Đố Liệt Thành Tính

Chương 63




Thẩm Diên ngã xuống, bất tỉnh nhân sự, không biết gì nữa. Trong lúc mơ mơ màng màng, y cảm thấy có người khiêng mình lên xe, đút thuốc và châm cứu, y nghĩ chắc là mình đã trở về viện.

Không biết ngủ bao lâu, y có chút ý thức, nhưng không thể mở mắt, âm thanh khàn khàn, trong hỗn loạn nhớ đến Tri Tuyết, thì thào nói: "Ta muốn đi tắm."

Liền nghe có người nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi ngồi cũng không yên, tắm rửa cái gì, quay đầu lại chết chìm trong thùng nước."

Y không muốn đã trở về viện mình, nhưng đến tắm rửa cũng không thể làm chủ, càng lúc càng ủy khuất, vùi vào trong gối nói thầm: "Thối hết rồi."

Nam nhân buồn cười hỏi: "Thối chỗ nào?"

Y không trả lời, gọi Tri Tuyết thêm hai lần nữa, nói muốn tắm, nhúc nhích bò xuống giường muốn đi tắm.

Thẩm Diên lúc mơ màng cũng không có gì khác, chấp niệm quá sâu, chuyện đã muốn làm nhất định phải đi làm.

Nam nhân hai tay ôm lấy y trở về, ho khan một tiếng: "Không tắm không được sao."

Y rầu rĩ "Ừ" một tiếng.

Nam nhân liền nói: "Đây chính là ngươi tự tìm."

Sau đó trong phòng dần dần nóng lên, mùi thuốc tắm lan tràn, Thẩm Diên lại được bế lên, đặt vào thùng tắm, cẩn thận tắm rửa.

Thẩm Diên lúc này cực kỳ phối hợp, mặc dù không thích nói chuyện, nhưng cũng không ngồi yên, bảo há miệng là há miệng, bảo ôm là ôm, để người ta tắm rửa từ trong ra ngoài đến khi da thịt đỏ bừng, rồi mới vớt ra khỏi nước. Y nhanh chóng được lau khô, bọc áo bông lại, nam nhân cho y uống một chén thuốc đắng, một chén canh gừng, sau đó nhét y vào trong chăn.

Từ đầu đến cuối y đều không có phản kháng, chén canh gừng y uống có mùi vị giống chén canh trong hào xá, làm y rất ấm lòng.

Y lại ngửi ngửi thân thể của mình, chỉ có thoang thoảng mùi thuốc, đầu tóc sạch sẽ sảng khoái, ngay cả khoang miệng cũng được cẩn thận cọ rửa.

Lúc này y mới thả lỏng tinh thần, nghiêng đầu, chìm vào giấc ngủ.

Giữa chừng uống trà xin nước, lật người đá chăn, gọi Triệu Song Tri Tuyết không biết bao nhiêu lần.

Ngơ ngơ ngẩn ngẩn biết mình đã ngủ rất lâu, mơ rất nhiều giấc mơ kỳ lạ.

Phụ thân, mẫu thân, rắn, những bóng dáng kỳ dị lần lượt lướt qua, cuối cùng lại rơi vào trong một không gian vô cùng yên tĩnh.

Một không gian mà mọi thứ dường như đứng yên.

Ngay cả một chút gió nhẹ cũng không có.

Trong mộng, y không giống một người, mà giống một cái cây, từ trên xuống dưới, lẳng lặng nhìn một người dưới tàng cây.

- Hình như là Vệ Toản, nhưng dường như khác với người mà y quen biết.

Một chân co lại ngồi ở dưới gốc cây, không có dáng vẻ kiêu ngạo của tuổi trẻ, đuôi mắt có nếp nhăn xa lạ, ánh mắt như ngọc đen, hàm chứa vài phần thấu suốt ôn nhu.

Hắn giống như lớn lên dưới tán cây này, dựa vào y thật lâu.

Thỉnh thoảng bắt được một hai cánh hoa lê rơi xuống.

Như bắt gặp một giấc mơ tan vỡ.

