Hôm ấy, trong Tư Thiên Cung của Tiên giới, ma diễm đốt trời hừng hực, biến vạn trượng Khởi Thủy tiên sơn thành vùng đất cằn cỗi.
Trên chín tầng trời, lục hợp bát hoang, Thần Phật than khóc.
Giữa điện ma diễm phần chước, kim quang của Vãng Sinh Luân bùng lên, gần như dập tắt ba nghìn tinh đăng trong điện.
Cũng vào ngày hôm ấy.
Vị Ma tôn đầu tiên gần thành Thánh của Tiên giới, dùng thần hồn tương đương Tam Thánh của mình để hiến tế, xoay chuyển thời không nghìn năm của giới Càn Nguyên.
Cuối cùng chỉ chừa lại một sợi thần hồn, lợi dụng Vãng Sinh Luân, trốn vào hố đen thời không (*).
(*) Lỗ đen hay hố đen (tiếng Anh: black hole), là một vùng không – thời gian nơi trường hấp dẫn mạnh đến mức không có gì — không hạt vật chất hay cả bức xạ điện từ như ánh sáng có thể thoát khỏi nó. Thuyết tương đối rộng tiên đoán một lượng vật chất với khối lượng đủ lớn nằm trong phạm vi đủ nhỏ sẽ làm biến dạng không thời gian để trở thành lỗ đen. Xung quanh lỗ đen là một mặt xác định bởi phương trình toán học gọi là chân trời sự kiện, mà tại đó khi vật chất vượt qua nó sẽ không thể thoát ra ngoài lỗ đen được.
Vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi Vãng Sinh Luân khép lại.
Hồ điệp vàng óng bị ma diễm quấn quanh cũng khép cánh bướm lại, bay vào giữa ba cánh kim luân của Vãng Sinh Luân.
Vãng Sinh Luân xuyên qua hố đen, cuốn theo ma diễm đốt trời, cuối cùng rơi xuống trung tâm Ma Vực, dưới vực Thiên Vẫn của giới Càn Nguyên.
Ma diễm dấy lên.
Toàn bộ giới Càn Nguyên, nơi ngưng kết từ nghìn năm trước, một lần nữa thức tỉnh.
Kim điệp nấp trong Vãng Sinh Luân, sau khi dùng phần lớn sức mạnh tiên cách và thần hồn phong ấn Vãng Sinh Luân, cũng bay vào tiểu thế giới mà thần thức của nàng từng thay nàng độ kiếp ở giới này ——
Nó bay ra khỏi vực Thiên Vẫn, băng qua núi Lưỡng Giới, bay vào sơn môn Càn Môn, cuối cùng, bay vào động phủ sau núi của một nơi gọi là “đỉnh Thiên Huyền”.
Thần thức trú trong hồng y nữ tử đang bế quan đang chịu đựng nỗi khổ tẩu hỏa nhập ma.
Chung Yên Hỏa Chủng khó khống chế, sắp sửa tẩu hỏa nhập ma, kim điệp vội vàng chui vào mi tâm của hồng y nữ tử.
Ầm ——
Mặc dù có tiên cách thần thức hộ thể, nhưng hai luồng sức mạnh khổng lồ của Chung Yên Hỏa Chủng và tiên cách kim điệp như trời và đất va chạm, như nước và lửa giao thoa.
Thần thức nguyên bản vỡ thành vô số mảnh nhỏ, rải rác trong thức hải.
Sắc mặt của hồng y nữ tử đỏ bừng, ho ra một ngụm máu tươi, nàng đỡ lấy vầng trán đau đớn như muốn nứt.
Kim điệp trên trán bị tơ đỏ của Chung Yên Hỏa Chủng quấn quanh, hóa thành huyết điệp, hiển ảnh giữa mi tâm.
Vô số mảnh vỡ ký ức khó bề phân biệt lộn xộn trong thức hải.
[Nơi này là…… giới Càn Nguyên?]
Hồng y nữ tử ngỡ ngàng cúi đầu, nhìn thân thể vừa xa lạ vừa quen thuộc của mình.
[Hình như ta là, một tiểu tiên tử của Tư Thiên Cung……]
Nàng bẩm bẩm.
Nữ tử chợt ngước mắt lên, nhìn về phía cửa động phủ đang từ từ mở ra ——
Một tiếng kiếm rít vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, theo sự thức tỉnh của nàng, vang vọng khắp tứ hải bát hoang của giới Càn Nguyên.
