Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 85




Hai thấy trò Thái Thương Tông ở đó xúc động nửa ngày, những người ở bên cạnh một câu cũng không nghe hiểu.

Các vị đạo trưởng Tân Nam do dự rất lâu: "Các vị, xin hỏi Vệ đạo trưởng đang nói gì vậy?"

Nhóm đạo hiệp đế đô cũng trầm mặc thật lâu, nội tâm vô cùng âm u, quả thực không muốn thừa nhận đây là đội hữu của mình: "... nói linh tinh thôi."

Các vị đạo trưởng Tân Nam: "? ? ?"

Vệ Tây nghe vậy thì nhìn bọn họ một cái, trong lòng thầm lắc đầu than thở, sản nghiệp của các vị đạo hữu này thực đơn thuần, trong quan phần lớn là nhân viên xuất gia, không gặp phải vấn đề hôn phối nên nào hiểu được nỗi khổ cực của cậu.

Thân là lãnh đạo tông môn nuôi hơn bảy trăm miệng nhân viên, chỉ có cậu hiết rõ hiện tượng xã hội hiện nay, tin tức luôn nói nam nữ thiếu cân đối, thật không ngờ tình huống dưới âm phủ còn nghiêm trọng hơn, bằng không sao có thể làm một vị lãnh đạo lớn như Hắc Vô Thường đặc biệt từ Phong Đô chạy tới dương gian làm việc chứ?

Nữ quỷ âm phủ ít như vậy, nữ quỷ lưu lại dương gian thì càng không cần phải nói, số lượng có thể nói là điểm hồng trong vạn bụi cây. Khan hiếm đến mức nào chứ? Ngay cả khách nhân tới chơi nhà ma sau khi biểu hiện kinh hãi tột độ không thể bắt bẻ cũng đề nghị có thể gia tăng một ít nữ quỷ. Dù sao thì nữ quỷ áo đỏ trong văn hóa truyền thống dân tộc Trung Hoa cũng có vị trí không thể thiếu.

Ngoài ra thì còn có đám đàn ông độc thân trong tông môn, từ khi có công việc chính thức giải quyết vấn đề ấm no thì bọn họ bắt đầu theo đuổi thỏa mãn tinh thần, mỗi ngày đều đói khát kêu than. Đoạn thời gian trước ngay cả quản lý nhân sự là chú Thân đã làm độc thân mấy chục năm cũng mờ mịt đề cập tới vấn đề này, còn cho Vệ Tây xem tin tức về một công ty điện tử nào đó đã mời một nhóm mỹ nữ tới để cổ vũ tinh thần cho nhóm nhân viên nam độc thân, còn nói xa nói gần là phương thức này thật sự có thể khích lệ nhân viên làm việc hăng hái hơn.

Vệ Tây cũng rất muốn, thế nhưng không tìm được nữ quỷ thì biết làm sao! Nói thật bây giờ cậu cũng có chút hối hận vì lúc ban đầu đã gặm mất Phượng Dương Tiên ở Phượng Dương trấn, Phượng Dương Tiên có dáng vẻ thế nào cậu đã quên mất, thế nhưng mái tóc đen dài kia rất có thể sẽ được nhóm nhân viên nam hoan nghênh. Cứ ăn như vậy thực đáng tiếc.

Đó là một trong số ít những điều mà cậu hối hận trong đời, aiz, nhắc tới thực muốn chảy nước mắt.

Vì thế nhóm tín đồ Tu Sinh Giáo ôm hũ tro cốt vội vội vàng vàng chạy lên sườn núi trong mắt đạo hữu đế đô cùng Tân Nam chẳng khác nào mãnh thú nhưng trong mắt Vệ Tây lại giống như thiên ngoại chi hỉ.

Cậu lập tức bước nhanh hơn, chạy lên núi: "Các vị đạo hữu mau mau đi thôi!"

Đạo trưởng bản xứ Tân Nam rất kinh ngạc---- sao cậu ta đột nhiên lại kích động như vậy?

