ngộ đưa tay đỡ lấy hắn: "Hiện tại Đạo đạo hữu cảm thấy thế nào?"
Đạo Trác đứng vững: "Đa tạ Phật tử, bần đạo nghỉ ngơi một lát là tốt rồi, chỉ là đáng tiếc Chu đạo hữu xảy ra tai họa bực này."
Khi nói lời này, cho dù có xử sự thanh phong minh nguyệt như Đạo Trác, đáy mắt cũng xẹt qua một tia tàn nhẫn. Hắn đi chuyến này chính là vì lùng bắt yêu nữ kia, liên tục mấy lần bị yêu nữ kia giỡn cợt thì cũng thôi, nhưng Chu Sáng lại còn bị Thải Dương Bổ Âm ngay dưới mí mắt hắn. Điều này đối với thiên chi kiêu tử xưa nay luôn thuận lợi như Đạo Trác mà nói, không thể nghi ngờ là một loại khiêu khích, khiêu khích trần trụi.
Hành Ngọc suy nghĩ một chút, hỏi: "Khi các ngươi chạy tới hiện trường cứu Chu đạo hữu có chạm mặt yêu nữ kia không?"
Đạo Trác gật đầu: "Yêu nữ kia vẫn luôn che mặt, khi bần đạo chạy tới thì ả đang muốn rời đi, trong lúc giao đấu có một túi hương rơi xuống từ trên người yêu nữ kia."
Từ trong ống tay áo, hắn lấy ra một túi hương đưa cho Hành Ngọc. Túi hương này được may bằng màu xám tinh khiết. Thông thường, sẽ không ai sẽ sử dụng màu xám này để may túi hương cả.
Hành Ngọc vuốt ve vải vóc của túi thơm, dần dần ý thức được điểm không đúng.
Nàng nhìn về phía Liễu Ngộ: "... Sao ta cứ cảm thấy vải này là được cắt may từ tăng y nhỉ?"
Nàng đã thấy qua chất liệu tăng y màu xám mà Liễu Ngộ từng mặc.
Liễu Ngộ nhíu mày, nghiêm túc đánh giá túi thơm: "A Di Đà Phật, đây đích thật là vải dùng để làm ra tăng y của Vô Định Tông."
Hành Ngọc để túi thơm sát gần mũi. Ngoại trừ hương hoa hợp hoan nồng đậm ra, tựa hồ... Còn có vị đắng của bồ đề cực kì nhạt. Tỉ mỉ xem xét túi hương, ở góc dưới bên phải, Hành Ngọc tìm được một đường kim tuyến —— nhìn đường nét kia giống như là một chữ.
Hành Ngọc đem phát hiện của nàng nói cho Liễu Ngộ: "Ngươi sờ thử xem."
Đầu ngón tay thon dài mượt mà của Liễu Ngộ rơi trên túi hương, tỉ mỉ phác họa một phen: "Loại phông chữ này hình như là Phạn văn."
Rất nhanh, Liễu Ngộ xác định: "Không sai, là chữ Tĩnh trong Phạn văn."
***
Từ trên người yêu nữ tu tập thuật thải dương bổ âm rơi xuống một túi hương, vải vóc dùng để chế tác túi hương này lại được cắt xuống từ trên tăng y của Vô Định Tông... Hành Ngọc đã bổ não một phen kịch cẩu huyết yêu hận tình thù. Hơn nữa nàng có lý do để hoài nghi, phật hiệu của hòa thượng kia có chứa chữ 'Tĩnh'.
Hành Ngọc nháy mắt mấy cái, nói với Liễu Ngộ: "Chúng ta đừng vội rời khỏi Bình Thành, ở lại chỗ này trợ giúp Đạo đạo hữu bọn họ một tay đi."
Rời khỏi Bình Thành trở lại Hoa Thành, sẽ không có chuyện gì náo nhiệt chơi đùa nữa. Còn không bằng ở lại Bình thành này.
