Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 61




Mấy ngày sau đó, thỉnh thoảng tôi lại nhìn thấy bà ta, khi thì đứng gần nhà, khi đứng trước cổng trường. Tôi nhìn thấy tất cả nhưng vờ như không biết, bà ta vẫn vậy, vẫn âm thầm đứng ở một góc khuất nào đó để nhìn thấy tôi. Lâu lâu lại xuất hiện trước cửa nhà bộ quần áo mới, hay một ít quà bánh của con gái, có hôm đi siêu thị lúc trời mưa, đến khi trở ra lại thấy một chiếc ô nhỏ trên xe, hay chiếc áo khoác khi trời lạnh. Những việc làm nhỏ nhoi đó lại chạm đến trái tim tôi, dần dần tôi không còn ác cảm với bà ta nữa.

Liên tiếp mấy ngày sau tôi không nhìn thấy bà ta, đi đâu tôi cũng nhìn quanh quất tìm kiếm nhưng hoàn toàn không có. Tôi bắt đầu cảm thấy lo sợ, đầu óc cứ suy nghĩ lung tung làm tôi vô cùng mệt mỏi. Ngồi học mà một chữ cũng không vô đầu, tôi quyết định quay sang hỏi Khánh.

-Khánh.

-What?

-Bà…bà ấy dạo này sao rồi?

Khánh hơi bất ngờ, rồi gương mặt bỗng trở nên buồn bã.

-Mẹ bị bệnh mấy ngày nay, nhưng không chịu ăn cũng không chịu đi bác sĩ, ai khuyên hay nói gì cũng không nghe hết.

-Bệnh gì, có nghiêm trọng không?

Giọng nói tôi có phần khẩn trương, sao nghe bà ta bị bệnh mình lại lo như thế chứ.

-Suy nhược cơ thể, cứ như vậy anh sợ mẹ chịu không nổi. Bi em đến thăm mẹ được không?

-Em….

Mặc dù trong lòng rất muốn đến thăm bà ta nhưng tôi lấy tư cách gì bước vào nhà của Khánh bây giờ? Liệu bác trai có chấp nhận để tôi đặt chân ở đó không? Rồi tôi phải đối diện với bà ta như thế nào?

-Chỉ có em mới giúp được mẹ lúc này thôi, được không Bi?

Giọng Khánh khẩn thiết đến nỗi tôi phải gật đầu đồng ý. Khánh chở tôi đến cổng nhà, tôi hồi hộp đến toát mồ hôi. Đây là lần đầu tiên đến nhà Khánh, nó lớn hơn, đẹp hơn so với tưởng tượng của tôi.

-Vào thôi.

Khánh nắm tay tôi dẫn vào, vừa bước tới cửa đã gặp bác trai ngồi trên ghế phòng khách, thấy tôi ông cũng vô cùng bất ngờ.

-Cháu chào bác.

Tôi rụt rè cúi đầu, tuy không có ác cảm với bác nhưng có lẽ ai giàu có như vậy cũng sẽ khinh thường con nhỏ nghèo khó như tôi mà thôi.

-Cháu ngồi xuống bác cháu mình nói chuyện xíu nhé.

Khánh hiểu ý vỗ vai trấn an tôi rồi đi lên lầu, tôi vô cùng hồi hộp, không biết có chuyện gì mà lại muốn nói chuyện riêng với tôi nữa. Như đọc được suy nghĩ của tôi, bác trai mỉm cười hiền từ.

-Cháu đừng lo, cứ thoải mái tự nhiên đi.

-Dạ.

Nghe bác ấy nói tôi cũng nhẹ nhàng hơn phần nào. Nhấp một ngụm trà, bác bắt đầu nói chậm rãi đúng mực của một người đàn ông thành đạt.

-Bác rất tiếc về chuyện của mẹ cháu, nghe thằng Khánh nói cháu đã suy sụp mấy ngày liền bác cũng lo lắm. Còn chuyện của mẹ nó, bác biết cháu rất buồn và khó chấp nhận, bác cũng giống như cháu vậy, tự nhủ sẽ không bao giờ tha thứ cho người đàn bà đó, nhưng cuối cùng cũng làm không được. Tình mẫu tử là một thứ tình cảm thiêng liêng không có cách nào chia cắt được, bác biết cháu cũng rất quan tâm bà ấy nên mới có mặt ở đây. Bà ấy đã khổ sở như vậy rồi nên cháu hãy cho bà ấy một cơ hội, đó cũng là cho cháu một cơ hội. Cháu hiểu ý bác chứ?

