Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Chương 133: Phiên ngoại: Tô Tu Miễn (Hạ)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Bạch Liên

1133430224e58271c8l

Hắn thích Hải đường.

Rừng hoa Hải đường bên khe suối Nhược Gia là nơi hắn yêu thích nhất, khu rừng cũng đã từng được nàng và hắn tận tay chăm tưới bằng dòng nước trong mát của khe suối.

Sau này khi nàng đi rồi, rừng hoa rực rỡ kia dường như cũng mất đi hương sắc, một mình hắn đứng lặng ở nơi đây, thân ảnh thanh sam vốn lãnh đạm lại càng trở nên tịch liêu, cô độc.

Ngoại trừ khe suối Nhược Gia, nơi hắn thường đến nhất chính là Thanh Y Viên, nơi nàng từng ở qua.

Nhìn ra bên ngoài cửa sổ là vài gốc mai do tự tay nàng trồng.

Hắn thường lặng người ngồi ở nơi đây, tựa như đang trông giữ nơi này qua khỏi mùa đông cô tịch.

Sau những ngày tuyết rơi dày, tiết trời dần ấm lại, những nhánh hàn mai bên ngoài cửa sổ cũng bớt thơm hương.

Ta mang thuốc đến cho hắn, hiện tại nàng đã rời đi, nên khi đến thời điểm uống thuốc, hắn cũng không cần phải tiếp tục tránh đi, điều này làm ta thực sự nhẹ nhõm.

Ta cũng không suy nghĩ gì nhiều mà trực tiếp đẩy cửa bước vào, lại thấy hắn thẫn thờ đứng nhìn bức họa trước mặt, bút mực kề bên.

Nghe thấy tiếng động, hắn nhanh tay thu hồi bức họa, vo tròn ở trong tay, sau đó khẽ dùng lực, bức tranh kia liền hóa thành hư vô.

Ta bê thuốc đến, sắc mặt vẫn như thường, không hề nói với hắn rằng ta đã nhìn thấy, cũng chưa từng nói cho hắn biết, chỉ khi càng trân trọng mới có thể nhẫn tâm thiêu hủy như vậy.

Nàng đã được gả cho người mà nàng yêu nhất. Hắn không cho phép bất kỳ kẻ nào phá hoại hạnh phúc này của nàng, chẳng sợ người khác, chỉ sợ chính bản thân hắn.

Sau này, vô số lần ta nhìn thấy bức họa kia trong giấc mộng.

Dưới gốc mai thưa thớt không một đóa hoa, ẩn hiện một bóng người thướt tha yêu kiều, nhìn không ra dung nhan, nhưng rõ ràng mỗi một tư thái, mỗi một tà áo, đều vô cùng quen mắt.

Thời điểm hắn lệnh cho ta tức khắc lên đường đến Mạc Bắc, ta không hề có chút kinh ngạc, cho dù hắn chỉ vừa rời khỏi Tàng Phong lâu.

Ta thực sự cảm thấy nhẹ lòng khi người mang tin tức đến chính là đệ tử trong cốc, mà không phải là một kẻ nào đó đến tìm thầy chữa bệnh.

Ta không biết hắn có từng hối hận hay không, Nam Thừa Diệu dường như không như kỳ vọng của hắn, không thể bảo vệ nàng thật tốt.

Kỳ thật, ta và hắn cũng hiểu rõ, Tà Y Cốc cách quá xa Mạc Bắc, mà nàng lại đang nằm trong tay Đổng thị, cho dù chúng ta có đi đến Nghiệp Thành với tốc độ nhanh nhất thì hơn phân nửa cũng không còn kịp để làm gì.

Chỉ là, cho dù biết rõ nhưng ta vẫn không lên tiếng ngăn cản, cũng giống như hắn dù rằng biết rõ, vẫn không ngừng thúc ngựa không kể ngày đêm.