Trong lòng Liễu Ngộ đang vướng mắc một chuyện. Hắn vẫn luôn suy đoán hòa thượng trong phật hiệu có chứa chữ 'Tĩnh' này là ai.
Đề nghị này của Hành Ngọc có thể nói là đúng tiếng lòng của hắn.
"Bần tăng cũng đang có ý này."
***
Chu Sáng vẫn hôn mê. Bất quá tình huống của hắn đã ổn định lại, tu vi cảnh giới không tiếp tục rơi xuống nữa.
Mấy ngày gần đây Bình Thành lại có mưa, Hành Ngọc ở trong tửu lâu luyện chữ, nhàm chán khi không có việc gì nên Hành Ngọc vẽ vài bức tranh phiên bản chibi.
Dâng lên ác ý thú vị, nhân vật chính của truyện tranh, tiểu hòa thượng đầu trọc phiên bản chibi trực tiếp được nàng đặt tên là "Nhất Ngộ". Một câu chuyện chỉ có nội dung bốn phần nên rất dễ vẽ. Hành Ngọc dành thời gian vẽ được hai phần, đang muốn cầm bút vẽ tiếp phần thứ ba, chợt nghe thấy có người gõ cửa sương phòng của nàng. . Tiên Hiệp Hay
"Lạc chủ, có muốn xuống lầu ăn một chút gì đó không?" Người gõ cửa là tiểu hòa thượng Liễu Niệm.
Hành Ngọc cầm bản thảo, đến mở cửa sương phòng: "Được."
Ngày mưa người ra ngoài cũng ít, cho nên dù là giờ cơm, đại sảnh tửu lâu cũng chỉ có ba bốn bàn khách. Liễu Ngộ ngồi ở bàn gần cửa chờ Hành Ngọc xuống lầu.
Nhìn thấy nàng, Liễu Ngộ nói: "Trong tửu lâu có ra một món ăn mới gọi là tôm hoa anh đào, bần tăng cảm thấy không tệ liền trực tiếp gọi cho Lạc chủ."
Chờ tiểu nhị cửa hàng lên đồ ăn, Hành Ngọc phát hiện Liễu Ngộ còn cố ý gọi canh sườn củ sen cho nàng. Củ sen và sườn chìm trong nước dùng, thịt củ sen mềm, sườn cũng hầm vừa phải, tất cả hương vị hòa vào súp. Hành Ngọc uống một ngụm, khóe môi liền sung sướng nhếch lên.
"Củ sen xào trong tửu lâu rất ngon, ngày mai chúng ta có thể gọi củ sen xào thử xem." Hành Ngọc nói.
Liễu Ngộ không thử được canh sườn củ sen, nhưng vẫn có thể ăn củ sen. Chỉ tiếc củ sen trong canh đã nhiễm vào vị thịt, bằng không Hành Ngọc không ngại đem mỹ thực chia sẻ cho Liễu Ngộ. Mặc dù không chắc Liễu Ngộ có không ngại ăn những gì nàng ăn qua hay không:)
Hành Ngọc uống chút canh lót bụng, rồi đem truyện tranh phiên bản chibi nàng vừa vẽ ra đưa cho Liễu Ngộ: "Cho huynh xem "Tiểu hòa thượng Nhất Ngộ".
"Hả?" Âm cuối Liễu Ngộ vang lên, có chút mờ mịt.
Hắn nhận lấy hai tấm bản thảo, nhìn tiểu hòa thượng mặc tăng y, giữa lông mày điểm chu sa, tên còn được lấy làm 'Nhất Ngộ' tiểu hòa thượng: "Cái này—"
"Huynh thấy tiểu hòa thượng Nhất Ngộ này ta vẽ có đáng yêu không? Nếu không đủ dễ thương, khi trở về ta sẽ thay đổi lại."
Liễu Ngộ rũ mắt xuống: "Đây là Lạc chủ vẽ chơi thôi sao?"