……
……
Vân Dao chậm rãi mở mắt ra từ hồi tưởng tiên trần tựa như một giấc mộng dài.
Thần văn kim điệp giữa trán tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, thần tính thánh khiết.
Khí linh của Vãng Sinh Luân đã trở lại hình dạng cao lớn vạm vỡ râu quai nón, đang giương mắt mong ngóng trong thức hải của nàng.
Vân Dao im lặng một lúc lâu, sau đó thở dài: “Thì ra ta chính là Khởi Thủy…… Đây là tất cả những gì ta lãng quên sao?”
“Chủ nhân? Cuối cùng ngài đã nhớ ra ta rồi hả?”
Nét kỳ vọng trên khuôn mặt của người đàn ông cao lớn râu quai nón hóa thành nét phấn khởi tột độ, nhưng giọng điệu của lại chan chứa uất ức: “Ta chờ ngài ở đây lâu lắm rồi, suýt chút nghĩ rằng ngài đã quên ta.”
Vân Dao khẽ than thở: “Xin lỗi, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Ngoài sức mạnh thần hồn bị phong ấn ở đây, ta cũng quên rất nhiều chuyện trước kia.”
Vãng Sinh Luân lập tức căng thẳng: “Hả? Vậy có ảnh hưởng đến chuyện cản ma đầu diệt thế không? Chẳng lẽ không thành công?”
“Hữu kinh vô hiểm. Chỉ là……”
[Ta đến giết một vị Thần quân, đáng tiếc Thần trốn quá kỹ.]
[Cho nên ta chỉ đành giết hết hai tộc Nhân Ma giới Càn Nguyên, phá hủy mọi thứ, khiến thế gian hỗn loạn, vạn đạo không còn, khiến toàn bộ giới Càn Nguyên tan thành mây khói, đưa tất cả đến điểm kết thúc!]
[Sao ngươi lại muốn như thế ——]
[Bởi vì ta muốn cứu nàng.]
[…… Kết cục kia, ta tuyệt đối không cho phép.]
“Thì ra, Thần quân mà hắn muốn giết chính là ta.”
Vân Dao cười khổ, lật cổ tay lên: “Khởi Thủy Chung Yên, như đôi sao Sâm Thương, không thể gặp nhau. Song tinh cùng hiện, tất gặp thiên địa sát kiếp…… Quả thật như lời Kiếp nói, số mệnh là thế sao.”
“Chủ nhân nói gì thế, Tiểu Luân không hiểu.” Vãng Sinh Luân dùng khuôn mặt của một người đàn ông cao to vạm vỡ bày ra dáng vẻ uất ức, nhưng dường như nó không hề cảm thấy như thế rất lạ lùng: “Nhưng chủ nhân, việc cấp bách trước mắt là phải giải quyết hai tên ma đầu ngoài kia —— Hơn nữa, ngài thảm rồi! Bên ngoài có tới hai tên! Một tên là ma của hiện tại, một tên là ma của tương lai, một mình chủ nhân liệu có đánh lại không?”
Vân Dao định nói gì đó.
Nhưng nàng chưa kịp mở miệng thì Vãng Sinh Luân đã tự tiếp lời: “Không đúng, chủ nhân là ai chứ, ngài là đệ nhất thánh giai từ thuở khai thiên lập địa, ngay cả Kiếp và Độ cũng phải xếp sau ngài. Hơn nữa mũi của Tiểu Luân thính lắm, có phải một hồn một phách mà chủ nhân phong ấn ở chỗ Luân Hồi đã quy vị rồi không?”
Vân Dao bất đắc dĩ gật đầu.
“Lúc ở Phạn Thiên Tự, khi ta tỉnh lại từ hồi ức tiền kiếp, một hồn một phách đã theo tiên cách quy vị. Luân Hồi dùng sức mạnh hồn phách của ta áp chế Chung Yên Hỏa Chủng, phong ấn trong kim liên, đáng tiếc……”
Nàng cười khổ.
“Vẫn không thể ngăn nó trở về cơ thể của hắn.”
“Luân Hồi đã nói rồi, chủ nhân không cứu được hắn đâu, sao chủ nhân cứ không chịu tin?”
“Ta không phải không tin, chỉ là không muốn khuất phục cái gọi là Thiên Đạo, cái gọi là số mệnh.”
“——!”
Nghe như thế, Vãng Sinh Luân sợ đến tái mét mặt mày, lập tức núp sau Vân Dao, dù thân hình của nàng căn bản không thể che được nó.
Xác định trên đỉnh đầu không có thiên lôi giáng xuống, nó mới cẩn thận đi ra.
