Buổi chiều đi dạy thêm về tôi hay ra ngoài chơi với lũ trẻ trong xóm, có nhiều em không có điều kiện để đi học đàng hoàng rất đáng thương nên hễ có thời gian tôi lại giúp mấy em học chữ, hay chỉ đơn giản cùng nói chuyện, cùng nặn những cục đất sét hay vẽ những bức tranh xinh xắn.
Hôm đó, đang ngồi chung với bọn trẻ thì Nhật Nam đi vào, tôi ngước lên nhìn thấy anh thì bất ngờ, tự nhiên cảm xúc dâng trào làm hai mắt đỏ hoe muốn khóc. Anh đến đây làm gì? Hay là anh có công việc hay có người quen ở đây?
-Chị Bi ơi sao chị khóc thế?
Tiếng mấy đứa nhỏ nhao nhao làm tôi giật mình lau nước mắt, anh nhìn tôi với ánh mắt rất buồn bã, đột nhiên muốn chạy lại ôm anh nhưng bản thân không thể, đôi chân không thể tự chủ theo ý muốn của con tim được.
-Cô sống ở đây à?
Cuối cùng Nhật Nam cũng lên tiếng phá tan bầu không khí ngượng ngùng, mấy đứa nhỏ thấy có người đến nên cũng di tản đi đâu hết.
-Sao anh lại đến đây?
-Tôi cũng không biết nữa, tự nhiên đi qua con đường này tôi cảm giác rất quen thuộc, hình như trước đây tôi rất hay đến đây thì phải.
Nhật Nam thật sự có ấn tượng với nơi đây sao, có phải tôi vẫn chút xíu hi vọng mong manh để giúp anh hồi phục trí nhớ không. Không được, nếu lần này vướng vào chắc sẽ tiếp tục đau khổ thôi.
-Có lẽ vậy. Tôi hờ hững trả lời, mắt không dám nhìn anh.
-Trước kia tôi và cô có quen biết nhau không?
-Không.
Tôi trả lời mà tim nhói đau, tôi rất muốn một lần nữa nói rằng tôi với anh đã từng có những khoảnh khắc đẹp như thế nào, muốn cho anh biết là tôi yêu anh nhiều đến mức nào, nhưng bây giờ trái tim này không thể chịu đựng thêm bất cứ một tổn thương nào nữa, tôi phải tự bảo vệ chính mình khỏi những đau khổ của tình yêu.
-Vậy cô có thể đi dạo với tôi một chút được không? Cứ xem như hai người bạn tâm sự với nhau đi.
-Anh có chuyện gì sao?
-Chỉ muốn trò chuyện một lúc thôi.
Nhìn Nhật Nam u sầu tôi cũng không đành từ chối, lần đầu tiên mới thấy đôi mắt kia buồn đến như vậy.
-Cô muốn đi đâu?
-Để tôi chỉ đường cho.
Tôi dẫn Nhật Nam đi đến cánh đồng hoa hướng dương mà trước kia đã từng đến, đâu đó vẫn còn nghe văng vẳng tiếng cười đùa của hai đứa ngày xưa. Hoa vẫn đẹp, người vẫn thế nhưng cảm giác hoàn toàn xa lạ. Những kỷ niệm cứ lướt qua đầu như những thước phim sống động, ước gì anh có thể nhớ ra thì hay biết mấy.
-Cô thích nơi này à?
-Ừm, lúc trước người yêu cũng từng dắt tôi đến đây.
-Đó là lý do cô yêu hoa hướng dương?
-Ừm.
Không khí trở nên im lặng, hai người ngồi cạnh nhau nhưng mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Nếu là anh của ngày xưa thì hai đứa sẽ không bao giờ có những giây phút yên bình như thế này mà thay vào đó sẽ là những màn tranh cãi nảy lửa của hai đứa con nít.
-Anh có chuyện buồn sao?
-Chuyện của Hạnh hôm trước, tôi xin lỗi vì đã nặng lời. Tôi không nghĩ tại sao cô ấy lại nói dối mình có thai như vậy.
Giọng Nhật Nam đau xót làm tôi chỉ muốn ôm anh an ủi, nhưng bây giờ tôi lấy tư cách gì để chạm đến anh cơ chứ.
-Anh có tin tôi lấy cắp, có tin tôi đẩy chị ấy ngã không?
