Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Chương 38




Cùng Nam Thừa Diệu đi vào khách điếm, lúc này mới phát hiện có một đội người ngựa đang đợi bên ngoài cửa, đầu đội mũ sắt vai mang áo giáp, trải qua gió tuyết, xem ra là vừa mới đi xa trở về.

Dường như Nam Thừa Diệu đã nhìn thấy thắc mắc của ta, nên ôm lấy eo của ta, nhẹ giọng cười nói: “Mấy ngày trước, ta dẫn người đi một vòng qua các vùng của Mạc Bắc, hôm nay vừa trở về Nghiệp Thành liền nghe thấy nơi nơi đều hát bài ‘Thượng kinh thanh phong’ này.”

Ta cảm thấy có phần ngượng ngùng, xấu hổ hạ xuống mi mắt, cười nói: “Ta đã đến Nghiệp Thành năm ngày, mãi vẫn không gặp được điện hạ, đành phải nghĩ đến biện pháp này.”

Hắn khẽ cười nói: “Nếu không nhờ như thế, làm thế nào mà ta có thể đoán được nàng đang ở nơi này, sợ rằng Vương phi sẽ phải ăn ngủ ở đầu đường.”

Ta nghe vậy thì không khỏi mỉm cười ngước mắt nhìn hắn, lúc này mới chú ý đến bầu không khí kì lạ ở xung quanh, liền tỉnh ngộ ra, hiện tại bản thân vẫn đang giả trang làm nam nhi lại bị hắn ôm ở trong ngực, cùng khoác chiếc áo hồ cừu.

Vô cùng lúng túng, không kiềm được mà tự trách chính mình, cũng vì những mệt mỏi được xoa dịu bởi hơi ấm của chiếc áo hồ cừu mà nhất thời ta không chú ý đến tình trạng này, lại còn ung dung tựa vào lồng ngực của hắn mà không hề tránh né.

Hắn cũng không buông tay, vẫn như trước, một tay khép lại chiếc áo hồ cừu, một tay ôm lấy bờ vai của ta. Cười như không cười liếc mắt nhìn ta, cũng không nói một lời.

Ta vừa xấu hổ vừa không biết làm sao, ở trong lồng ngực của hắn mà nhẹ giọng nói: “Điện hạ còn không nhanh thả ta ra. Là muốn để người khác nghĩ rằng đoạn tụ chi phích sao? *đồng tính nam*

Hắn hạ xuống ánh mắt nhìn ta, cười một tiếng: “Nếu như với một thiếu niên tuấn tú xinh đẹp thế này, ta cũng không ngại.”

“Điện hạ.”

Có lẽ vì nhìn thấy nét mặt buồn bực của ta, hắn cười cười buông ta ra, lại cởi xuống chiếc áo hồ cừu ở trên người, tự mình khoác lên vai ta.

“Điện hạ…”

Ta định không nhận, nhưng lời còn chưa dứt liền bị nụ cười thờ ơ của hắn cắt ngang: “Thế nào, đã nghĩ thông suốt rồi sao? Vẫn là hai người thì ấm áp hơn đúng không?”

Ta bất đắc dĩ nhìn hắn, biết có nhiều lời cũng vô ích. Hắn cười, bước về phía thuộc hạ phân phó: “Để lại một người ở đây thu xếp, những người khác theo ta hồi phủ.”

Vừa nói xong, vừa quay lại nhìn ta, khẽ cười ra hiệu.

Ta vội vàng lên tiếng nói: “Điện hạ, hiện tại thân thể của Sơ Ảnh không được khoẻ, sợ rằng sẽ có nhiều bất tiện, hay là cứ để ta ở lại, đợi cho đến khi thu xếp ổn thoả mọi chuyện sẽ theo đến quan phủ sau.”

Hiện giờ hắn đã bình yên vô sự, như vậy bức thư kia cũng không vội giao cho hắn lúc này, những người đi theo hắn đều là nam tử trên người mặc quân phục, trong khi Sơ Ảnh chỉ là một cô nương lại còn ốm đau nằm trên giường, nếu để họ giúp nàng ngồi dậy thật sự là rất phiền phức.

Nam Thừa Diệu cũng không miễn cưỡng ta, khẽ gật đầu cười nói: “Sao, nàng cũng theo tới ư?”

Cũng không đợi ta trả lời, liền hơi quay đầu về phía một thiếu niên mặt mày thanh tuấn ở bên cạnh căn dặn: “Tần Chiêu, ngươi ở lại bảo vệ Vương Phi.”

Mặc dù những người trước mắt đều là kẻ thân kinh bách chiến *dày dạn kinh nghiệm*, nhưng thời điểm nghe thấy thân phận của ta bọn họ cũng khó tránh khỏi có phần kinh hãi, rồi lại nghĩ đến hiện tại đang ở bên ngoài, phân vân không biết nên hay không nên hành lễ.