Vệ Toản khẽ gọi y một tiếng: "Chiết Xuân."

"Hình như ta lại quên mất một số chuyện."

"Chỉ là ta nghĩ...... Quên đi cũng tốt."

......

Lúc Thẩm Diên tỉnh lại, bị người ta ôm vào trong ngực, đầu óc đau âm ỉ, toát ra một tầng mồ hôi, áo bông trên người đã ướt đẫm.

Tinh thần y vẫn chưa minh mẫn, mở miệng muốn gọi người, lại chạm phải ánh mắt của Vệ Toản.

Y ít nhiều đã quen với chuyện ngủ chung giường với Vệ Toản.

Vệ Toản cũng vừa tỉnh dậy không lâu, cười nửa miệng nhìn y: "Tỉnh rồi hả?"

Không biết tại sao, thấy vẻ mặt này của Vệ Toản, y lại chột dạ, hồi lâu mới "ừ" một tiếng.

Vệ Toản một tay sờ trán hắn, một tay sờ trán mình, thở phào nhẹ nhõm: "Hạ sốt rồi."

Thẩm Diên lại khẽ "Ừ" một tiếng.

Có lẽ y đã nhớ đến Vệ Toản suốt hai ngày trong trường thi, bây giờ thật sự nhìn thấy, cảm thấy có chút khác biệt.

Cụ thể khác ở đâu, y cũng không thể nói rõ được, nhưng so với tưởng tượng trong đầu, hắn hiện giờ anh tuấn hơn một chút.

Lời này y không định nói ra, chỉ nhẹ nhàng gọi: "Vệ Kinh Hàn."

Vệ Toản hừ nhẹ một tiếng, nói: "Bây giờ biết gọi ta rồi sao?"

"Ngươi có biết ngươi đã gọi Tri Tuyết Chiếu Sương bao nhiêu lần không?"

Vệ Toản thật sự không nhịn được cơn ghen tuông này.

Ba ngày thi Hương, hắn vì tiểu bệnh tử bận rộn đến chân không chạm đất, mời thánh giá, phái người giám sát phủ An vương và trường thi, bản thân còn phải tìm mọi cách để ở trong trường thi lâu hơn một chút, hao tâm tổn sức chăm sóc cho y.

Canh gừng cũng nấu, thuốc thang cũng sắc, tới tới lui lui đều không ngủ được, chỉ sợ tiểu bệnh tử sẽ sinh bệnh mà chết.

Ai ngờ Thẩm Diên lăn qua lộn lại, chỉ biết nhắc tới hai thị nữ.

Hắn xem như đã hiểu, tiểu bệnh tử đúng là không có lương tâm.

Quay đầu thấy y mím môi cười, càng thêm tức giận: "Ngươi còn cười."

Xoay người lại, liền đè lên hôn.

Thẩm Diên không còn chút sức lực nào, ngay cả né tránh cũng chậm chạp, bị m*t vành tai, hôn lên mặt, cuối cùng Vệ Toản giữ chặt cổ tay, ngậm lấy môi y.

Thẩm Diên không biết đã uống bao nhiêu thuốc, lưỡi giống như đã ướp gừng với nhân sâm, chỉ còn vị cay đắng, nhưng lại ngoan ngoãn hiếm có.

Môi lưỡi quấn quýt, đôi mắt Thẩm Diên cũng dần dần ướt át.

Dường như tất cả đều quay trở về cái đêm mưa gió lạnh lẽo trong trường thi kia. Vệ Toản giống như đang nằm trên tấm ván gỗ mốc meo, nhốt người khiến lòng hắn rối loạn, không cho chạy trốn, nếm thử hết lần này đến lần khác.

Một lúc sau, Vệ Toản mới lẩm bẩm: "Sao hôm nay ngươi thành thật vậy?"

Thẩm Diên liếc xéo hắn một cái: "Rắp tâm xấu xa, định lây phong hàn qua cho ngươi."

Ánh mắt mang theo móc câu.

Vệ Toản cúi đầu cười, hồi lâu mới trầm giọng nói: "Ngươi gọi tên ta nữa đi."