"Loại truyện tranh này so với những mẩu chuyện của Phật giáo càng dễ dàng quảng bá hơn, ta muốn từ từ vẽ, chờ bản thảo tích lũy nhiều hơn sẽ xuất bản thành một bộ sưu tập."
Liễu Ngộ cười khẽ: "Chuyện này sẽ khiến Lạc chủ phải hao tâm tổn trí quá nhiều?"
Hành Ngọc giương môi cười khẽ: "Chuyện ta cam tâm tình nguyện, có phí tâm đến đâu cũng không sao cả."
Trong lúc hai người nói chuyện, từ bên ngoài có một hòa thượng tay phải cầm tích trượng cửu hoàn, tay trái cầm bát tiến vào tửu lâu. Trên đầu hòa thượng đội một chiếc đấu lạp chắn mưa, nón che rất thấp, đem nửa khuôn mặt của hắn giấu toàn bộ vào trong bóng tối dưới nón.
Lúc hắn đi vào, vừa lúc nghe được những lời cuối cùng của Hành Ngọc.
Hòa thượng giơ tay, nâng nón lên một chút, nhìn về phía Hành Ngọc và Liễu Ngộ ở bên bàn kia. Khi tầm mắt dừng trên người bọn họ, hòa thượng liền nhận ra thân phận của Hành Ngọc và Liễu Ngộ —— Phật tử Vô Định Tông, cùng với... nữ tu Hợp Hoan Tông.
Nữ tu này mặc váy dài màu đen, mặt mày tươi sáng chân thành, làm cho người ta không nhịn được tin lời nàng nói.
Nhưng những lời tốt đẹp này, rất nhiều lúc sẽ giống như một chất độc được bọc trong mật đường. Đó là vực sâu còn thống khổ hơn cả A Tỳ địa ngục.
Như là nghĩ tới điều gì đó, mi tâm hòa thượng đau nhói. Hắn rũ mắt xuống, thân hình nhẹ nhàng lắc lư, tích trượng cửu hoàn được nắm chặt trong tay vang lên tiếng chuông leng keng.
Tích trượng cửu hoàn phát ra thanh âm làm cho Hành Ngọc cùng Liễu Ngộ đều quay đầu lại nhìn.
Khi thấy rõ bóng dáng hòa thượng, Hành Ngọc hơi sững sờ: Là hòa thượng mà nàng nhìn thấy khi khai đàn giảng pháp ngày đó. Lúc trước không lưu tâm, hiện tại Hành Ngọc mới chú ý tới khí thế của hòa thượng này so với Liễu Ngộ còn kinh người hơn, điều này chứng tỏ ít nhất tu vi của hắn phải là Kim đan trung kỳ!
"Liễu Ngộ sư huynh, ngươi có biết phật tu kia có tu vi gì không?" Hành Ngọc truyền âm cho Liễu Ngộ.
Liễu Ngộ đang ở Kim đan kỳ, đối với cảnh giới của hòa thượng này vẫn có một phen phán đoán rõ ràng.
Hắn trả lời: "Kim đan hậu kỳ, cách cánh cửa Nguyên Anh kỳ chỉ còn một bước."
Khoảng cách tới Nguyên anh kỳ chỉ còn một bước?
Hành Ngọc ở trong đầu suy tư: đa số tu sĩ Nguyên Anh kỳ và Hóa Thần kỳ đều bế quan trong động phủ của mình, trong số tu sĩ đi lại ở Thương Lan đại lục này, Kim đan hậu kỳ đã áp đảo vô số người. Nhưng giờ phút này, một vị Phật tu như vậy xuất hiện ở nơi Bình Thành nho nhỏ này...
Rất nhiều chuyện xâu chuỗi lại với nhau.
Yêu nữ thải dương bổ âm, phật tu kim đan hậu kỳ, dùng một góc tăng y may túi hương.
