*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Bạch Liên
Lần đầu ta nhìn thấy hắn là ở Tử Kinh Cung, hắn mặc quan phục màu tím đang cùng mấy vị quan chức nói chuyện, chân mày hơi nhếch lên, dáng dấp uy nghi, phong thái vương giả.
“Tam ca ca.” Ý Dương công chúa khẽ cười thăm hỏi.
Hắn quay sang, ánh mặt trời sáng rỡ soi rọi nét tao nhã trên gương mặt hắn, khí chất quý tộc trời sinh, không có ngôn từ nào có thể diễn tả.
Hắn và Ý Dương công chúa nói qua vài câu, cũng không hề chú ý đến một thân hình nhỏ bé phía sau công chúa.
“Đây là Tam ca ca của ta, cũng là Tam hoàng tử Nam Thừa Diệu được phụ hoàng sủng ái nhất, ta để ngươi luyện Chiếu Ảnh vũ cũng là muốn để cho huynh ấy xem.” Đợi cho hắn và những quan viên kia đi xa, Ý Dương công chúa nhếch miệng cười nói với ta.
Đáy lòng vui sướng đến nỗi không khống chế được, nhưng dù vui mừng, trong lòng ta lại mang vài phần phiền muộn.
Lúc vừa rồi khi hắn quay mắt về phía chúng ta để nói chuyện với Ý Dương công chúa, hắn không hề liếc mắt nhìn ta một lần, ngay cả khi việc ta mang khăn che mặt theo lệnh của Ý Dương công chúa không hợp với lẽ thường, thế nhưng hắn vẫn không hỏi một câu.
“Tại sao không nói chuyện?”
Ý Dương công chúa quay đầu nhìn ta, nhưng trong mắt ta ngoại trừ vẻ e lệ phục tùng thì cũng không có một chút cảm xúc dư thừa nào khác, từ lúc ta bắt đầu nhớ mọi chuyện, việc ta làm được tốt nhất chính là che giấu cảm xúc của mình, nhiều năm qua đã trở thành thói quen.
“Ngâm Ngâm chỉ là đang nghĩ, tại sao công chúa bảo Ngâm Ngâm phải mang khăn che mặt, nếu để Tam điện hạ nhìn thấy dáng vẻ của Ngâm Ngâm, nói không chừng, nói không chừng…” Ta ngập ngừng, sắc mặt phớt hồng, giọng nói càng ngày càng nhỏ, không đem những lời vừa rồi nói ra hết.
Nhưng chỉ với vài câu ngắn ngủi như vậy đã là quá đủ, ở trong mắt Ý Dương công chúa, ta chỉ là loại nữ tử nông cạn, chỉ có một chút khôn lõi, dù thế nào cũng không thể tự mình làm nên đại sự, cho nên có thể để mặc nàng sai khiến.
Quả nhiên, Ý Dương công chúa thờ ơ cười nói: “Bây giờ còn chưa phải lúc, Tam ca ca của ta không phải là người bình thường, không thể nào đột nhiên mà lọt vào mắt của huynh ấy, cho dù ngày thường ngươi có trưng ra dung nhan xinh đẹp cũng là vô ích, nhẫn nại một chút, đợi khi ngươi luyện thuần thục điệu múa Chiếu Ảnh, đến lúc đó ta sẽ tự thân thổi khúc đệm nhạc cho ngươi.”
Ta ngoan ngoãn nhu thuận đáp “Vâng”, nhưng thật không ngờ lại chờ đến lâu như vậy.
Hắn cáo bệnh, xuất chinh Mạc Bắc, đợi cho đến khi nghe tin hắn thắng trận trở về, trong lễ mừng trên Thanh Hòa Điện, ta khẽ múa Chiếu Ảnh, kinh động khắp bốn phương, ánh mắt trông mong chờ đợi thầm nhìn về phía hắn nhưng trong lòng liền buốt lạnh, hắn say?
Không phải là không thất vọng, ta khổ tâm luyện tập lâu như vậy, thế nhưng hắn chỉ dựa vào lòng Vương phi của hắn, đôi mắt hắn say lờ đờ, mỉm cười với nàng ta.
Nữ nhân kia, thật kỳ lạ, từ lần đó thoáng nhìn thấy nàng trên đường phố Thượng Kinh, ta lại chưa bao giờ quên được nàng, lúc này, trong lòng nàng là nam tử ưu tú nhất của cả Nam Triều, dù bên môi vẫn mỉm cười như nghi, nhưng dáng vẻ ngượng ngùng lúng túng kia sao có thể che giấu được?