Mặc dù biết là không phải nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ khổ sở không biết làm thế nào của bọn họ khiến ta có chút buồn cười. Còn Nam Thừa Diệu thì lại không có lòng tốt, trực tiếp nhẹ giọng bật cười, hắn tiêu sái phi thân lên ngựa, mỉm cười nói với đám thuộc hạ: “Đi thôi, trước tiên cứ theo ta trở về, sau này vẫn còn cơ hội diện kiến, không cần phải vội vàng.”

Hắn dẫn đầu mọi người dần dần đi xa, Tần Chiêu thì ở lại giúp ta thu xếp mọi chuyện.

Đây là một thiếu niên mặt mày tuấn tú, nhìn qua cũng không lớn hơn Liễm bao nhiêu, đôi mắt tựa như chứa đựng sự bao dung cả đất trời, trên người có khí khái trầm tĩnh, thanh khiết mà nhẫn nại.

Còn trẻ như vậy mà lại có được khí chất này, thật sự ta không thể đem Tần Chiêu ở trước mắt gắn với đại danh vị Long phi tướng quân bách chiến bách thắng, xông pha trong huyết vũ tinh phong *mưa máu gió tanh*.

Hiển nhiên là hắn nhận ra ánh mắt của ta, nhưng mà vẫn ung dung hành sự, không hề kiêng dè, nhưng lại luôn trầm mặc không nói một lời.

Ta đi lên lầu gọi Sơ Ảnh, tiểu nha đầu này khi nghe nói Tam điện hạ đến thì lập tức tỉnh táo không ít, vui mừng rạo rực, xem ra đã có tinh thần hơn rất nhiều.

Ta thoáng yên lòng, dìu nàng đi xuống lầu, Tần Chiêu đã chuẩn bị rất tốt hết thảy mọi thứ, dắt “Trục Phong” và “Tử Yến” chờ bên ngoài cửa khách điếm.

Đại danh của hắn sớm đã truyền khắp Mạc Bắc, ở trong lòng người Nghiệp Thành, gần như có thể nói là chẳng khác gì thần tiên.

Bởi vậy, hiện tại mặc dù trời lạnh nhưng vẫn có không ít người tụ tập xung quanh hắn, ánh mắt tôn sùng cùng kính yêu.

Rõ ràng là hắn càng có sở trường trong việc đối phó với quân địch bao nhiêu thì càng không giữ được sự niềm nở với dân chúng bấy nhiêu, mặc dù vẫn thân thiện đối đáp giữ lễ, nhưng rốt cuộc vẫn có phần lúng túng, phần lớn thời gian chỉ là im lặng lắng nghe.

Nhưng mà dù rằng như thế thì vẫn không ngăn được lớp người vây xung quanh hắn ngày càng dày.

Hắn thấy ta xuống lầu, trong ánh mắt dường như thoáng có nét thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh lại, định dìu Sơ Ảnh đang trong dáng vẻ của một thư đồng.

Bàn tay vừa đưa đến một nửa liền đột nhiên cứng lại ở giữa không trung, tiến thoái không được, có vẻ như đang nghĩ đến việc, nếu như ta là nữ cải nam trang, như vậy e rằng Sơ Ảnh cũng là nữ tử.

Ta mỉm cười, đem tay tải cũng không nặng ở trong tay đưa đến, nói nhỏ: “Phiền tướng quân.”

Hắn tự tay tiếp nhận, sau đó có lẽ bởi vì nhận ra trọng lượng của tay nải quá nhẹ mà khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn ta một cái, ngay sau đó im lặng hạ xuống ánh mắt, cất bước dắt ngựa ra ngoài.

Giọng nói của Nam Thừa Diệu trong cuộc đối thoại vừa nãy cũng không lớn, lại hoà lẫn trong tiếng gió tuyết, nên chỉ có hắn và mấy người thuộc hạ chung quanh là nghe thấy.

Nhưng mà Nam Thừa Diệu lại tự mình đến đây, còn để Tần Chiêu ở lại, điều này cũng đủ để mọi người tò mò không thôi đối với thân phận của ta.

Lão bản nương có lẽ là vì thấy Tần Chiêu ít lời lại trầm mặc nên không dám cố chấp từ chối, lúc này nhìn thấy ta đi xuống, liền tiến lên mấy bước nhét bạc trở lại vào trong tay ta, “Mục tiểu ca, nếu ngươi là người của Tam điện hạ thì cũng là ân nhân của Nghiệp Thành chúng ta, tiền thuê phòng này cho dù thế nào ta cũng không lấy.”

Ta vội vàng chối từ, nhưng lại không biết làm thế nào để không nhận, đành đem bạc đặt lên quầy, quay về phía nàng chấp tay thi lễ.

Nàng hoảng sợ, vội vàng nâng ta dậy, “Mục tiểu ca đang làm gì vậy?”

Ta nhìn vào ánh mắt chân thành của nàng, lên tiếng nói: “Mấy ngày nay, may mắn được lão bản nương quan tâm, đại ân này không có lời nào có thể cảm tạ, hiện tại đã đến lúc chia tay, mong rằng lão bản nương ngàn vạn lần đừng làm Mục Khâm khó xử.”