Liệu phật tu này có thể có quan hệ với yêu nữ kia hay không?
Hành Ngọc mím môi, truyền âm cho Liễu Ngộ: "Liễu Ngộ sư huynh có bận tâm nếu chọc giận vị Phật tu Kim Đan hậu kỳ kia không?"
Liễu Ngộ không đoán được ý tứ trong lời nói của nàng, nhưng điều này cũng không ngăn cản hắn trả lời: "Không để tâm."
Trên người hắn có rất nhiều bí mật, lá bài tẩy cũng không ít, chỉ cần không phải tu sĩ Nguyên Anh kỳ đích thân đến, cho dù là đối mặt với tu sĩ Kết đan hậu kỳ, Liễu Ngộ cũng không sợ hãi.
"Liễu Ngộ sư huynh có thể phối hợp với ta không? Ta muốn thử thăm dò hắn ta."
Truyền âm xong câu này, Hành Ngọc mở miệng nói, "Túi hương của ta đã bị mòn không ít rồi."
Nói xong, Hành Ngọc kéo túi hương treo bên hông ra.
Quả thực nàng không nói sai, kiểu dáng túi hương này đẹp thì đúng là đẹp, nhưng có một số góc viền đều đã xuất hiện dấu vết hao mòn, nhìn qua phải đến mấy năm rồi.
Hành Ngọc đưa túi hương đến trước mặt Liễu Ngộ, để hắn cẩn thận nhìn rõ ràng: "Liễu Ngộ sư huynh sẽ may túi hương sao? Nếu huynh may thì ta sẽ không ra ngoài mua nữa."
Hòa thượng ngồi ở bàn bên cạnh uống trà hơi cứng đờ. Tiểu hòa thượng Liễu Niệm ngồi cùng bàn cũng nhịn không được ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt với Hành Ngọc một cái.
Yêu nữ này, nàng... nàng...nàng muốn sư huynh rửa tay làm canh thì cũng thôi đi, vậy mà bây giờ lại còn muốn sư huynh làm cái việc thêu thùa may vá kia. Những chuyện này nếu truyền ra ngoài, Phật tu trong thiên hạ có thể đem nàng dìm chết.
Liễu Ngộ khẽ ngây người. Nghĩ đến nàng vừa mới nói 'phối hợp', hắn mơ hồ đoán được ý tứ của Hành Ngọc.
Hắn mở miệng nói: "Xưa nay bần tăng chưa từng may quần áo, nhưng nếu Lạc chủ muốn, bần tăng có thể vì Lạc chủ mà thử một lần."
Hành Ngọc: '......'
Lời này nói ra khiến Hành Ngọc suýt nữa không tiếp nhận được. Tại sao một hòa thượng nghiêm túc nói một lời nghiêm túc lại làm cho nàng cảm giác như mình thật sự đang bị trêu chọc vậy?
Lúc Hành Ngọc thất thần, nàng nghe thấy bàn bên cạnh buông chén trà xuống với lực rất nặng, chén đập vào trên bàn phát ra tiếng va chạm nặng nề.
Đối phương thất thố.
Nghĩ tới đây, Hành Ngọc vội vàng hoàn hồn, hưng trí bừng bừng nói với Liễu Ngộ: "Vậy ta phải chuẩn bị vải vóc gì... Hình như trong nhẫn trữ vật của ta không có vải, huynh có không?"
Liễu Ngộ đem thần thức dò xét vào trong không gian trữ vật lục lọi một phen: "Chỉ có vải may tăng y, nếu Lạc chủ không ghét bỏ...".
Hòa thượng ở bàn bên cạnh nắm chặt chén trà, linh lực trên tay không ổn định, chén trà trực tiếp nổ tung trong lòng bàn tay hắn. Hòa thượng này thân là tu sĩ Kết đan hậu kỳ, đương nhiên sẽ không bởi vì mảnh vụn chén trà nhỏ này mà bị thương, chỉ là trong chén trà còn chứa hơn phân nửa nước trà nóng, nước trà theo góc bàn chảy xuống, làm ướt tăng y của hòa thượng.
