Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 68




Tôi thu xếp vài bộ quần áo vừa ra đến cổng đã bị Khánh giữ lại, cậu không muốn để tôi một mình lang thang ở một nơi xa lạ. Nhưng lòng tôi như lửa đốt nên không thể im lặng chờ đời được.

-Khánh, em cần phải đi tìm Nhật Nam , anh ấy đã không liên lạc mấy nay rồi.

-Với bộ dạng này em nghĩ em sẽ tìm thấy anh ta à? Anh không để em đi đâu hết.

-Chứ anh muốn nhìn em phát điên vì lo lắng sao? Em không thể đợi được nữa.

-Em đừng có làm chuyện ngốc nghếch này nữa.

-Không cần biết, anh buông em ra để em đi được không? Cầu xin anh đó.

Những giọt nước mắt của tôi làm Khánh cảm động, Khánh biết cho dù có làm cách nào cũng không thể ngăn cản được quyết định của một đứa cứng đầu như tôi.

-Vậy anh sẽ đi với em.

-Anh để cho em tự mình lo liệu việc của mình được không? Em hứa sẽ sớm trở về, làm ơn đừng làm gì cho em nữa.

Nói xong tôi một mình bước đi, tôi có linh tính không tốt về sự mất tích của Nhật Nam , người ta nói giác quan thứ 6 của con gái thường rất chính xác, hi vọng lần này tôi đã sai, anh ấy sẽ không có chuyện gì và sớm trở về bên cạnh tôi thôi.

……

Ở một nơi hoàn toàn xa lạ, tôi không biết phải bắt đầu tìm kiếm ở đâu. Tôi lang thang như một người điên đi khắp nơi tìm kiếm, tất cả khách sạn, bệnh viện, nơi đông người đều hỏi qua nhưng không một ai biết tin tức. Tôi đi ngày đêm đến mức hai chân rã rời không còn cảm giác, người mệt nhoài có thể gục ngã bất cứ lúc nào. “Anh làm ơn xuất hiện trước mặt em được không, em sắp không trụ nổi nữa rồi”.

Tôi gần như tuyệt vọng, bất cứ thứ gì nhìn thấy trên đường đều khiến tôi nghĩ đến anh. Tại sao ngay cả anh cũng lừa dối tôi khi tôi chỉ còn tin tưởng mỗi mình anh, anh đã từng hứa sẽ sớm trở về, đã từng nói cho dù có bất cứ điều gì xảy ra sẽ không bao giờ bỏ tôi một mình sao lại dễ dàng quên như vậy chứ. Anh có biết rằng tôi cần anh đến mức nào không, có biết tôi nhớ anh nhiều đến thế nào không. Anh thật xấu xa khi để tôi chờ đợi trong vô vọng, tim tôi đau đến nỗi không còn cảm nhận nỗi đau thể xác nữa, tôi sắp phải bỏ cuộc rồi.

Hàng trăm giả thuyết đặt ra trong đầu, là anh không còn yêu tôi nữa nên tránh mặt? Hay do tôi phạm lỗi gì không thể tha thứ khiến anh giận lâu như thế? Tôi thà chấp nhận những lý do này để biết anh bình an còn hơn là suy nghĩ anh gặp chuyện chẳng lành, nếu anh có chuyện gì chắc tôi sẽ không sống nổi, bản thân không thể chịu nổi thêm một sự mất mát nào từ những người yêu thương nhất.

….

Trở về từ Hà Nội, thăm dò những nơi anh có thể đến cũng không có tin tức, tôi giam mình trong nhà chờ anh, cho dù còn một tia hi vọng nhỏ nhoi nhất tôi vẫn sẽ bám víu vào.

“Nhật Nam , anh đi lâu lắm rồi đã đến lúc về nhà rồi.”

“Em cho anh thêm một ngày, nếu anh không về thì mình chia tay thật đó nha”.

Tôi cứ ngồi đó với những suy nghĩ về anh, anh từng nói thấy con cáo bông này sẽ đỡ nhớ anh, nhưng nó không thể thay thế được anh, tôi cần con người bằng da bằng thịt chứ không cần một thứ gì thay thế. “Nhật Nam, trước giờ anh chưa bao giờ từ chối em điều gì mà, tại sao chỉ có một yêu cầu anh trở về với em lại khó khăn như thế chứ. Em sắp không đứng vững nữa rồi, em cần vòng tay anh ôm em, cần hơi ấm khi được nép vào ngực anh, cần những lời nói ngọt ngào, cần tất cả những cử chỉ ân cần của anh. Sự trong trắng của người con gái cũng đã trao anh rồi, anh muốn đi là đi sao? Anh phải chịu trách nhiệm chứ, em còn phải làm cô dâu của anh nữa mà”. Ngoài kia mưa cũng rơi nặng hạt như khóc thay cho những giọt nước mắt trong lòng tôi, tôi nhớ anh đến mức đi đâu, làm gì cũng đều thấy hình bóng anh, ngay cả trong giấc mơ nụ cười ấy, gương mặt ấy cũng xuất hiện nhưng tôi không thể đến gần, càng không thể níu giữ được. Anh ác lắm, tại sao lại chỉ đến trong giấc mơ rồi lại dễ dàng rời bỏ, anh có biết anh đi rồi thì nỗi nhớ trong tôi lại thêm lên nữa không?