Vân Dao nghiêng đầu lườm nó: “?”
Vãng Sinh Luân cười gượng: “Ta cứ tưởng chủ nhân nói lời đại nghịch bất đạo như thế, Thiên Đạo nhất định sẽ muốn đấu pháp với ngài…… Ta, chỉ sợ, làm chủ nhân mất hứng thôi mà?”
Van Dao: “Bởi vậy nên ta mới để Luân Hồi hạ giới, để thứ không đáng tin như ngươi ở lại tiên đình.”
Vãng Sinh Luân: “……”
“Ngươi để quên đầu óc ở tiên đình à?” Vân Dao nhếch môi, giọng điệu vừa mỉa mai vừa lạnh lẽo, nhìn lên thượng giới: “Nhờ phước của vị Thần quân nào đấy, nơi này giờ đây đã trở thành vùng đất bị trời bỏ, trừ phi có điềm phá giới, nếu không, kiếp lôi của Thiên Đạo không đánh xuống được đâu.”
Vãng Sinh Luân không dám nói gì.
Vẻ mặt này của chủ nhân, dường như đã nảy sinh sát tâm với vị nào đó trên thượng giới.
…… Chuyện của thần thánh, một thần khí nhỏ bé như nó không thể quản được.
Đúng lúc này.
Cả thức hải đột nhiên chấn động dữ dội, hệt cứ như đất rung núi chuyển.
Vân Dao biến sắc: “Chuyện gì thế?”
“A a a a chủ nhân! Ma đầu!”
Không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì mà khí linh Vãng Sinh Luân đồng thời hiện ra ba hư ảnh ấu, thanh, lão, tiếng kinh sợ hoảng loạn chống chất lên nhau ——
“Hai tên ma đầu đều tỉnh lại rồi!!”
——
Cùng lúc đó, bên trong ba cánh kim luân hóa hình khổng lồ dưới vực Thiên Vẫn.
Phệ nhật ma diễm va chạm, khiến bên trong thần khí kim luân tràn ngập tiếng nổ đùng đùng.
Trên không.
Đối diện với Mộ Hàn Uyên tóc dài đen nhánh là một hư ảnh thần hồn lơ lửng, như người trong gương, có ngũ quan và thân hình giống hệt hắn.
Điểm khác biệt duy nhất là người nọ có mái tóc trắng như tuyết và ma văn nhuốm máu nơi đuôi mắt.
Giờ khắc này, trên không, Ma tôn lợi dụng sức mạnh thần khí để hiển ảnh, vẻ mặt dữ tợn, đuôi mắt nhỏ máu, tựa như ác quỷ ——
“Không!”
“Nàng không phải Khởi Thủy! Là Khởi Thủy muốn cướp hồn phách của nàng để hiến tế! Ta nhất định phải hủy diệt hồn phách của kẻ đó trong giới này. Chỉ khi kẻ đó không thể quy vị, nàng mới có thể sống!”
“Ngươi đừng hòng cản ta ——”
Lời chưa dứt.
Giữa hai hình bóng đen trắng đối diện nhau, bỗng nhiên từ từ hiện ra một hình bóng đỏ rực.
Giữa ba người, ngay cả thiên địa khí cơ dường như cũng đồng thời ứ đọng.
“Sư tôn?”
“Sư tôn.”
Hai tiếng gọi, một trái một phải, một hung ác đau buồn khắc cốt, một dịu dàng than thở trầm ngâm —–
Cùng âm sắc, nhưng khác biệt về ngữ điệu, cùng lọt vào tai Vân Dao.
Tim Vân Dao khẽ run.
Im lặng một lúc lâu, nàng nhìn về phía thiện ở bên phải: “Ngươi đã dung hợp ký ức của hắn, cũng đã thấy tất cả mọi chuyện sao?”
“Vâng.”
“Ngươi đoán ra rồi phải không,” Vân Dao dừng lại một chút, nàng nhắm mắt lại, gần như không dám nhìn ác ở bên trái: “…… Ta chính là Khởi Thủy.”
“——”
Trời đất im ắng, vắng vẻ tĩnh mịch.
Ma diễm đỏ tươi đại diện cho Chung Yên từ từ dấy lên từ thần hồn kia, lặng lẽ bốc cháy, lặng lẽ lan ra bát phương lục hợp.
Với khí thế thôn thiên phệ địa.