Tôi lắng nghe không bỏ sót một chữ nào, tôi nên quyết định như thế nào đây. Cũng vì chuyện này mà tôi suy sụp mấy ngày tưởng như không đứng dậy nổi, còn bà ta thì đau bệnh nằm trong kia, ông trời đúng là trớ trêu khi sắp đặt cuộc đời tôi éo le như vậy, chẳng lẽ đang muốn thử thách sức chịu đựng của tôi sao?

-Gia đình này vẫn luôn chào đón cháu, ngay từ lần đâu tiên thằng Khánh dắt cháu về ra mắt bác đã rất yêu mến cháu vì sự giản dị và ánh mắt biết nói của cháu, cho đến bây giờ vẫn vậy, bác vẫn luôn muốn có một đứa con gái cho vui nhà vui cửa, với lại cháu biết đó thằng Khánh nó chỉ nghe cháu chứ không nghe hai bác.

Nước mắt tuôn ra, tôi khóc với sự chân thành của bác ấy, vốn nghĩ sự có mặt trên đời của tôi làm ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình bác nên chắc sẽ không ưa gì tôi, nhưng bác ấy tốt hơn tôi nghĩ nhiều, vừa ấm áp lại rất nhân từ, tôi cảm thấy được an ủi nhiều lắm.

-Bác chỉ nói nhiêu đó thôi, cháu lên thăm mẹ đi.

Tôi vừa đi vừa suy nghĩ những lời nói của bác ấy, nếu tôi chấp nhận tha thứ chẳng phải tôi sẽ có một gia đình như mơ hay sao.

-Mẹ ở trong này nè Bi.

Khánh mở cửa cho tôi, vừa bước vào nhìn thấy gương mặt tiều tụy ấy tôi bật khóc. Hai mắt nhắm nghiền mệt mỏi, hơi thở khó khăn, từng cơn ho tra tấn làm bà ta dường như không thở nổi, hình ảnh hốc hác đó làm tôi thương cảm, muốn chạy tới ôm lấy thân hình đang run lên khổ sở.

-Mẹ, Bi nó đến thăm mẹ nè.

Nghe Khánh nói bà ta mở mắt ra nhìn và vô cùng xúc động, miệng lắp bắp từng chữ khó khăn.

-Như Ý.

Tôi bước tới gần, không nói không rằng, còn bà ta mừng lắm tay run rẩy nắm lấy tay tôi, lần đầu tiên tiếp xúc gần như vậy tôi cảm nhận được hơi ấm truyền sang, dường như không còn khoảng cách giữa hai người nữa.

-Con gái, tha thứ cho mẹ được không?

Tôi khẽ gật đầu, ngay khoảnh khắc ấy tôi nhìn thấy nụ cười trên môi bà ấy, rất thỏa lòng, còn tôi như trút bỏ được gánh nặng trong lòng, người bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn. Đúng là chỉ có tha thứ mới có thể làm con người ta sống vui vẻ hạnh phúc được.

-Vậy con có thể gọi ta là mẹ được chứ?

Cả Khánh cũng nhìn tôi chờ đợi, hơi ấp úng xíu nhưng cuối cùng tôi cũng thốt lên được làm mọi người nhẹ nhõm, bà ta siết chặt lấy tay tôi như sợ đây chỉ là một giấc mơ và khi buông tay thì mọi thứ sẽ biến mất.

-Tôi… con chấp nhận mẹ, nhưng đó chỉ là trên danh nghĩa còn tình cảm thì phải cần thời gian để vun đắp, tạm thời con vẫn ở bên kia cho đến khi con chuẩn bị tinh thần tốt, nhưng sẽ thường xuyên về thăm mọi người. Còn nữa, mẹ cũng cố gắng dưỡng bệnh để mai mốt con đến mới có người nấu cơm con ăn được chứ.

-Sao cũng được, miễn con chấp nhận mẹ là được rồi.

Không khí trở nên vui vẻ không còn ảm đạm như lúc mới bước vào, quyết định của tôi làm cho mọi người đều vui vẻ, nhưng quan trọng là tôi cảm thấy rất hạnh phúc, trong lòng dễ chịu có lẽ là quyết định đúng đắn rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.