Edit: Dajiang you
Beta: Jessica, Gỗ Mục & Na
Lâm Thiếu Bân làm chức to như vậy, tuy tôi chả rõ là công ty lớn như thế nào nhưng quả thật là vô cùng nghiêm ngặt và hợp lý. Vừa vào phòng, anh liền nói do lần trước tôi uống say quá nên mới quên hết sạch sành sanh việc tôi cầu hôn anh ấy, cho nên hôm nay anh muốn làm lại lần nữa.
Tôi phải nhịn nửa ngày mới kiềm lại được xúc động muốn trợn trắng mắt, quả nhiên nỗi buồn của tôi đều bị anh đem đi cho chó ăn hết rồi, có người nào cầu hôn mà cầu tới hai lần không?
Nhưng tôi không nói, bởi vì Lâm Dĩnh cũng đang có mặt ở đây.
Lúc ấy, tôi nghĩ trung khu thần kinh của mình sắp bị bức đến rối tung mù mịt rồi, tôi bối rối lấy điện thoại ra, xác nhận những hai lần hôm nay là thứ tư chứ không phải thứ sáu. Nói như vậy, Lâm Dĩnh xuất hiện ở đây đồng nghĩa với việc, chuyện hôm nay Lâm Thiếu Bân đã suy nghĩ rất kỹ càng, chứ không phải đơn giản chỉ là máu xông lên não.
Nhưng cùng lúc đó, tôi cũng ý thức được một vấn đề. Hiện tại Lâm Dĩnh được Lâm Thiếu Bân đón về đây ăn cơm, có phải anh cũng có ý giống như lần trước? Bữa ăn cuối tuần anh cầu hôn tôi, lúc ấy Lâm Dĩnh cũng có mặt?
- Tôi muốn đi!
Tôi chân thành nói với Lâm Thiếu Bân:
- Tôi ngay bây giờ muốn đi ra ngoài, dùng cái khăn choàng này treo lên cây tự tử!
– Em yêu!
Thế mà anh ta còn nói đùa với tôi:
– Em không làm Bathsheba (*) được đâu!
(*) Bathsheba Sherma là mụ phù thuỷ độc ác gây ra nhiều nỗi kinh hoàng với gia đình nhà Perrons và vợ chồng nhà ngoại cảm Ed & Lorraine Warren trong phần 1 của The Conjuring. Bathsheba là nhân vật có thật ngoài đời. Có nhiều lời đồn đại mụ là phù thuỷ mặc dù chưa có bằng chứng xác minh nào.Năm 1863, Bathsheba kết hôn với một người nông dân khá giả trong vùng. Cả hai có một đứa con. Khi con trai vừa tròn một tháng tuổi, chồng bà phát hiện bà đang có ý định giết đứa con trai để hiến tế cho quỷ Satan. Khi hành vi tàn ác bị phát giác, bà leo lên một ngọn cây, thể hiện lòng tôn sùng Satan, thề sẽ nguyền rủa những ai dám động vào mảnh đất này rồi mới treo cổ tự tử.
Nụ cười và giọng nói trầm thấp khiến tôi cảm thấy đến cái khoé mắt có chút nhăn của Lâm Thiếu Bân cũng gợi cảm. Đáng ghét, tôi nghĩ, vậy mà anh ấy cũng nhớ rõ lúc tôi nắm chặt tay anh khi xem cảnh mụ phù thuỷ treo cổ trên cây.
Anh nắm chặt bờ vai của tôi, tuy không dùng nhiều sức nhưng tôi cũng không thể vùng vẫy. Thực ra, tôi không có ý định tránh né, dù sao tiếp theo anh ấy sẽ quỳ một chân trên đất lấy ra một quả trứng bồ câu siêu to khổng lồ, nặng ba gram minh chứng cho "Tình yêu" của chúng tôi, đồng thời dặn tôi cất cho cẩn thận, tốt nhất đừng mất thêm lần nữa.
Xét về trọng lượng của viên kim cương kia, tôi nhất định sẽ không nói ra từ " NO" với Lâm Thiếu Bân.
Còn Lâm Dĩnh, tôi đang cố gắng phớt lờ đôi mắt to và sáng ngời như cái đèn pha ô tô của cô bé hiện đang trừng trừng nhìn tôi, nhưng tôi nhận ra rằng tôi làm không được.
Cho nên tôi làm bộ bình tĩnh uống một ngụm rượu ~~~ Ô mài góttt! Lâm Thiếu Bân vậy mà cho tôi uống rượu! Nhưng hôm nay tôi rất có chừng mực, sợ vui quá uống quên đường về, sau đó hỏi Lâm Dĩnh:
– Tiểu Dĩnh, muốn ăn gì nào?