Thế nhưng Vệ Tây đã gia tăng cước bộ, tốc độ tăng nhanh đến mức làm bọn họ cũng khó lòng đuổi kịp.

Vệ Tây vừa đi lại vừa không quên nhắc nhở đồ đệ: "Mau gọi điện về công ty, bảo bọn họ mau rửa mặt chải đầu ăn mặc chỉnh chu, chuẩn bị sẵn sàng!"

Cơ hội coi mắt tốt như vậy, không nên chậm trễ!

***

Tòa đạo quan của Tu Sinh Giáo được xây dựng ở trên sườn múi, quy mô rất rộng lớn, hương khói cũng thực phồn thịnh, lúc này đã tụ tập một đám đông giáo chúng, người người đều ôm tro cốt người thân.

Tình cảnh này kỳ thực có chút quỷ dị, thế nhưng cho dù biểu tình nhóm giáo chúng kia là vui hay buồn thì đều hứng thú nghị luận xôn xao....

"Người thân của bà là..."

"À, con gái tôi, tạo nghiệt a, lúc ra ngoài đi làm thì vô tình xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Còn vị này là....?"

"Là chú út nhà tôi, năm trước xuất huyết não nên qua đời, lúc chết vẫn chưa được ba mươi, còn chưa kịp cưới vợ."

Vệ Tây dẫn đồ đệ làm như không có chuyện gì đứng ở bên cạnh nghe lén, nghe thấy là mang tới nữ tính thì sẽ đặc biệt chú ý hơn.

Vệ Tây có dáng vẻ rất tuấn tú, phía sau còn nhị đồ đệ còn đặc biệt tú tú hơn cùng Đoàn Kết Nghĩa dáng vẻ cường tráng anh tuấn, nhất thời hấp dẫn vô số sự chú ý của ông chú bà bác.

Ông chú bà bác nhìn nhóm đạo sĩ vội vàng chạy tới thì lập tức cảnh giác, tín đồ trung thực nên ít nhiều cũng biết giáo phái nhà mình bị những tôn giáo khác chèn ép, ánh mắt của bọn họ nhìn nhóm Thái Thương Tông bắt đầu có chút bất thiện: "Các người tới làm chi?"

Mấy năm nay không biết chính phủ đã phái biết bao nhiêu đạo sĩ hòa thượng tới tẩy não bọn họ, đám người trẻ tuổi này mặc dù dáng dấp dễ nhìn nhưng nếu muốn khuyên bọn họ đừng tham gia âm hôn thì tuyệt đối sẽ không nghe! Hơn nữa còn phải lập tức báo cáo với nhân viên quản lý trong giáo!

Chỉ thấy người trẻ tuổi có vóc dáng cao nhất liếc nhìn tờ giấy vàng ghi bát tự trên tay mình, rồi hỏi: "Dì, có thể cho cháu xem bát tự của con gái dì không?"

Dì kia nửa tin nửa ngờ: "Mấy cậu muốn làm gì?"

Đoàn Kết Nghĩa cười nói: "Để xem thử hợp đôi không ạ."

Hóa ra cũng tới tham gia hoạt động âm hôn, lòng cảnh giác của dì kia lập tức thả lỏng, lập tức nói: "Thật không nhìn ra cậu trẻ tuổi như vậy mà cũng chịu tới tham gia chuyện này, là tìm cho ai? Bát tự có hợp không?"

Đoàn Kết Nghĩa khoát tay cười nói: "Hehe, là nhân viên công ty, dì cứ yên tâm, có tới mấy trăm người, khẳng định sẽ có người hợp ạ."

Dì: "....? ? ? ?"

Dì oh oh oh vài tiếng, vẫn còn chút mê mang: "Nhiều vậy sao... các cậu là đơn vị gì?"

Đoàn Kết Nghĩa: "Đơn vị chính quy ạ, đối tượng đều có công việc chính quy, đặc biệt đáng tin."