Ma tôn cúi đầu, cứ như không nghe thấy lời vừa rồi Vân Dao nói. Thần sắc dữ tợn của hắn biến mất, chỉ còn hồn ảnh hơi run rẩy giữa không trung.
Không rõ Vãng Sinh Luân xuất hiện từ khi nào, co ro trong góc, giọng run lẩy bẩy: “Chủ nhân, có một việc cấp bách. Là là, sức mạnh thời không……”
“Ta chính là Khởi Thủy.”
Vân Dao cứ như không nghe thấy, bước một bước về phía ác.
Sau lưng nàng, thiện hơi ngước mắt lên, gần như muốn đi theo, nhưng cuối cùng hắn vẫn kiềm chế đứng im tại chỗ.
“Không……” Giọng của ác khản đặc, như khóc như cười, như điên như ma: “Nàng không phải, nàng không phải.”
“Vân Dao là thần thức thay ta hạ phàm lịch kiếp. Cứ mỗi vạn năm, ta sẽ lịch kiếp ở giới này một lần, nghe đạo hưng suy, hiểu nỗi khổ của chúng sinh.”
“Không.”
“Nhưng lần này thì khác, ta không phải đến để lịch kiếp.” Vân Dao khẽ nói: “Ta đến để giết ngươi.”
“——”
Hai Mộ Hàn Uyên thiện và ác đồng thời chấn động, ngẩng đầu lên, nhìn áo đỏ giữa hai người.
“Càn Nguyên là thế giới đầu tiên trong ba nghìn tiểu thế giới, là nơi Khởi Thủy Thần quân sinh ra. Ngươi vốn không nên giáng sinh ở nơi này, là Kiếp thuyết phục ta, đưa ngươi vào Càn Nguyên, để tiêu diệt ngươi ở đây.”
Vân Dao chậm rãi bước đến gần Mộ Hàn Uyên.
“Tháp Luân Hồi đến trước ta và ngươi cả nghìn năm, nhằm chờ ta và ngươi thức tỉnh. Ta chỉ có thể dùng thần thức hạ giới, vì vậy đã đưa một hồn một phách vào tháp, trấn nhập Càn Nguyên, đây chính là át chủ bài để ta diệt Chung Yên ở giới này.”
Đuôi mắt của ác đỏ ngầu, ma diễm như biển máu, chảy qua mặt đất bên dưới ba người, ăn mòn mọi thứ, biến tất cả thành vực thẳm đen kịt không đáy.
“Tại, sao?”
Vân Dao cụp mắt nhìn vùng đen kịt kia, hơi bi ai mỉm cười.
“Bởi vì Chung Yên được định sẵn sẽ thay thế Khởi Thủy trở thành Thánh, nắm giữ sức mạnh hủy diệt. Theo dự đoán của Kiếp, khi ngươi hiện thế, chính là ngày tận thế của ba nghìn thế giới. Chỉ có Thánh mới có thể giết Thánh, vả lại, tất phải dùng một phương thế giới bồi táng cùng.”
“…… Ra là vậy.”
Ác bỗng bật cười, vừa khàn và nhỏ.
Dù hắn đang cười, nhưng giọng nói lại chan chứa bi thương vô tận: “Thì ra là nàng nói.”
Ác vung tay lên, giữa ma diễm đỏ tươi và bóng tối vô tận, hiện lên cảnh tượng ngoài song cửa sổ của chủ điện Tư Thiên Cung.
Vẫn là lãnh nguyệt, hàn sơn, nước trên trời.
Ngay cả ba dòng chữ nhỏ vàng óng cũng sống động như thật.
[Ngẫu nhiên xuống nhân gian, nhìn thấy tiên cảnh.]
[Nhặt lấy cảnh này, đủ an ủi cả đời.]
[Dự đoán của Kiếp, nếu trở thành sự thật, ba nghìn tinh đăng sẽ bị hủy trong chớp mắt. Vì tuế nguyệt non sông Tam giới, diệt trừ Chung Yên, dẫu là cửu tử, cũng không hối hận.]
Mộ Hàn Uyên rời mắt khỏi những dòng chữ ấy, đôi đồng tử đen láy của hắn như tro tàn đã tắt hẳn, chăm chú nhìn Vân Dao phía đối diện: “Vì giết ta, thật sự cửu tử bất hối sao, sư tôn?”
“……”
Lông mi của Vân Dao khẽ run.
Nàng muốn nói gì đó với hắn, nhưng vừa mở miệng, cổ họng như bị bông vải chua chát chặn lại, một chữ cũng không thể nói ra.