Nữ nhân như vậy sao có thể xứng với hắn, chẳng phải là bởi vì xuất thân sao?
Về đến nhà, ta một chút cũng không buồn ngủ, nhưng ta vẫn bắt mình phải nhắm mắt lại, nhẩm đếm Hồ Điệp để đi vào giấc ngủ, chỉ cầu ngày mai thức dậy, dung nhan thật đẹp để cho hắn nhìn thấy.
Thế nhưng ta lại không ngờ, trời vừa sáng đã nghe thấy tin hắn trúng độc?
Từ khi nhận ra cảm giác hoảng hốt sợ hãi của mình khi nghe tin, ta liền hiểu rõ, hắn ở trong lòng ta đã không còn đơn thuần chỉ là cành cây cao mà ta cố chấp bám víu.
Cho nên, ta đem hết tâm tư chăm sóc cho hắn, dù rằng năm xưa khi mẫu thân bệnh nặng trên giường, ta cũng chưa từng tận tâm như vậy.
Ta luôn nghĩ đó chỉ là thủ đoạn, nhưng từ từ ta mới nhận ra, có rất nhiều chuyện ta không cần phải cố tình, chỉ là ta thật tâm làm.
Có lẽ, chỉ vì nét mặt ôn tồn của hắn khi họa tranh cho ta.
Có lẽ, chỉ vì ánh mắt dịu dàng làm say lòng người kia khi nhìn ta.
Có lẽ, chỉ vì một tiếng gọi “Ngâm Ngâm” nhẹ nhàng của hắn.
Hết thảy đều đáng để ta đánh đổi.
Ngay khi Ý Dương công chúa lợi dụng thời cơ nhắc chuyện nạp ta làm thị thiếp của hắn với hoàng thượng, hắn trầm mặc không nói, lần đầu tiên trong đời ta lại khẩn trương căng thẳng như vậy.
Nhưng điều ta không ngờ đến chính là, sau một phút trầm mặc, hắn lại xin hoàng thượng nâng lên trắc Vương phi, ta thật không dám tin nhìn hắn, lại phát hiện bóng người của hắn đang ngày càng mờ đi, ta cố sức chớp mắt, lại tiếp tục chớp mắt, nhưng vẫn không thấy rõ ràng, thì ra chẳng biết từ lúc nào ta đã khóc.
Giữa lúc ta không kiềm được cảm xúc của mình, cũng là lần đầu ta quên không che giấu nó, hắn bước tới, dịu dàng lau đi giọt lệ trên khuôn mặt ta, giọng nói nhẹ nhàng vang lên—-
Phụ hoàng, nhi thần không muốn để nàng chịu thiệt.
Hắn nói.
Một khắc này, ta chợt nghĩ, cho dù muốn ta vì hắn chết đi, ta cũng cam tâm tình nguyện.
Ta cứ tưởng sẽ không bao lâu là ta có thể danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh hắn, nhưng không ngờ đột nhiên hoàng thượng đổ bệnh, ngày thành thân của chúng ta không thể không hoãn lại.
Cho dù hắn đã dịu dàng an ủi ta, nhưng trực giác của nữ nhân luôn chuẩn nhất, ta cố gắng tìm kiếm, nhưng từ nét mặt giọng nói của hắn, ta hoàn toàn không thấy gì là tiếc nuối.
Có lẽ bởi vì như vậy, ta mới nghe theo lời của phụ thận, lấy danh chăm sóc, theo hắn vào tam vương phủ.
Vào ngày đầu tiên nhập phủ, lần đầu nhìn thấy nàng kia, ngay cả hơi thở ta cũng đã luyện qua cả ngàn lần.
Sau khi sống chung với nhau, ta mới dần dần phát hiện, nàng cũng không phải dạng người để ta phải làm như vậy, nàng ta yếu đuối nhu nhược không làm được gì, nhưng cho đến bây giờ ta cũng không thể ngờ, nữ tử mỏng manh như nước, thanh đạm kia lại vì con của nàng mà có thể trở nên mạnh mẽ như vậy.
Thật ra, ta cũng không biết nàng có thai.
Nhưng những lời nàng nói quả không sai, “Thư hợp an tức hương” mà ta đưa cho nàng, so với hương ta dùng, đúng thật có thêm xạ hương.