Có lẽ đúng là cơ duyên xếp đặt, hoặc hẳn kiếp trước hắn nợ nàng, không biết thần xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại lần nữa rớt vực, trong thân thể còn có độc tính của “Thiên nhật túy lan”, còn hắn lại lần thứ hai cứu nàng.

Biết rõ là khuyên không được, ta chỉ có thể đứng nhìn hắn tiếp tục dùng độc áp chế cơn đau do bôn ba suốt mấy ngày liền, dùng đến “Họa tấn như sương” chỉ mong nàng có thể bình yên vô sự.

Lần đầu tiên hắn mở miệng nhờ ta giúp hắn bày châm, hắn vốn là thầy thuốc, thân thể của mình thế nào hắn biết rõ hơn ai hết, và vì nàng, hắn không chấp nhận có nửa phần sơ xuất.

Dần về sau, sức lực của hắn cạn kiệt quá nhiều, ta thật không biết phải cần đến ý chí mạnh mẽ thế nào, hoặc nói cần có tình yêu nhiều đến thế nào, mới có thể giúp hắn kiên trì đến mũi châm cuối cùng.

Ta nhìn vào dung nhan vẫn còn mê man của nàng, nàng vĩnh viễn cũng không biết được, vì cứu nàng, hắn dường như dùng cả tính mạng của mình để đổi.

Ở một nơi xa xôi thế này, hắn không có đủ thời gian để chữa thương, hắn lại không muốn nàng biết, cho nên vào thời điểm nàng tỉnh lại, hắn liền xuất quan, sau đó lại lấy độc trị thương.

Ta nghĩ có lẽ hắn muốn đưa nàng rời đi, nếu như Nam Thừa Diệu không thể chăm sóc cho nàng tốt như hắn mong muốn.

Ta không biết có phải là vì điều này mà hắn muốn cùng Nam Thừa Diệu so kiếm, hoặc có lẽ hắn chỉ muốn thông qua việc này để nhắc nhở Tam điện hạ, từ nay về sau nên đối xử thật tốt với nàng.

Ta thật sự không hiểu, khi nhìn thấy nàng ở trong lòng một người nam nhân khác, lại cùng hắn ta âu yếm thân mật, trong lòng hắn có cảm giác gì.

Bọn họ đều không rõ, vì sao hắn lại cùng Nam Thừa Diệu tỷ thí, nhưng chỉ lấy giới hạn ba mươi chiêu, chỉ có ta biết, đó là vì thân thể hiện tại của hắn không cho phép.

Nam Thừa Diệu ôm chặt lấy nàng, lên tiếng nói: “Sau này nếu Tô huynh có bất kỳ một yêu cầu gì, hai phu thê ta nhất định sẽ toàn lực thực hiện, ân tình hôm nay xin nợ đến ngày sau.”

Ánh mắt hắn trầm tĩnh nhìn về phía nàng, giọng nói nghe có chút mơ hồ.

Hắn nói, nợ mà nàng thiếu ta, cả đời này cũng không trả được, chờ kiếp sau đi.

Bọn họ rời đi, cũng không hề hay biết, ngay tại lúc này và nơi này, ở giữa những lớp màn xanh nhạt, hắn bế quan chữa thương, ước chừng nửa tháng.

Thời điềm nàng quay lại Tà Y Cốc là vì thân thế của mình.

Khi đó nàng đã mang thai, chuyện trước đây cũng đã biết rõ, bề ngoài sắc mặt của hắn vốn hờ hững, nay lại càng lãnh đạm, chỉ toàn tâm dốc hết sức lực giúp nàng an thai.

Khi biết tin Li Tâm đã chết, ta thật không có cách nào không thể không oán nàng.

Người năm đó hắn cứu chính là Mộ Dung Thanh thật, dùng thân phận của nàng để đổi lấy chẩn kim, dựa theo tính tình của hắn thì sau khi trao đổi xong, hắn sẽ không tiếp tục quan tâm đến sự sống chết của nàng ta, cũng sẽ không để tâm xem nàng có giữ lời hứa hay không.

