Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 65




Cả ngày tôi và Nhật Nam cứ quấn lấy nhau không rời, cùng nhau tắm biển, cùng nhau chạy nhảy đến gần tối mới về tới nhà. Ngồi xếp đồ vào vali cho anh mà tôi buồn ơi là buồn, vẫn biết là tạm thời xa nhau có một tuần nhưng tôi lại có cảm giác bất an mà không giải thích được.-Xong, đồ đạc của anh em chuẩn bị đầy đủ hết rồi.

-Người yêu anh ra dáng người vợ đảm đang rồi đó.

Nhật Nam bước tối ngồi bên cạnh, tay cứ mân mê mấy sợi tóc trên đầu tôi.-Nghe nói con gái miền Bắc xinh lắm nên anh không được đi đâu, làm việc xong phải về khách sạn ngay.

-Yên tâm, người yêu em chung thủy lắm.

Câu nói của Nhật Nam hết sức bình thường nhưng lại làm tôi yên tâm phần nào.-Dù bận cách nào cũng phải thường xuyên nhắn tin, gọi điện thoại cho em.

-Anh biết rồi.

-Còn nữa, phải ăn uống đầy đủ không được bỏ bữa nào.

-Cái này anh nhắc em mới đúng hơn. Còn gì nữa không người yêu?

-Lần này có chị Anna gì đó đi chung không?

-Cô ta sẽ xuất hiện ở đó, nhưng bảo đảm với em là anh sẽ không đi chung với cô ta, không ở cùng một khách sạn được chưa?

-Anh mà léng phéng là chết với em đó.

-Người yêu cứ yên tâm, anh sẽ cố gắng giải quyết công việc thật sớm nha.

Tôi nhìn Nhật Nam , rõ ràng đây đâu phải là lần đầu tiên anh đi công tác đâu sao tôi lại lo lắng như thế chứ, cứ muốn nhìn mãi gương mặt này như sợ anh đi rồi sẽ không trở về vậy. Thấy tôi hơi lạ, Nhật Nam nhìn tôi thắc mắc.

-Người yêu sao thế?

-Anh đừng đi có được không?

Tôi sà vào lòng anh khóc nức nở, không hiểu nước mắt ở đâu lại có thể rơi nhiều như vậy. Có lẽ là do tôi nghiêm trọng hóa vấn đề, chỉ đi có một tuần làm gì đến mức lâm li bi đát như thế chứ, nhưng thật sự tôi không muốn anh đi một xíu nào hết.

-Lại nhõng nhẽo nữa rồi, anh có đi luôn đâu mà khóc, ngoan anh thương nè.

Người yêu hôn lên tóc tôi, hai tay vỗ vào lưng an ủi, tôi quệt nước mắt ngước lên nhìn anh.

-Anh nhất định phải về sớm với em nha.

-Tất nhiên rồi, không có em anh cũng không chịu nổi mà.

Đêm hôm đó tôi không có cảm giác buồn ngủ, cứ nằm ngắm khuôn mặt người yêu không thôi. Rồi không kiềm chế được mình tôi rướn người lên môi anh làm anh thức giấc.

-Khuya không chịu ngủ lại đi quyến rũ anh, người yêu muốn bị ăn thịt sao?

-Em yêu anh.

Nói xong tôi lại tiếp tục chủ động hôn anh, lần này thì anh không ngần ngại đáp trả, đây là lần đầu tiên kể từ khi yêu nhau hai đứa nồng nhiệt đến mức này. Anh cúi xuống hôn cổ, rồi thì thầm vào tai tôi.

-Là em quyến rũ trai nhà lành đó nhé.

Nhật Nam nhẹ nhàng đưa tay vào áo mân mê từng lớp da thịt trên người tôi, rồi từ từ cởi luôn chiếc áo ngủ.-Em sợ không?

-Sợ.

-Quá muộn rồi, ai biểu em hấp dẫn quá làm gì.

Từng động tác của anh thật nhẹ nhàng, lần đầu tiên nên tôi hơi sợ, thứ gì cũng lạ lẫm, anh hiểu nên vội trấn an.

-Không sao đâu, anh hứa sẽ không làm em đau.

-Em sợ lắm.

-Có anh ở đây rồi, sẽ rất nhẹ nhàng.

Giây phút đau đớn đến tột cùng đó cũng qua đi, rồi dần cũng quen tôi hòa nhịp được với người yêu làm anh càng thích thú hơn. Thứ quý giá nhất của người con gái tôi đã trao cho anh rồi, người khác chắc sẽ nói tôi dại dột nhưng đối với tôi đó là một điều hạnh phúc. Tôi không hối hận vì những việc mình làm, bởi yêu nhau thì không phải lúc nà lý trí cũng đủ mạnh mẽ để điều khiển bản thân nhưng phần quyết định lại chính là nơi tim mình.