Thẩm Diên mí mắt run lên, gọi hắn: "Kinh Hàn."

Vệ Toản lúc này mới nhẹ nhàng thả tay Thẩm Diên ra, như là thở phào nhẹ nhõm, nói: "Bệnh suốt ba ngày rồi, cuối cùng cũng tỉnh."

Nhưng Thẩm Diên lại nói: "Ta đã sớm đoán được mình sẽ sinh bệnh, cho nên cũng không có gì ghê gớm."

Vệ Toản ôm tiểu bệnh tử cách lớp áo bông mềm mại, chôn vào cổ y, thấp giọng nói: "Nên trách ta."

Vệ Toản mấy ngày nay miên man suy nghĩ, nếu không phải bị hắn liên lụy, ba năm sau Thẩm Diên mới đi thi, lúc đó sẽ không kinh hãi dầm mưa, cũng không bị An vương theo dõi.

Thẩm Diên lúc này không làm gì được Vệ Toản, trầm mặc hồi lâu, rồi đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc hắn.

Vệ Toản nói: "Tôi đã định bảo ngươi đừng thi rồi."

Kỳ thật mỗi đêm hắn đều ở trên lầu giám thị, từ xa nhìn dáng vẻ bơ phờ của tiểu bệnh tử.

Mỗi buổi sáng khi Thẩm Diên thức dậy, sắc mặt y vô cùng tái nhợt, ngay cả nhấc tấm ván gỗ ngủ lên để viết chữ cũng cố hết sức, ăn uống không trôi lực bất tòng tâm, giống như một tờ giấy mảnh, không biết khi nào bị gió thổi đi.

Nhưng hắn lại không thể đưa tay kéo y lại.

Khoa cử trường thi nhiều người phức tạp, sự công bằng mới là quan trọng nhất, cho dù hắn có gửi chăn đệm cho y, thứ hạng của Thẩm Diên sau này cũng khó mà nói được.

Thẩm Diên hạ quyết tâm tiến vào trường thi, gây dựng công danh, nếu như bị hắn hủy hoại, sợ rằng cả đời này y sẽ hận hắn.

Cuối cùng, chuyện hắn có thể giúp y, chỉ là vài chén canh gừng mà ai cũng có.

Khi đó hắn mới hiểu vì sao mẫu thân mình luôn trông chừng Thẩm Diên trong phủ.

Người luôn được chăm sóc cưng chiều, nuôi dưỡng cẩn thận trong phủ Tĩnh An Hầu, vừa mới thả ra ngoài, lại phải chịu nhiều khổ sở như vậy.

Lúc hắn đưa Thẩm Diên từ trường thi về, y vẫn còn sốt cao, tóc ướt đẫm mồ hôi, làn da mỏng manh nổi mẩn đỏ do ẩm ướt, ngay cả muỗi cũng biết y rất dễ bắt nạt, xúm lại chích khắp người y, tiểu bệnh tử lại không kiên nhẫn, gãi rách cả da.

Lúc bệnh nặng, còn nói mê nói sảng, run lẩy bẩy hét lên có rắn.

Hắn phải dỗ đi dỗ lại, nói rất nhiều lần, là rắn đã chết rồi.

Tiểu bệnh tử nghe vậy, lông mày mới giãn ra, nhưng mặt mày lại ướt đẫm, mơ mơ hồ hồ gọi cha gọi mẹ, liên tục lảm nhảm thổ ngữ quê hương.

Vệ Toản nhìn y, cảm thấy môi lưỡi mặn chát.

Hắn dùng đầu ngón tay xoa khuôn mặt Thẩm Diên, lại nảy sinh một loại d*c vọng khác.

Hắn muốn đem Thẩm Diên về nuôi trong viện của hắn, nuôi trên giường mềm, lấy nước canh thơm ngon tẩm bổ, dùng lụa là quý giá bọc lại.

Sau đó khoá cửa lại, để không ai có thể làm hỏng thỏ bông của hắn nữa.

Hắn hỏi: "Còn sợ không?"