Dì mê mang nghĩ hóa ra là đơn vị quốc gia tổ chức âm hôn cho nhân viên đã qua đời sao? Khó trách người ta luôn nói công chức được phúc tợi a. Cánh cửa của tòa đạo quan của Tu Sinh Giáo rốt cuộc cũng mở ra, từ bên trong bước ra một đạo sĩ mặc đạo bào diện mạo lạnh lùng, Vệ Tây định thần nhìn lại thì phát hiện chính là tên cao gầy đã trốn khỏi đế đô!

Đứng trên địa bàn nhà mình nên tựa hồ cảm thấy có chỗ dựa, ánh mắt nam cao gầy lạnh lùng rơi vào trên người Vệ Tây cùng nhóm đạo hữu thở hồng hộc vì leo núi ở phía sau, khóe miệng chậm rãi nhếch lên thành nụ cười nhạo.

Ánh mắt lướt qua nhóm giáo chúng sau khi nhìn thấy mình thì tin tưởng vọt tới, nam cao gầy thầm nghĩ đám đạo sĩ ngoại lai này thực không có ánh mắt, bọn chúng nghĩ có thể thần không biết quỷ không hay tấn công vào đạo quan sao? Sư phụ sớm đã biết hành tung của mấy người rồi, chỉ là không biết vì sao nhãn tuyến tự dưng mất liên lạc, cũng may bọn họ sớm đã chuẩn bị kỹ càng. Không từ mà biệt, nhóm giáo chúng phổ thông này chính là vũ khí có thể kéo chết mấy người!

Nghĩ vậy, lúc này nam cao gầy vung tay hô: "Mọi người chú ý! Nghi thức âm hôn cần hoàn cảnh tuyệt đối an toàn, trước tiên chúng ta cần phải khống chế những người có thể quấy rối!"

Hắn nhìn chằm chằm đám người Thái Thương Tông ở gần đó, theo lý thì sau khi hắn dứt lời thì đám người lạ mặt này sẽ bị công phẫn, thế nhưng không ngờ tín đồ lại mở miệng giải thích giúp: "Khánh đại sư, ngài hiểu nhầm rồi, mấy người này cũng tới tham gia hoạt động của chúng ta!"

Nam cao gầy: "? ?"

Bà dì nói chuyện với Đoàn Kết Nghĩa trước đó thực phấn khởi nói: "Thật mà! Còn mang tới toàn là công chức, này chính là đối tượng tốt a, lúc con bé còn sống tôi vẫn luôn muốn gả nó cho một người công chức. Ổn định biết bao nhiêu a."

Nam cao gầy: "... ... ..."

Hắn chỉ hận không thể đập đám ngu xuẩn này một trận, ngay cả mấy lời vớ vẩn đó mà cũng tin. Nhưng không có cách nào, hắn cũng biết nhóm tín đồ nhà mình cũng vì mấy chiêu này mà bị tẩy não, nghĩ tới nhân thiết của nhóm tín đồ giáo phái, lại không thể đánh nhau với Vệ Tây---- chủ yếu là đánh cũng chưa chắc thắng, lỡ như bị ăn đòn thì sẽ mất hết mặt mũi.

Nam cao gầy chỉ đành không cam lòng mở cửa quan: "Vậy thì vào đi."

Nhóm đạo trưởng vốn tưởng ít nhất cũng phải trải qua một trận ác chiến với nhóm giáo chúng ngăn cản mới có thể tiến vào đạo trường Tu Sinh Giáo: "..."

Đạo trưởng Tân Nam bản xứ thở dài: "Hóa ra Vệ đạo trưởng dẫn đồ đệ đánh trận trước sao? Khó trách mới vừa nãy lại nói với nhóm giáo chúng là có nhu cầu minh hôn, phương pháp này không tệ, thực nhanh trí!"

Đạo trưởng đế đô: "....oh."