“Đây là một chút tâm ý của chúng ta, sao lại bảo là khó xử…”

Ta tiếp tục cúi chào, sau đó nhìn nàng từ từ lên tiếng, giọng nói cứng rắn: “Người sai rồi, Tam điện hạ trị quân từ trước đến nay đều tuân theo kỷ luật nghiêm minh, trong đó, điều thứ nhất là không thể quấy rầy đến nhân dân, lúc hành quân đánh giặc còn phải nhớ ‘Đống tử bất sách ốc, ngạ tử bất kiếp lược’ *Chết rét không cướp nhà, chết đói không cướp lương thực*, hiện tại, làm sao Mục Khâm có thể làm trái với quân kỷ mà chiếm lấy tiền thuê phòng của người, cho nên ta mới nói, mong rằng lão bản nương ngàn vạn lần đừng làm ta khó xử, chỉ một mình Mục Khâm là chuyện nhỏ nhưng phá huỷ kỷ cương của Tam điện hạ mới là chuyện lớn.”

“Điều này…” Nét mặt của nàng ra vẻ khó xử, vô cùng nôn nóng nhưng lại không biết nên đối đáp thế nào.

Ta biết người dân Nghiệp Thành chất phác, lão bản nương lại là người có lòng trượng nghĩa nhiệt tình, nếu cứ như vậy mà rời đi, nhất định nàng sẽ buồn phiền suốt mấy ngày.

Vì thế ta khẽ cười nói: “Thân ở tại Nghiệp Thành, lão bản nương còn lo lắng không có cơ hội vì quốc gia mà cống hiến hay sao? Mấy ngày nay ta ở tại “Bán khê” này của ngươi, xem như cũng đã rõ ràng cái gì gọi là ‘Nghiệp thành thiêu tửu đáo bán khê’ *Rượu trắng Nghiệp Thành đến Bán khê*, quả thật là danh bất hư truyền, hiện tại là lúc trời lạnh đất đóng băng, tướng sĩ đi hành quân đều cần đến rượu trắng để làm ấm người, đợi ta trở về bẩm báo với Tam điện hạ, để người đi đến nơi thu mua một số lượng lớn, ngươi xem có được không? Đến lúc đó lão bản nương cũng không được cất giấu, không muốn lấy ra đấy?”

Sau khi nói như thế thì nàng vui mừng trở lại, cười nói: “Mục tiểu ca ngươi cứ yên tâm đi, nhất định ta sẽ đem loại rượu tốt nhất giữ lại cho các ngươi!”

Ta mỉm cười cáo biệt với nàng, ra cửa, trước tiên giúp Sơ Ảnh khoác cẩn thận chiếc áo choàng hồ cừu, đảm bảo rằng sẽ không bị cảm lạnh, hỏi: “Vẫn còn sức lực để cưỡi ngựa sao? Nếu không thể thì để ta cho người mướn một chiếc kiệu.”

Nàng nở nụ cười: “Vừa uống thuốc còn ngủ được một giấc, đã tốt hơn rất nhiều, lại có thể nhìn thấy Tam điện hạ, bệnh này ư, sớm đã khoẻ rồi.”

Ta nhịn không được mà bật cười, nhìn thấy hai gò má của nàng vẫn còn đỏ ửng như cũ, biết rằng bệnh tình hãy còn chưa hết, nhưng mà nàng đã có sức lực để nói đùa thế này, thì xem ra tinh thần cũng không tệ, chắc hẳn nếu chậm rãi cưỡi ngựa đến quan phủ cũng không có vấn đề gì.

Nghĩ tới điều này, liền dìu nàng đến phía trước Tử Yến, giương mắt, lại chạm phải ánh mắt lẳng lặng chăm chú của Tần Chiêu

Hắn thấy ta nhìn hắn, cũng không lúng túng, chỉ là lặng lẽ hạ xuống ánh mắt, vẫn như trước không nói lời nào, trầm mặc vươn tay đỡ Sơ Ảnh.

Sơ Ảnh dưới sự giúp đỡ của hắn mà ngay lập lức vững vàng ngồi trên lưng ngựa. Tần Chiêu xoay người dắt “Trục Phong” đến, ta nhẹ nhảy lên. Đợi cho đến khi ngồi an ổn mới phát hiện Tần Chiêu vẫn đang đứng trước ngựa, chưa kịp thu hồi cánh tay phải.

Không khỏi có chút xấu hổ nhìn hắn mỉm cười.

Hắn nhìn ta, bỗng nhiên khoé môi vẽ ra nụ cười rất nhạt, không biết là đang cười ta hay là cười chính hắn, nụ cười kia lại như áng mây ở dưới ánh trăng. Trong nháy mắt liền thấp sáng lên khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Ta mỉm cười. Khi cẩn thận nhìn lại thì đường cong nhàn nhạt trên vành môi của hắn đã sớm biến mất, không lưu lại một chút nào, cũng như áng mây, lướt qua trong phút chốc.

Hắn xoay người, nhanh nhẹn phi thân lên ngựa của mình, trầm mặc chờ ta ra hiệu xuất phát.

Ta khẽ mỉm cười gật đầu, vì thế ba người liền thúc ngựa chầm chậm đi về phía quan phủ của Nghiệp Thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.