Lâm Thiếu Bân cũng ngẩng đầu, vô cùng tận tụy, đẩy vài món ăn Lâm Dĩnh thích đến trước mặt bé, nhưng thứ mà cô nương này để ý đến có vẻ không phải là đói hay no mà là một việc trước đó tôi cũng chăm chú suy nghĩ, lại cảm thấy cái vấn đề đó không cần thiết phải nghĩ lâu dài nên thôi chả nghĩ nữa. (=))))
Lâm Dĩnh để đũa xuống, chỉnh lại hình con ếch màu xanh được đặt trên chén của mình, rất chân thành ngẩng đầu hỏi tôi:
– Anh Nam Nam.
Cô nàng giống như có chút do dự, không biết phải xưng hô thế nào:
– Vậy sau này em phải gọi anh là má mì hở?
"................."
Tôi không nghĩ ngày này sẽ tới nhanh như vậy, tôi mẹ nó sắp bị nhồi máu cơ tim đến nơi rồi!!
Thế mà Lâm Thiếu Bân còn nghiêm túc thảo luận với con gái mình:
- Con muốn gọi sao thì gọi.
Anh cắn một miếng bít tết, nuốt xuống rồi nói tiếp:
- Nhưng cũng phải được Lục Nam đồng ý
Tôi có thể đồng ý cái gì? Tôi từ chối hiểu. Lâm Dĩnh rất hưng phấn nhảy từ trên ghế xuống, nói với tôi:
- Vậy em......!
Tôi rất cơ trí đánh gãy lời nói tiếp theo của cô bé nói:
– Tiểu Dĩnh cứ gọi anh như bình thường là được.
Tôi chỉnh lại khăn choàng nhỏ trên cổ cho bé:
- Bình thường, mẹ được dùng để chỉ vợ của cha em.
Tôi lại chỉ chính mình nói:
- Anh đâu phải vợ của cha em đâu, cho nên Tiểu Dĩnh vẫn nên gọi anh là anh Nam Nam, nhé?
– Em sắp thành vợ anh rồi!
Lâm Thiếu Bân đột ngột mở miệng, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa nhỏ trong mắt Lâm Dĩnh bùm một phát cháy phừng lên:
- Ừm ừm!
Tôi tuyệt vọng nghĩ, tiểu tổ tông này ừm cái gì chớ!!
Bây giờ tôi có thể ôm hết tài sản Lâm Thiếu Bân cho tôi trong mấy năm qua đào tẩu không, nếu để Trần Thiếu Di biết con gái cô ta gọi tôi là má mì....., a a a tôi còn chưa muốn chết đâu!!!
Cũng may Lâm Thiếu Bân không cầu hôn tôi ngay trước mặt Lâm Dĩnh, amen!
Lâm Dĩnh đã ăn xong cơm của mình, xoa xoa bụng, nói với Lâm Thiếu Bân là mình ăn no rồi! Lâm Thiếu Bân gật gật đầu, nói bé nên đi đánh răng đi, vừa khai giảng là cô nàng đã đi niềng răng, đúng là vô cùng dũng cảm, lúc niềng cũng không khóc, bởi vì Lâm Thiếu Bân nói đợi làm xong con bé sẽ là bé gái đẹp nhất thế giới.
Lúc ấy tôi ôm Lâm Dĩnh chuẩn bị vào phòng khám, tiểu cô nương khóc đến nỗi mặt mũi tèm lem, nhưng vẫn cố chấp tin lời Lâm Thiếu Bân, có thể thấy được Lâm Thiếu Bân làm cha rất thành công.
Nhưng chiêu này không có hiệu quả với tôi, lần trước chị Phó đề nghị tôi nên đi sửa răng ở hàm dưới một chút, nhưng tôi không chịu, đau muốn chết! Tôi từng vì một lời khen của cha mà dũng cảm đối mặt với đau ốm. Làm một thanh niên của thời đại mới, tôi cũng hiểu rõ là cho dù đổi hết hàm răng của mình thành trắng như tuyết, sáng lấp lánh như trong anime thì giá trị nhan sắc của tôi vẫn không tăng thêm chút nào.
Huống chi ~~
– Tôi cảm thấy răng hàm dưới của em ấy rất đáng yêu.
Lâm Thiếu Bân nhún nhún vai, nói với chị Phó.
Từ đó về sau, không còn ai khuyên tôi đi làm răng nữa.
Đương nhiên, nếu như Lâm Thiếu Bân không nói với tôi câu này sau khi hôn xong, tôi thật sự sẽ nghĩ răng hàm dưới của tôi rất đáng yêu.
– Lúc hôn em, tôi có thể cảm nhận được hàm răng của em...
Anh ấy giống như đang nhớ lại dư vị của một món ăn, nghiêm túc tự hỏi nên bình luận thế nào về hàm răng của tôi:
– Giống như đang đánh piano vậy đó.
– Anh im đi!
Tôi thẹn quá hóa giận, lấy tay che đi khuôn mặt đang nở nụ cười đáng ghét ấy. Thế mà anh chỉ đẩy đẩy tay tôi ra, tôi cảm nhận được một cái hôn ẩm ướt rơi vào lòng bàn tay, Lâm Thiếu Bân nói với tôi:
– Em phải tin tôi, thật sự rất đáng yêu."
Đáng yêu cái đầu anh! (◣◢)┌∩┐