Ta còn nhớ rõ vở kịch ở Khánh Dương cung, Khánh phi nương nương không biết vì sao lại cho gọi Ý Dương công chúa đưa ta vào cung cùng nàng xem kịch, ba người vốn đang nói lời khách sáo với nhau, không ngờ một cung nữ cầm túi hương đi vào, nói nhỏ vài câu với Khánh quý phi, dung nhan xinh đẹp của Khánh phi nương nương đột nhiên tức giận đến trắng bệch, cầm chiếc túi hương kia ném xuống đất: “Tiện nhân này dám tặng ta túi hương có xạ hương, nàng muốn bổn cung không mang long thai sao, bổn cung tuyệt đối không bỏ qua cho nàng!”
Ta và Ý Dương công chúa đều kinh ngạc khi thấy nàng như vậy, mà nàng cũng lập tức nhận ra hành động khinh suất của mình, cố gắng kiềm nén tâm tình, lên tiếng nói: “Công chúa, Đỗ tiểu thư, thật xin lỗi, ta còn một số chuyện phải giải quyết, không thể ở lại với hai người.”
Ta và Ý Dương công chúa hiển nhiên hiểu ý mà cáo lui, đang định ra khỏi cửa điện chợt nàng thấp giọng nói với Ý Dương công chúa: “Công chúa, chuyện thất lễ vừa rồi, đừng để phụ hoàng người biết.”
Ý Dương công chúa mỉm cười nhìn nàng: “Phong thái ung dung của nương nương luôn là mẫu mực mà Ý Dương muốn học theo, có điểm nào là thất lễ chứ, chúng ta chỉ là cùng nhau uống trà hàn huyên tâm sự mà thôi.”
Khánh phi nương nương mỉm cười gật đầu, trong ánh mắt hiện rõ vẻ nhẹ nhõm.
Cũng vì vẻ mặt đó mà ta đã hoàn toàn tháo bỏ cảnh giác với nàng, cho dù là hiện tại, ta vẫn nghĩ nàng không cố ý muốn hãm hại ta, tất cả chuyện này chỉ là trùng hợp, nàng là quý phi cao quý, không việc gì phải gây khó dễ cho ta, càng không có lý do mưu hại cốt nhục của Tam điện hạ.
Ta nhớ đến nụ cười thâm ý của Ý Dương công chúa, ra khỏi Khánh Dương cung, nàng khẽ nói đủ để hai người chúng ta nghe thấy: “Ngâm Ngâm, không phải ngươi từng nói, cô cô của người là người buôn bán hương liệu nhiều năm hay sao, không biết cái thứ bất chính vừa rồi của Tần phi, cô cô ngươi có thể điều chế được không, nhưng phải làm sao để người khác không thể nhanh chóng tìm ra, bên trong giấu thêm xạ hương?”
Nếu như nàng không thật sự mang thai, đã có thể.
Nhưng, sự thật và kỳ vọng, vĩnh viễn cách biệt một chân trời rộng lớn, nàng mang thai, nàng phát hiện, mà đứa bé cũng không mất.
Ta cắn răng, cố gắng để giọng nói của mình không yếu ớt vô lực như suy nghĩ trong lòng.
“Tam điện hạ tuyệt đối không bỏ mặt Ngâm Ngâm.” Ta nói.
Nàng từ trên cao nhìn xuống mỉm cười, giọng nói phát ra càng mềm nhẹ: “Tam điện hạ là người thế nào, chắc hẳn ngươi cũng hiểu rõ, hắn sẽ không vì tư tình nhi nữ mà ảnh hưởng đến chính đạo, ngươi cho rằng, hắn sẽ vì ngươi, một nữ nhi của một tên nội các thị độc nho nhỏ mà đắc tội với cả Mộ Dung gia sao?”
Ta hiểu rõ sao? Ta không biết.
Khi hắn vì ta mà tìm các loại kỳ hoa dị thảo trong khắp thiên hạ đưa đến Thiều Nghi quán, khi hắn đưa ta đi dự tiệc du xuân, bơi thuyền ngắm hoa, lại hết sức dịu dàng săn sóc, còn có ánh mắt ghen tị ngưỡng mộ của thế nhân, ta đã nghĩ, hắn yêu ta.
Nhưng, thời gian qua càng lâu, ta lại tự hỏi mình, ta hiểu rõ hắn sao? Thật sự hiểu rõ sao?
Đáp án, cho tới bây giờ cũng không thể khẳng định.