“Cuối cùng, cuối cùng……”
Mộ Hàn Uyên cất tiếng cười to, huyết lệ lăn dài.
“Người ta yêu, người ta hận, người ta muốn giết —— Hóa ra đều là nàng! Sư tôn của ta!!”
Ma diễm loang lổ như biển, bùng lên tận trời.
Cùng lúc đó, hố đen vô tận ẩn trong ma diễm, ẩn chứa sức mạnh thời không đáng sợ sắp nuốt chửng nghiền nát mọi thứ, cuối cùng cũng hiện ra.
Vân Dao lập tức biến sắc.
“Chủ nhân! Ta đã nói đây là chuyện cấp bách mà! Thật sự không thể chờ được nữa!”
Khí linh Vãng Sinh Luân ngộp thở đến mức sắc mặt đỏ bừng, cả tòa kim luân lung lay run cầm cập, như con diều sắp bị cuồng phong cuốn phăng.
Ba hình thái ấu, thanh, lão lần nữa biến huyễn, nhưng cũng không trụ được lâu: “Chủ nhân, phải giết một trong hai tên ma này! Dùng thần hồn bậc thánh còn thiếu của hắn tái tế Vãng Sinh Luân —— Mới có thể ổn định thời không, trở về Tiên giới!!”
Vân Dao sững người bên dưới hố đen.
Một trái một phải, hai thần hồn cùng nhìn nàng.
“Sư tôn, nàng còn do dự gì nữa?” Mộ Hàn Uyên ác cười khẽ, như ma như cổ: “Nếu nàng còn do dự, toàn bộ giới Càn Nguyên, tất cả muôn dân thế gian mà nàng thương yêu luyến tiếc nhất, đều sẽ bị hút vào hố đen này.”
Vân Dao không kìm được mà phát run, hai mắt đỏ bừng đau thương nhìn hắn: “Tại sao ngươi luôn ép ta…… Mộ Hàn Uyên?”
Bất thình lình.
Nàng vội vàng xoay người lại, đồng thời vận khởi một thuật pháp, kéo Mộ Hàn Uyên thiện đang lặng lẽ di chuyển ở phía sau lại: “Ngươi điên à?”
“Hắn nói đúng, nếu không tế sợ thần hồn bậc thánh cuối cùng, hố đen này sẽ nuốt chửng tất cả.”
Mộ Hàn Uyên cười nhẹ, hắn chăm chú nhìn Vân Dao, trong mắt đong đầy tham luyến và kiềm chế.
“Sư tôn, ở kiếp này, ta hạnh phúc hơn hắn nghìn vạn lần. Nếu đây là kết cục mà hắn chuẩn bị cho ta, vì sư tôn và chúng sinh Càn Nguyên, ta bằng lòng chấp nhận.”
“Ngươi bằng lòng thì sao?!” Vân Dao nghiến răng, run giọng: “Ngươi có hỏi ta bằng lòng hay không chưa?”
“——”
Tiên lực bậc thánh ập xuống theo tay áo của nàng, Mộ Hàn Uyên chưa kịp chống cự thì đã bị Vãng Sinh Luân nhốt vào một cánh kim luân.
Khi quay người lại, Vân Dao đối diện với đôi mắt đen nhánh đan xen sắc đỏ của Mộ Hàn Uyên.
Hắn nhìn nàng, sau đó bật cười, giang rộng hai tay, phơi bày lồng ngực không chút phòng bị: “Cuối cùng nàng chọn giết ta sao, Khởi Thủy Thần quân, hay là, Sơ Thánh điện hạ?”
Vân Dao gắng sức nhắm mắt lại, cố ngăn dòng lệ sắp trào ra: “Thề với ta, ngươi sẽ không giết người nữa.”
“…… Không. Ta là ma, ma không có thiện niệm, nếu nàng không còn, ta sẽ khiến ba nghìn tinh đăng trong Tư Thiên Cung tuẫn táng cùng nàng.”
Mộ Hàn Uyên cười tàn nhẫn, từ tốn nói.
“Ta sẽ không cho nàng lý do, để nàng một mình chịu chết trước mặt ta.”
Hàng mi dài của Vân Dao run rẩy, không ngờ, dẫu rằng hiện tại hắn như đang điên loạn, thế mà vẫn có thể đoán được suy nghĩ trong lòng nàng.
Như thế càng khiến nàng đau đớn tột cùng: “Tại sao ngươi luôn ép ta……”
Hắn luôn ép nàng giết hắn.