Hắn lại giống như không chú ý tới, sững sờ ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt buồn bã mất mát.
"...... Vị đạo hữu này có việc gì không?" Hành Ngọc đứng dậy, thăm dò hỏi một câu.
Hòa thượng cúi đầu, không để cho bọn Hành Ngọc thấy rõ diện mạo của hắn: "Bần... Ta chỉ cảm thấy trên thế gian này có rất nhiều thứ không thể tin vào, chẳng hạn như nụ cười và lời nói của yêu nữ."
Hành Ngọc mỉm cười rực rỡ: "Ta không hiểu rõ ý tứ của đạo hữu lắm."
Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Liễu Ngộ. Tướng mạo xuất trần của hắn, tựa như thần Phật ngồi ngay ngắn trong cõi phật vô lượng trách trời thương dân, khiến lòng người rung động.
Suy nghĩ thật lâu, Hành Ngọc tìm được cơ hội, lớn mật vươn tay đến trên đầu Liễu Ngộ, hung hăng sờ hai cái. Thân thể Liễu Ngộ có chút cứng ngắc, không nghĩ tới Hành Ngọc lại làm ra hành động này.
Liễu Niệm đã khiếp sợ đến mức không nói nên lời.
Mà hòa thượng vẫn luôn cúi đầu kia, nhịn không được lắc lắc tích trượng cửu hoàn trong tay: "Đạo hữu cần gì phải phá hủy phật đạo của hắn."
Bàn tay Hành Ngọc mảnh khảnh mà trắng nõn. Nàng xoa đầu Liễu Ngộ, cảm thấy xúc cảm thật sự là tốt, tốt đến mức có chút không nỡ rời tay.
Chú ý tới hòa thượng kia càng ngày càng thất thố, Hành Ngọc dứt khoát cho hắn một chiêu độc dược. Tay nàng chậm rãi trượt xuống, lướt qua bên tai phải Liễu Ngộ, phất qua vành tai hắn, ngón trỏ trượt trên gò má, cuối cùng vuốt ve khuôn mặt hắn.
Chầm chậm mà triền miên.
Thấy Liễu Ngộ muốn động, thanh âm Hành Ngọc có chút phát run. Nàng nói, "Đừng từ chối ta."
Ngữ khí gần như là nỉ non. Nhưng truyền vào tai Liễu Ngộ một cách rõ ràng.
Thân thể Liễu Ngộ càng thêm cứng ngắc.
Hắn có thể cảm nhận rõ sự ấm áp lan tràn trên gương mặt mình. Loại ấm áp xa lạ này...
Nhưng lại không khiến người ta phải quá mức kháng cự.
Liễu Ngộ nhắm mắt lại, thầm niệm kinh văn trong lòng.
Hành Ngọc cố gắng xem nhẹ xúc cảm trong lòng bàn tay, nàng nghiêng đầu nhìn về phía hòa thượng kia: "Rốt cuộc tiền bối là người phương nào? Chuyện của ta và hắn, ngươi cần gì phải can thiệp vào?"
Trầm mặc một lát, hòa thượng vẫn luôn cúi đầu chậm rãi ngẩng đầu lên. Một khuôn mặt đẹp như tranh vẽ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Trên gương mặt như vậy, phù văn màu đen đại biểu cho thân phận 'kẻ bị Vô Định Tông ruồng bỏ' có vẻ vô cùng đột ngột nổi bật.
Trong mắt hòa thượng xẹt qua vẻ đau đớn. Hắn nhìn Hành Ngọc cùng Liễu Ngộ, tốc độ nói rất chậm: "Trước khi bị trục xuất khỏi tông môn, bần... Ta có một Phật hiệu, tên là Viên Tĩnh."