Ông sai rồi, bọn họ có lẽ có nhu cầu thật sự.

***

Vì thế đoàn người nâng cao cảnh giác nắm chặt pháp khí, trừ bỏ vài vị cảnh sát mặc thường phục đi cùng nhóm đạo trưởng khống chế nam béo ở một nơi bí mật, những người khác trà trộn theo làn sóng người tiến vào Tu Sinh Giáo.

Đây là một tòa đạo quan tĩnh mịch, hương khói hưng thịnh, không có điểm nào không lộ ra khí tức quỷ dị. Nhất là trong mắt đạo sĩ đạo giáo chính quy, ngay cả Thần Phật được cung phụng trong Tu Sinh Giáo tựa hồ cũng có chút bất đồng, những bức tượng thật lớn được đặt phía sau lớp màn che, gương mặt tuy có nụ cười nhưng độ cong khóe miệng cực kỳ quỷ dị. Tựa như đang giễu cợt nhìn chằm chằm bọn họ tiến vào.

Huống Chí Minh vừa mới bước vào trong ưu tư liền tỏ ra cực kỳ kích động: "Tôi... tôi hình như cảm nhận được Tiểu Phượng, thế nhưng không phải ở trong đạo quan này!"

Quyền đạo trưởng cầm bát tự của Hứa Tiểu Phượng tính toán một phen, trầm ngâm nói: "Không tính ra, có lẽ bọn họ đã giấu đi rồi, rất có thể chỉ ở gần đạo quan này thôi, anh có thể thử triệu hoán cô ấy không?"

Huống Chí Minh thử một phen rồi tuyệt vọng lắc đầu: "Không được! Không được! Tôi quá vô dụng!"

Các vị đạo trưởng khác liền an ủi: "Đừng gấp, anh có thể cảm nhận được cô ấy, ít nhất cũng chứng minh được là cô ấy vẫn ổn, hồn phách bị thỉnh xuất ra khỏi thân thể sẽ mất tỉnh táo. Anh triệu hoán không được cũng thực bình thường."

Rất nhiều vị đạo trưởng Tân Nam bản xứ biết chuyện, có người nhỏ giọng nói: "Tôi nghi ngờ có rất nhiều hồn phách đạo hữu nằm trong tay giáo chủ Trương Bàng của Tu Sinh Giáo. Người này đạo thuật cực kỳ quỷ dị, hẳn mọi người đã nghe nói về quá khứ của hắn rồi đi?"

Vị Trương Bàng này có thể nói là tiếng xấu rõ ràng nhưng lại làm người ta phải kiêng kỵ, đạo sĩ Tân Nam nhắc tới tên hắn liền có cảm giác cấp bách khó giải thích, nào ngờ nhóm đạo hữu mới tới nghe vậy cũng trầm mặc.

Một lát sau mới có người thử thăm dò mở miệng: "... là chuyện từng bán hàng đa cấp à?"

Các vị đạo trưởng Tân Nam: "..."

Tin tức của nhóm đạo hữu này thực linh thông a, ngay cả tin tức mật như vậy cũng biết được.... các đạo trưởng Tân Nam nhịn không được đổ mồ hôi: "...không phải, là đạo thuật của hắn."

Các vị đạo trưởng đế đô lúng túng dời tầm mắt: "À à à! Cái này a!"

Các vị đạo trưởng Tân Nam không biết vì sao cũng trở nên khẩn trương, ưu tư thực câm nín: "...Trương Bàng này được kế thừa từ vị giáo chủ đời trước của Tu Sinh Giáo, lúc được thu nhận nghe nói đã hơn ba mươi, thế nhưng có thể là vì thiên phú kinh người nên ngắn ngủi vài năm đã học được toàn bộ bản lĩnh, còn vơ vét bí thuật của nhiều đạo phái khác, hướng phát triển rất rộng, thậm chí còn có thể điều khiển âm binh cùng minh soa câu hồn, trong tay hắn nhất định có pháp khí giam cầm hồn phách, là nó ngăn cách Huống đạo hữu triệu ứng."