“Bởi vì ta muốn nàng ghi lòng tạc dạ, như thế, ngay cả khi nàng giết ta, suốt quãng đời thần linh dài đằng đẵng còn lại của nàng, nàng sẽ không thể quên ta. Tiếc thay……”
Mộ Hàn Uyên cúi đầu, mỉm cười: “Ta biết nàng không nỡ ra tay…… Chỉ là không biết, nàng yêu ta, hay yêu ta với tư cách thần thánh yêu chúng sinh?”
“……”
Bờ môi của Vân Dao khẽ run, dường như muốn nói gì đó.
Nhưng ngay sau đó, cả tòa Vãng Sinh Luân không chống đỡ nổi nữa, bay lên, hướng về phía hố đen không đáy phía trên vực Thiên Vẫn.
Trời đất đổi dời, trên dưới nghịch chuyển.
Càn thành Khôn, Khôn thành Càn (*).
(*) Trong Kinh Dịch, ‘Càn’ và ‘Khôn’ đại diện cho trời và đất, cho âm và dương.
Toàn bộ vực Thiên Vẫn bắt đầu sụp đổ về hướng hố đen, tựa như rơi xuống vực sâu không đáy.
Đó là nơi nằm ngoài Tam giới, là chốn tịch diệt của thiên địa.
Đó là nơi dù là cùng trời hay cuối đất, cũng không thể vãng sinh, là chốn quy diệt thật sự.
Toàn bộ giới Càn Nguyên đều rung chuyển lung lay.
“Chủ, chủ nhân ——” Khí linh của Vãng Sinh Luân gian nan thốt ra lời thúc giục cuối cùng.
Ngay lúc ấy, hư ảnh thần hồn của Mộ Hàn Uyên đột nhiên lướt đến gần.
Trong chớp mắt, hắn đứng trước mặt Vân Dao.
“Chết cùng ta, được không, chúng ta cùng chết……” Bóng dáng tóc trắng áo đen nghiêng về phía trước, hắn nắm cổ tay nàng, ôm eo nàng, kéo nàng ngã vào lòng hắn, hắn vùi đầu bên gáy nàng, vừa khóc vừa cười: “Sư tôn.”
Tiên lực tích lũy dưới tay áo của Vân Dao từ từ tan biến.
Nàng cụp mắt, giọng khẽ run:
“…… Được.”
“……”
Hình bóng của hai người rơi xuống hố đen không đáy.
Hắn ôm nàng thật chặt.
Cứ như sợ nàng sẽ vứt bỏ hắn, một mình trốn đi.
Biết rõ tịch diệt đang gần kề, Vân Dao vẫn không kìm được hai mắt ngấn lệ, mỉm cười, nàng hơi gian nan di chuyển cổ tay đang bị hắn nắm, cuối cùng mười ngón tay đan vào nhau, nhẹ nhàng nắm chặt.
“Mộ Hàn Uyên.”
Vân Dao ôm chặt lấy hắn, cũng vừa khóc vừa cười.
“Xin lỗi…… Lần này, ta chắc chắn sẽ không bỏ rơi ngươi.”
“——”
Thân thể người nọ cứng đờ.
Khí cơ hùng mạnh hủy diệt đã kề sát bên dưới hai người.
Chỉ trong chớp mắt.
Mộ Hàn Uyên bất ngờ tung ra một ngọn ma diễm.
Nó xoay quanh, khiến thân thể hai người xoay chuyển ——
Hắn ở dưới, nàng ở trên.
Bên dưới là tịch diệt vô biên vô tận, làm tan biến từng tấc từng tấc tóc trắng xõa dài của hắn. Tựa như mùa xuân đến, tuyết tan chảy biến mất khỏi đất trời.
Vân Dao nghẹn ngào, gần như tuyệt vọng muốn níu hắn lại: “Mộ Hàn Uyên, đừng ——”
Có lẽ nàng quên rồi, Ma tôn thánh thân của hắn đã tế cho Vãng Sinh Luân ở Tiên giới từ lâu, giờ đây, chỉ còn lại một sợi thần hồn này.
Tựa như gió mát, như mưa tuyết, như mây mỏng, phai mờ không thể níu giữ.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, hắn đẩy nàng lên.
“Tội của ta vốn không thể tha thứ.”
Ma tôn mỉm cười nhắm mắt lại, chìm sâu xuống hố đen vô tận.
“Sư tôn tiên cốt, xứng dữ thiên đồng thọ, vạn thế trường tồn.”
《Quyển 4: Ma Vực Phong Vũ》, Kết thúc.