Nhưng cũng vì nàng, từ sau khi hắn biết thanh danh của Tang Mộ Khanh ở Thượng Kinh ngày càng lớn, hắn đã phái Li Tâm đến.

Chứng thực rằng nàng ta luôn mang khăn che mặt giấu đi thân phận thật của mình, sau đó Li Tâm vẫn luôn ở lại Vong ưu quán.

Mặc dù những việc như vậy trước đây hắn thường không màng đến, nhưng chỉ cần nàng bình an, hắn không chút chần chừ.

Chỉ tiếc những việc này, nàng không hề biết và hắn cũng không để cho nàng biết.

Nàng vội vàng chạy về Thượng Kinh và cũng không biết, bởi vì lo lắng cho nàng, sau khi bày xong bộ châm “Họa tấn như sương”, thân thể hắn lại bị thương tổn nghiêm trọng, vốn phải đến Tàng Phong lâu bế quan chữa thương hơn mười ngày nửa tháng, nhưng hắn lại chỉ dùng có năm ngày, sau đó không ngừng thúc ngựa chạy đến Thượng Kinh, sau đó lại một lần lấy độc trị thương, bày châm giúp nàng an ổn.

Nàng sẽ không biết, thân thể của hắn đang từng ngày tiến sát đến cực hạn, cho nên mới cần Nam Thừa Diệu chuẩn bị tĩnh thất, mỗi ngày đều chữa thương.

Vốn dĩ cần có thời gian dài bế quan, nhưng vì hiện tại hắn không an tâm cho nàng, cho nên mỗi ngày đều vào tĩnh thất mấy canh giờ.

Ở trước mặt nàng hắn làm ra vẻ bình yên vô sự, hắn biết lúc này tinh thần của nàng không thể tiếp tục chịu được đả kích.

Lúc nàng hỏi hắn, ta đứng ở một bên lắng nghe, nàng nói, hiện tại ta đã không sao, ngươi không cần mỗi ngày đều ở bên cạnh ta. Ta nhớ trước đây phải cách mấy tháng ngươi mới bế quan một lần, mà thời gian mỗi lần bế quan cũng không ngắn, bây giờ bởi vì ta mà chỉ sau vài canh giờ lại phải vội vã xuất quan, cho nên mỗi ngày đều phải đi, đúng không?

Ta lạnh lùng nói, Vương phi đừng tự mình đa tình, là do “Họa tấn như sương” của ta vẫn còn chưa đủ lực, nên công tử mới phải mỗi ngày giúp ta tu luyện.

Ta làm như vậy, cũng không phải vì nàng.

Với con của nàng, hắn thực sự không còn khả năng, ngay cả đến tính mạng của nàng, hắn cũng phải lấy mạng của mình để đổi về.

Mũi châm cuối cùng là do ta và Thuần Du Ý cùng nhau hợp sức, cho dù có tiếp tục lấy độc áp chế nội thương, đến cùng hắn vẫn không phải là thần, cho nên lại một lần nữa, hắn vào tĩnh thất bế quan hơn mười ngày.

Trước khi bế quan, hắn giao mọi việc lại cho ta, sau khi xuất quan, hắn bình tĩnh nắm tay nàng nói, nếu hắn không thể bảo vệ cho ngươi, ta sẽ đưa ngươi rời đi.

Cứ như vậy, hắn không muốn cho nàng biết, thầm nghĩ chỉ muốn nàng hạnh phúc mà không có chút vướng bận nào, như thế ta cũng sẽ thành toàn cho hắn.

Cho nên, ta nghe thấy hắn nói với nàng, tất cả những việc hắn làm chẳng qua vì lời căn dặn của cốc chủ tiền nhiệm, hoàn toàn không nói một lời nào khác.

Cho nên, ta cũng sẽ không nói gì với nàng.

Cho nên, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không biết, trên thế gian này còn có một người yêu nàng nhiều như vậy.

May mắn hay là bất hạnh?