….

Thức dậy với cơ thể rã rời đau buốt, ngôi nhà trống trải chỉ còn một mình tôi tủi thân kinh khủng. Người đau đến mức không thể bước chân xuống giường được, lại không có người yêu bên cạnh nên tôi không muốn rời xa chiếc giường xinh đẹp. Chợt nhớ lại chuyện tối qua làm tôi bất giác đỏ mặt, nếu bây giờ mà gặp Nhật Nam chắc xấu hổ chết mất, anh thế nào lại chẳng trêu chọc tôi cơ chứ. Đang ngẫm nghĩ thì điện thoại có cuộc gọi đến của anh, tôi bắt máy ngay lập tức.-Em dậy rồi à, còn đau không?

-Đau đến mức không cử động được luôn, bắt đền anh đó.

Nghe giọng người yêu tôi lại nhõng nhẽo, đến cả tôi còn sợ cái tính nhõng nhẽo của mình mà.

-Anh xin lỗi đã làm người yêu đau, cứ ở trên giường từ từ hãy đi lại không thôi đau lắm đó.

-Ưm. Anh đến nơi chưa?

-Mới vừa tới khách sạn là gọi cho em liền nè, nhớ là phải qua bên mẹ ở vài ngày nha chứ em ở một mình anh không yên tâm.

-Em biết rồi.

-Ngoan ngoãn đợi anh về nha.

Tôi gật đầu để Nhật Nam yên tâm chứ tôi sẽ chỉ ở đây đợi anh về mà không đi đâu hết. Cố gắng chịu đâu lê bước vô phòng tắm, nhìn vào gương đã thấy mảnh giấy với nét chữ của anh dán bên trên từ khi nào rồi. “Tắm nước ấm sẽ làm dịu cơn đau, không có anh dỗ thì có đau cũng không được khóc nha chưa”.Đọc xong tự nhiên cảm động rơi nước mắt, người yêu cứ như vậy bảo sao tôi không nhớ được chứ. Tắm rửa xong người cũng dễ chịu hơn, tôi xuống dưới nhà mở tủ lạnh ra lấy nước uống.

“Nhớ ăn sáng không được bỏ bữa đâu nha chưa, anh về mà thấy em mất đi cân thịt nào là đánh đòn đó”. Những dòng chữ được dán trên tủ lạnh làm tôi bật cười, không ngờ người yêu cũng có nhiều thời gian để bày ra mấy cái trò này dễ sợ. Đi một vòng nhà tôi thu thập gần 10 mành giấy anh để lại.

- “Mới bước ra tới cửa đã thấy nhớ rồi, em dùng phép thuật gì mà sao lúc nào anh cũng nghĩ đến em hết vậy nè”.

- “Cái này em giữ mà dùng, mật khẩu là sinh nhật của em, cấm từ chối dưới mọi hình thức, anh về mà thấy tiền còn nguyên trong thẻ là không tha cho em đâu đó”.

- “À quên, ra đường không được ăn mặc đẹp quá không có anh bên cạnh thằng khác nó cướp em mất là tiêu”.

- …

Từng giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống theo từng chữ viết của người yêu, nếu lỡ một ngày đó anh hết yêu tôi không biết tôi sẽ tiếp tục cuộc sống như thế nào đây nữa.

…Kinh…kong….

Tiếng chuông cửa kéo tôi về với thực tại, tôi vôi vàng ra mở cửa mà thắc mắc không biết ai lại đến giờ này.

-Xin lỗi cô có phải là cô Gia Ân không?

-Dạ phải.

-Có người gửi cho cô món đồ này, phiền cô ký tên giúp.

Người giao hàng đi khỏi, tôi nhìn món đồ khổng lồ trên tay mình mà thắc mắc không biết ai lại đột nhiên tặng tôi con cáo bông màu hồng dễ thương này. Nhìn từ trên xuống dưới một hồi mới phát hiện ra tấm thiệp nhỏ được gắn trên chiếc khăn quàng cổ.

“Em vẫn thường gọi anh là cáo già nên hôm nay gửi tặng em con cáo dễ thương này, cứ xem nó là anh sẽ giúp em đỡ nhớ anh đó”.

Không ngờ Nhật Nam lại có những lúc sến sẩm như vậy, cơ mà tôi thích thế. Có lẽ có người yêu trẻ con như tôi cũng làm anh trẻ ra bớt, thôi thì bây giờ chỉ việc ở nhà chờ anh về, sẽ rất nhanh thôi.…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.