-Thật sự khi mọi chuyện đang rối bời tôi đã nghĩ là cô gây ra mọi chuyện, nhưng đến khi biết được sự thật này thì tôi nghĩ khả năng đó rất thấp, nếu cô bỏ vào giỏ thì đã không tự tin trút hết những thứ trong giỏ ra để người khác phát hiện rồi.
-Anh nghĩ vậy thật sao?
-Hôm đó Khánh có đến tìm tôi, cậu ấy nói rất nhiều và cấm tôi không được nghi ngờ cô nữa.
Không hiểu sao khi Nhật Nam hiểu ra mọi chuyện tôi lại càng thương Khánh hơn, cậu ấy hi sinh cho tôi quá nhiều mà không cần bất cứ đền đáp nào.
-Tôi xin lỗi vì chuyện của Hạnh, tôi chỉ thắc mắc sao cô ấy lại làm như vậy thôi.
-Chỉ cần anh tin tôi là được rồi, sau này anh sẽ hiểu hết mọi chuyện.
Tôi không muốn giải thích nhiều, mọi chuyện trước sau gì cũng sẽ được phanh phui thôi.
-Chúng ta là bạn được không? Tôi cũng không hiểu vì sao nói chuyện với cô tôi cảm thấy rất nhẹ lòng.
-Ừm.
Như vậy sau này tôi sẽ có nhiều cơ hội để gặp Nhật Nam , nhưng tôi đã bỏ cuộc tìm lại anh của ngày xưa rồi, thôi thì cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên vậy.
-Anh có yêu chị ấy không?
Tự nhiên buột miệng hỏi câu này tôi cảm thấy vô duyên dễ sợ, chuyện của người ta mà lại đi hỏi mấy câu vớ vẩn, xấu hổ chết được.
-Tôi cũng không biết nữa, chắc có lẽ là do bị mất trí nhớ nên tôi có cảm giác rất xa lạ với cô ấy.
Không biết tôi nên vui hay buồn khi nghe Nhật Nam nói vậy nữa, bây giờ chỉ cần được ngồi bên cạnh anh như thế này cũng đủ lắm rồi.
-Ê này, con gái bọn cô thường sợ gì nhất nhỉ?
Tự nhiên Nhật Nam lại mấy câu kiểu này chắc chắn là có âm mưu gì đây, gì chứ tôi hiểu anh quá mà. Tôi đưa mắt nhìn anh nghi ngờ.
-Vụ án gì đây? Nói thiệt chứ tôi chẳng sợ cái gì đâu, khỏi hỏi.
Nhật Nam cứ tủm tỉm cười gian tà làm tôi cảm thấy rợn da gà.
-Vậy cô sợ cái này không?
Anh đưa con sâu xanh lủng lẳng ra trước mặt làm tôi hoảng la ré inh ỏi co chân bỏ chạy, đã vậy anh còn ráng đuổi theo nữa chứ, điên ơi la điên.
Tôi cắm đầu chạy không quan tâm đến đằng sau, chạy một mạch đến khi quay đầu lại không thấy Nhật Nam đâu hết, không biết anh chạy đi đâu nữa.
-Nhật Nam ...Nhật Nam....
Tôi vừa đi vừa kêu mà chẳng thấy anh đâu hết, trong lòng có chút lo cũng có chút bực, đừng để tôi phát hiện ra là anh đang chơi xỏ là không tha cho đâu.
-Nhật Nam ....
-Hù...
Đang ngơ ngác tìm kiếm thì Nhật Nam ở trong đám cây chui ra làm tôi hết hổn, điên quá tôi lấy hai tay đánh thật mạnh vào ngực anh.
-Anh bị điên à? Muốn giết người hả?
-Yên tâm, nhìn là biết cô sống dai lắm, dễ gì chết vậy được.
-Hâm nặng.
Tôi không ngờ anh cũng có lúc trẻ con như vậy, cho dù anh có mất trí nhớ thì cái sở thích chọc phá tôi vẫn không hề thay đổi.
-Coi bộ cũng có thứ cô sợ, sau này lỳ lỳ là chết với tôi.
-Hơ, tôi sợ chắc, anh nên nhớ bầy chuột con nhà anh đang ở trong tay tôi đó nha.
Hai đứa cãi qua cãi lại một trận rồi đi về, cảm giác thật sự rất thoải mái khi được cùng anh đùa giỡn như thế này. Ngồi trên xe tôi ngủ một giấc ngon lành lúc nào không hay, cũng đúng thôi những ngày qua có đêm nào tôi được ngon giấc đâu.
….