Huống Chí Minh đỏ mắt: "Không biết hôm nay hắn có tới nơi này hay không..."

Đạo hữu bản xứ đều không ôm hi vọng lắc đầu: "Trương Bàng làm việc rất cẩn thận, biết chúng ta tới đây thì chỉ sợ sẽ không ra mặt đâu."

Mọi người chăm chú nhìn người nam cao gầy trên pháp đài, muốn ra đòn đánh phủ đầu nhưng lại cố kỵ sẽ làm bị thương người bình thường có mặt ở hiện trường, không dám tùy tiện ra tay.

Nam cao gầy rõ ràng biết điều kiêng kỵ của bọn họ, khóe miệng chậm rãi nhếch lên thành nụ cười quỷ dị, giây tiếp theo đột nhiên rút một mảnh gỗ có phong cách cổ xưa từ trong túi ra.

Các vị đạo trưởng thấy mảnh gỗ thì giật mình kêu to: "Không tốt! Là âm binh bài!"

Phương thức dưỡng âm binh của các nhà khác nhau, bình thường chủ nhân âm binh có thể trực tiếp dùng khẩu lệnh triệu hoán, thế nhưng phần lớn chủ nhân đều biết chế tạo một ít tín vật có thể triệu hoán thủ hạ binh mã, giao cho tâm phúc có năng lực yếu một chút sử dụng. Các vị đạo trưởng không nhìn thấy lão giáo chủ Tu Sinh Giáo, thấy hiện trường có nhiều giáo đồ bình thường cũng chỉ cho rằng pháp sự âm hôn này chỉ là một chiêu trò hoãn binh mà thôi, nào ngờ bọn chúng lại mất trí đến vậy, cư nhiên muốn mời âm binh ngay trước mặt tín đồ!

Đạo gia đấu pháp không phải đùa giỡn, âm binh không phải binh mã bình thường, lỡ như hai bên đánh nhau kịch liệt tổn thương tới người bình thường thì phải làm sao?

Các vị đạo trưởng nhất thời cũng bất chấp, rối rít rút pháp khí tiến tới ngăn cản: "Mau chặn hắn lại!"

Nhóm tín đồ bình thường không biết bọn họ định làm gì, còn tưởng thật sự muốn tới quấy rối nên nhóm ông chú bà dì lập tức chạy tới la hét ngăn cản: "Này này mấy người làm gì vậy? Chúng tôi ở đây để tổ chức âm hôn, mấy người đừng có phá hỏng nhân duyên người ta a! Nhân duyên của quỷ cũng không được phá!"

Các vị đạo trưởng lo lắng nói: "Hắn không phải muốn làm âm hôn cho mọi người, hắn đang thỉnh quỷ hồn mà mình dưỡng!"

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của nhóm tín đồ, nam cao gầy mỉm cười quỷ dị: "Hiện giờ tôi quả thực muốn thỉnh quỷ hồn nhà mình, ai nói tôi không muốn kết âm hôn chứ? Quỷ hồn tôi dưỡng không thể kết âm hôn sao?"

Dứt lời liền giơ tay, há mồm muốn kêu.

Các vị đạo trưởng ở hiện trường sao có thể để hắn như nguyện? Lập tức liều mạng xông tới, giơ tay vung mấy lá dẫn lôi phù. Hiện trường nổ ầm ầm vài tiếng, trong quan đại loạn, tín đồ Tu Sinh Giáo cũng không biết xảy ra chuyện gì, còn tưởng nơi nào đột nhiên phát nổ nên la hét chói tay chạy ra ngoài. Nam cao gầy kia bị lôi phù đánh trúng nên bị thương nhẹ, hắn khẽ cắn răng, dưới sự bảo vệ của nam mặt rỗ co cẳng chạy ra hướng hậu vệ, vừa chạy vừa nắm chặt âm binh bài để thỉnh binh.