….

Sương đã ngủ, đọng lại trên phiến lá rất xanh.

Mà con tim em chưa thôi nhớ anh

Giữa mùa lặng lẽ trôi qua

Em nghĩ về từng đêm bình yên đôi ta có nhau

Bàn tay em khẽ đan lên mái tóc anh

Mắt ngời chất chứa, bao yêu thương.

…..

Hôm nay đã là ngày thứ 10 không có tin tức của Nhật Nam rồi, tôi không còn xíu hi vọng nào nữa hết. Không có anh tôi chẳng còn muốn sống, chẳng muốn hít thở, chẳng muốn làm bất cứ điều gì. Trong giây phút vô vọng đó, cửa nhà bật mở làm tôi giật mình, là Huy, chắc anh sẽ biết Nhật Nam đang ở đâu, hai người đi công tác chung ra đó mà. Vẫn còn hi vọng, tôi chạy đến trước mặt anh vô cùng gấp gáp.

-Huy, anh ấy đâu? Có đi cùng với anh không?

-Em bình tĩnh ngồi xuống từ từ anh sẽ nói.

Huy đỡ tôi ngồi xuống, lòng tôi như lửa đốt thế kia làm sao có thể chờ đợi một giây phút nào nữa chứ.

-Nói cho em biết đi, anh ấy đang ở đâu, Nhật Nam vẫn ổn mà đúng không? Sao mấy ngày qua không liên lạc với em, anh ấy….

-GIA ÂN, EM BÌNH TĨNH LẠI ĐƯỢC KHÔNG?

Huy hét lớn cắt ngang câu nói của tôi, anh đỡ tôi xuống ghế rồi nhìn gương mặt phờ phạc của tôi mà đau lòng.

-Chỉ mới có vài ngày sao em lại ra nông nỗi này hả?

-Đừng nói chuyện về em nữa, anh nói với em là Nhật Nam không sao đi.

Tôi mất hết bình tĩnh, Huy giữ chặt bờ vai đang run lên của tôi nói nhẹ nhàng.

-Nhật Nam bị tai nạn khi tự mình lái xe qua đoạn đường vắng, hiện tại anh vẫn chưa tìm ra được anh ấy ở đâu.

-Không thể nào, anh nói dối, anh ấy không bị tai nạn….

Tôi hốt hoảng, nước mắt rơi như mưa không ngăn lại được, Nhật Nam không thể nào xảy ra chuyện gì, chắc chắn Huy đang lừa dối tôi mà thôi.

-Đây là sự thật, nhưng anh cam đoan với em anh ấy không bị gì nguy hiểm.

-Làm sao anh có thể biết chắc chắn như vậy? Anh biết Nhật Nam đang ở đâu phải không? Tại sao lại không cho em biết?

Tôi lao đến giữ chặt tay Huy, linh cảm cho biết Huy đang giấu tôi chuyện gì đó, làm sao lại có chuyện mất tích mà Huy vẫn bình tĩnh như vậy chứ.

-Em đừng có như vậy nữa, anh hứa vài ngày nữa sẽ tìm được Nhật Nam lành lặn trở về.

-Anh là đồ lừa đảo, em không tin anh nữa.

-Gia Ân nè, em như vậy anh đau lòng lắm. Tại sao anh ấy lại có tất cả trong khi anh không có gì, chỉ vì anh ấy là Giám Đốc mà cô ấy chia tay với anh, bây giờ ngay cả em cũng không ngó ngàng đến anh, tại sao vậy chứ?

Huy đau khổ kéo tôi vào lòng, tôi cố gắng dùng sức thoát ra, Huy tuy giống với Nhật Nam nhưng đối với anh tôi không hề có bất cứ cảm giác yêu đương nào, suốt đời này ngoài Nhật Nam ra tôi sẽ không yêu ai khác.

-Em không quan tâm, em chỉ cần Nhật Nam trở về bên em thôi anh hiểu không?

-Anh ấy sẽ trở về nhưng không phải bây giờ. Em nghỉ ngơi xíu đi, anh sẽ thay anh ấy chăm sóc cho em.

-Em không cần ai hết, em chỉ cần một mình anh ấy thôi, anh đưa em đi gặp anh ấy đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.