Ta nhìn bọn họ, hoặc đàn tranh, hoặc tản bộ trong rừng hoa Hải Đường, lời nói cũng không nhiều, chỉ là nhìn nhau cười, trong một khắc đó, ta chỉ cầu mong thời gian có thể đứng yên từ lúc này.

Hàng đêm nàng đều thắp đèn đọc sách y, thậm chí không tiếc trích máu làm thuốc, nàng nghĩ rằng hắn không biết, nhưng sao hắn có thể không biết đây.

Cũng giống như việc nàng biết hắn vẫn luôn dùng độc để lấn át cơn đau.

Nhưng chỉ vì muốn đối phương cảm thấy dễ chịu, bọn họ đều giả vờ không biết.

Từ lúc hắn không còn vào Tàng Phong Lâu, chỉ vì muốn có thể ở bên cạnh bầu bạn với nàng lâu hơn một chút, ta đã biết rõ, tính mạng của hắn đã dần đi đến tận cùng.

Có lẽ, bọn họ cũng đều hiểu được, nhưng lại không ai nói ra.

Ta từng có ý nghĩ, sau khi hắn không còn, ta sẽ một đao giết nàng.

Nếu hắn không thể buông tay nàng, vậy nàng nên đi theo cùng hắn.

Liệu hắn có biết suy nghĩ này của ta, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn không cho ta cơ hội làm việc đó.

Sau này, trong suốt cuộc đời dài đằng đẵng, ta đã sống mà không hề có tình yêu, thay một người canh giữ giấc mộng cả đời của hắn.

Khi hắn còn sống, là một truyền kỳ được thế nhân ngưỡng mộ.

Đến khi chết đi, là một thần thoại mà thế gian này vĩnh viễn cũng không thể có được.

Người như hắn, mặc dù không thể đoán trước được cái chết, nhưng vẫn muốn tự mình an bài, không muốn phiền hà đến người khác, cho dù có là ông trời cũng vậy.

Hắn điểm huyệt ngủ của nàng, một lần cuối cùng giúp này châm “Họa tấn như sương.”

Mặc dù khả năng trị thương của “Họa tấn như sương” không thể giúp nàng có thể bình phục như cũ, nhưng ta cũng không muốn ngăn cản, ta biết chẳng qua là do hắn muốn làm.

Sau hai lần rớt vực, thân thể bị suy nhược lâu ngày của nàng luôn là nỗi lo của hắn, đến phút cuối cùng, hắn vẫn giúp nàng châm “Họa tấn như sương”, cho dù không thể yên tâm, nhưng cũng khiến lòng hắn bớt vướng bận đi đôi phần, cho nên, ta sẽ không ngăn cản.

Nàng nằm trong lồng ngực hắn, hắn nhìn vào gương mặt của nàng, ánh mắt dịu dàng quyến luyến, không đành lòng.

Sắc trời từng chút sáng rõ, huyệt ngủ của nàng sau mấy canh giờ sắp được hóa giải, nàng sẽ nhanh chóng tỉnh lại.

Hắn chợt lên tiếng: “Sao còn chưa động thủ.”

Ánh mắt vẫn luyến tiếc không muốn rời đi.

Từ trước đến nay, ta luôn tuân theo hết thảy mệnh lệnh của hắn, mặc kệ đó là gì.

“Trầm Thủy Long Tước” trong tay ta, xuyên qua thân thể của hắn.

Sắc mặt hắn vẫn điềm tĩnh, không có một chút đau đớn, khóe môi nở nụ cười nhạt, ánh mắt vẫn không dời đi: “Đem tro cốt của ta an táng dưới rừng hoa Hải Đường, không cần lưu lại một dấu vết nào, càng không được cho nàng biết. Từ nay về sau, ngươi họ Tô, Tô Li Mạch, trở thành cốc chủ kế nhiệm của Tà Y Cốc… Ta muốn ngươi thề, từ nay dốc hết tính mạng, bảo vệ nàng cả đời bình an…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.