Thẩm Diên cậy mạnh đáp: "Ta không sợ nữa."

Một lát sau, Thẩm Diên lại nói: "Là ta tự nguyện đi thi."

Vệ Toản ảo não "Ừ" một tiếng.

Đột nhiên, hắn cảm thấy có gì đó chạm nhẹ vào đỉnh đầu, như thể những hạt mưa nhẹ rơi trên đỉnh tóc.

Vệ Toản chợt nhận ra, lập tức trở nên tỉnh táo: "... Ngươi vừa hôn ta đúng không?"

Liền nghe Thẩm Diên giả vờ vô tội nói: "Không có."

Thấy y như vậy, Vệ Toản lại càng thêm chắc chắn: "Ngươi hôn rồi."

Thẩm Diên hết nhìn phải rồi lại nhìn trái, chậm rãi ho khan một tiếng, nói: "Trời đã sáng, ngươi còn không đi à?"

Vệ Toản chợt nhếch môi, hỏi: "Đi đâu?"

"Thẩm Chiết Xuân, có phải ngươi bị sốt đến váng đầu rồi không, đây là Chẩm Qua viện của ta."

Thẩm Diên giật mình, nói: "Cái gì?"

Bởi vì có màn che giường, Vệ Toản hiện giờ cũng xông cùng một loại hương giống như y, y lại bệnh đến đầu óc trì độn, cho nên nhất thời không phát hiện mình đang ở đâu, trong tiềm thức cảm thấy mình đang ở trong Tùng Phong viện của mình.

Lúc này mới ý thức được, chăn đệm giường màn, không có thứ gì y quen thuộc, tất cả đều mang theo chút phong cách đơn giản sảng khoái của Vệ Toản.

Lúc này mới cúi đầu kéo vạt áo nhìn hồi lâu, lúng túng nói: "Ta...... tắm rửa?"

Vệ Toản "Ừ" một tiếng, nói: "Chính người kêu nhất định phải tắm."

Thẩm Diên nhớ tới cảm giác được người ta tắm rửa trong lúc ngủ, yết hầu giật giật: "Ngươi gọi người tắm cho ta hả?"

Vệ Toản vô cùng tốt bụng ân cần: "Ta tắm cho ngươi."

Thẩm Diên sững người.

Vệ Toản ôm người vào lòng, nghiêm túc nói: "Ta đây không phải là quan tâm đ ến ngươi sao? Sợ ngươi trở về Tùng Phong viện, bị người ta nhìn thấy sẽ ngượng ngùng, Tri Tuyết Chiếu Sương nếu biết được cũng khó xử."

Cho nên hắn dứt khoát ôm người đem về viện của mình.

Trước mặt hai tiểu nha đầu đang lo lắng, hắn không thèm liếc mắt nhìn Tùng Phong viện một cái, trực tiếp mang người về phòng mình.

Vệ Toản cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Nói xong, lại nhẹ nhàng gảy dây áo của Thẩm Diên.

Ghé sát tai y tốt bụng nhắc nhở: "Thẩm ca ca, xiêm y huynh mặc hiện giờ đều là của đệ."

Chậu than và địa long trong phòng đã cháy hết, vì vậy anh chỉ khoác cho Thẩm Diên một cái áo rộng thùng thình, ngoài ra không có gì khác.

Có lẽ Thẩm Diên cũng tự mình nhận ra, hai chân cọ vào nhau, toàn thân đỏ bừng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Vệ Toản, ngươi thật vô sỉ."

Nhưng hắn lại đắc ý hôn lên vành tai Thẩm Diên, cười nói: "Không phải thích nhìn ta ghen sao?"

Bây giờ thì tốt rồi, hắn ghen tới bến cho mà xem.

"Thẩm ca, mặc kệ ngươi gọi ta là ai, ta đều sẽ hầu hạ ngươi."

Thẩm Diên có lẽ không phải là người tốt.

Nhưng hắn cũng sắp trở thành một tên côn đồ.

Hắn đối với tiểu bệnh tử cực kỳ tham lam vô sỉ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.