Đến nhà, Khương Tiểu Lạc vẫn bám trên lưng Sở Thiếu Tự không chịu xuống, giống như bị dính chặt bằng keo con voi. Sở Thiếu Tự dứt khoát ném cậu lên giường, nhóc con kia lập tức chui vào chăn.
Sở Thiếu Tự vội vàng kéo cậu ra, “Đi tắm đi.”
Khương Tiểu Lạc hé mắt ra rồi lập tức nhắm lại, hai chân hai tay giang rộng, “Không tắm đâu.” Nói xong, cậu lại muốn rúc vào chăn.
Sở Thiếu Tự đành kéo cậu khiêng vào nhà tắm.
Đổ đầy bồn nước nóng, Sở Thiếu Tự bảo cậu cởi quần áo. Khương Tiểu Lạc ra vẻ cậu chủ nhỏ, cọ cọ ngực Sở Thiếu Tự. “Anh tắm cho em đi.”
“Đứng tử tế!”
“Dạ.”
Dễ dàng lột sạch quần áo của cậu, Sở Thiếu Tự định bảo Khương Tiểu Lạc tự ngồi vào trong bồn tắm, nào ngờ Khương Tiểu Lạc ôm chặt cổ anh, hai chân kẹp lấy chân anh.
Sở Thiếu Tự bế cậu vào bồn tắm lớn, bảo cậu thả chân ra, nhúng chân vào trong nước nóng. Khương Tiểu Lạc rất tự giác ngồi xuống, quả thật không hề giống người say, chỉ là hai mắt vẫn mơ màng nhìn vào nơi xa xăm nào đó.
Sở Thiếu Tự dùng vòi nước xối vào người cậu, sau đó bôi sữa tắm, mùi thơm chậm rãi lan tỏa. Khương Tiểu Lạc đỏ ửng mặt mày, không biết là do cồn hay do hơi nóng.
“Giơ tay lên.”
Cậu phối hợp giơ tay, Sở Thiếu Tự ngồi xổm bên bồn tắm, độ cao tiện cho Khương Tiểu Lạc vuốt ve tai anh, thưởng thức vành tai mềm mại. Anh giở tính xấu, cố ý để vòi nước phun vào mặt cậu, bởi vì bị sặc nước, cậu đành phải buông tay ra lau mặt.
“Anh làm gì thế?”
“Ngoan ngoãn đi.”
Xả hết bọt trên người cậu, Sở Thiếu Tự lại bế cậu ra, để cậu đứng thẳng. Lau khô người, anh định mặc quần áo ngủ cho cậu, vậy mà người này nhất quyết không chịu mặc.
Cậu nhìn mình trong gương rồi lại nhìn Sở Thiếu Tự, hỏi một câu không đầu không đuôi, “Anh cảm thấy thân hình của em thế nào?” Vừa hỏi, cậu vừa bóp bóp miếng thịt nhỏ trên bụng mình, trông có vẻ rất thú vị.
“Bụng em béo ra rồi, cho em xem bụng anh đi.” Tay cậu lập tức luồn vào trong áo Sở Thiếu Tự. Anh không đề phòng bị đánh lén, muốn kéo tay cậu ra, nhưng Khương Tiểu Lạc càng ra sức duỗi vào.
Cậu cũng bóp bóp, nhưng vì bụng Sở Thiếu Tự ít thịt hơn làm cậu bóp mạnh hơn.
“Nghịch đủ chưa?”
“Chưa!”
Khương Tiểu Lạc lần mò lên trên, sờ soạng đầu v* nhỏ nhô ra trên ngực anh. Cậu bày vẻ dâm dâm, uy hiếp anh; “Sở thiếu, em muốn quấy rối anh!”
Hoàn toàn không hề có tính uy hiệp, càng không giống như đang quấy rối, Sở Thiếu Tự không hề sợ hãi hỏi: “Quấy rối như nào?”
Lời vừa nói dứt, Khương Tiểu Lạc không hề do dự vạch áo của anh, vài viên cúc áo lả tả rơi xuống đất, bắn ra bốn phía.
Dùng hành động vô cùng trực tiếp chứng mình hành vi quấy rối của mình, Khương Tiểu Lạc vòng tay ôm chặt Sở Thiếu Tự, há miệng tập kích ngực anh.
Chụt~
Tiếng mút vào vang lên rõ ràng.
Sở Thiếu Tự đang đứng thẳng mà giật mình.
Anh hơi cúi người xuống, cắn vành tai cậu, khẽ nói: “Tiểu Lạc, há miệng ra.”
Khương Tiểu Lạc không hề do dự, há miệng còn “a” một tiếng, cậu say rượu rồi cực kì ngoan ngoãn, nghe lời.
Đầu lưỡi mạnh mẽ xông vào, xâm lược khoang miệng yếu đuối nhạy cảm. Khương Tiểu Lạc không kịp nuốt nước bọt chảy xuống, dính dớp trên cổ, phản chiếu ánh đèn lấp lánh. Tay Sở Thiếu Tự dán trên làn da trơn bóng mịn màng của cậu, vuốt ve thẳng xuống dưới.
Khương Tiểu Lạc phát ra tiếng nức nở hưởng thụ, môi bị anh gặm cắn mãnh liệt mà trở nên đỏ ửng ướt át, cực kì gợi cảm quyến rũ.
Khi Sở Thiếu Tự cắm một ngón tay vào, cậu lập tức muốn đẩy anh ra. Đáng tiếc, Sở Thiếu Tự đã đề phòng sẵn, không cho cậu trốn.
“Mông em đau lắm!”
Môi Sở Thiếu Tự còn bị cậu cắn tới rách da. Rút tay ra khỏi nơi hấp dẫn kia, Sở Thiếu Tự vẫn quyết định đêm nay không động tới cậu. Có lẽ do bị anh đốt lửa kích thích, phía trước của Khương Tiểu Lạc đã nửa cứng lên, mời gọi anh tới xoa xoa. Khương Tiểu Lạc khó chịu cọ cọ trên người anh.
Sở Thiếu Tự đẩy cậu cách ra một chút, bình phục hô hấp bình thường rồi vươn tay nắm Tiểu Lạc nhỏ. Khương Tiểu Lạc vẫn đứng thẳng không nhúc nhích, thân thể phản ứng vô cùng thành thật.
Sở Thiếu Tự rất bình tĩnh vuốt lên vuốt xuống một chút, Khương Tiểu Lạc đã không chịu nổi, lên tiếng thúc giục: “Anh nhanh lên tý đi!”
Anh cũng cảm nhận được vật trong lòng bàn tay càng ngày càng nóng, vuốt nhanh hơn vài cái rồi hơi lui về phía sau, tránh bị bắn vào người. Chất dịch trắng đục rơi xuống mặt sàn gạch men, hòa cùng nước, chậm rãi trôi đi.
Lần này, cuối cùng Sở Thiếu Tự cũng mặc được áo ngủ cho Khương Tiểu Lạc.
Ôm cậu vào phòng ngủ, vỗ vỗ mông cậu, Khương Tiểu Lạc rất tự giác lăn về địa bàn của mình, quấn chăn ngủ say.
Sở Thiếu Tự thở phào, giỏi lắm, cậu chủ nhỏ này trời sinh để cho anh hầu hạ đây mà.
Điện thoại di động để trên tủ đầu giường của Khương Tiểu Lạc rung liên tục, Sở Thiếu Tự mở ra, là thông báo có tin nhắn QQ.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Meo thụ, Meo thụ, Meo thụ?
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Có onl không?
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Có onl không? Có onl không?
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Có onl không? Có onl không? (┙>∧﹏