Thế nhưng vì quá đông, hắn không phải đối thủ của mọi người, rất nhanh đã rơi xuống hạ phong, mắt thấy đã sắp bị khống chế cướp đi âm binh bài.

Nào ngờ đúng lúc này trên tường cao hậu viện vang lên một tiếng quát khẽ: "Bát phương ở nơi nào? Mau mau nghe lệnh! !"

Người này vừa dứt lời thì hiện trưởng nổi lên âm phong dày đặc thổi tung những tấm màn che bức tượng thần lên cao cao, sau đó bồng bềnh thực quỷ dị trên không.

Chẳng ai ngờ lại xảy ra một màn này, nhóm đạo trưởng sau khi kinh ngạc thì lập tức dán bùa khai nhãn, ngay sau đó kinh ngạc phát hiện từ bên trong bức tượng Thần kia không ngừng có âm binh lũ lượt bay ra!

Nhóm đạo trưởng ngoan đạo ở hiện trường lập tức nổi giận lôi đình: "Bọn mi cư nhiên dám trực tiếp dưỡng âm binh trong đạo quan! ! !"

Nam cao gầy vừa nãy bị trúng mấy chiêu, lúc này thấy đối thủ tức đến như vậy thì không khỏi phát ra tiếng cười khoái chí: "Âm binh được nhóm tín đồ cung phụng có thể tăng trưởng thực lực, có gì không tốt chứ? Vì cái gì không thể nuôi?"

Dứt lời thì quay đầu cung kính nói với người tới: "Sư phụ, sao người lại tới đây?"

Sư phụ của nam cao gầy? Vậy thì không cần phải hỏi, tất nhiên chính là giáo chủ Tu Sinh Giáo Trương Bàng. Trương Bàng có mi nhãn cao thâm, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, chậm rãi từ cây thang đi xuống, mỗi động tác đều hệt như thế ngoại cao nhân: "Tôi không tới thì chẳng phải anh cùng đám sư đệ đã bị mấy vị mấy không mời mà tới này khi dễ à?"

Đám sư đệ? !

Nhóm đạo trưởng có mặt sửng sốt ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy nam béo vốn phải bị trông chừng ở bên ngoài đang thở hồng hộc theo sau Trương Bàng bò vào, động tác tiếp đất nặng nề hơn hẳn Trương Bàng, còn vừa đi vừa lo lắng nói: "Sư phụ, sư phụ, ngài nghe con nói..."

Sư phụ khoát tay cản lời nam béo định nói, sau đó trấn định đưa tay đặt sau lưng, cười ngạo nghễ nhìn các vị đạo trưởng trước mặt.

Các vị đạo trưởng cảnh giác nhìn hắn: "Ông chính là Trương giáo chủ của Tu Sinh Giáo? Ông đã làm gì nhóm cảnh sát cùng đạo hữu bên ngoài rồi hả?"

Trương Bàng khẽ mỉm cười, khí chất cơ hồ siêu thoát hậu thế, vừa định mở miệng nói chuyện thì trong đám người đột nhiên truyền tới một âm thanh không hợp thời: "Sư phụ sư phụ, người xem kìa, cái tên đa cấp kia tới rồi!"

Trương Bàng: "..."

Nam cao gầy: "..."

Các vị đạo trưởng: "..."

Đúng a, gì mà siêu thoát hậu thế, này rõ ràng chỉ là một tên bán hàng đa cấp mà thôi, suýt chút nữa đã bị gạt rồi.

***

Nam béo vẫn nóng nảy như cũ: "Sư phụ, ngài hãy nghe con nói..."

Bị người chỉ mũi đề cập tới lịch sử đen ngày xưa, gương mặt trấn định của Trương Bàng hơi giật giật, suýt chút nữa đã không duy trì được dáng vẻ trang bức: ".... các người yên tâm, đám người bên ngoài vẫn còn rất khỏe mạnh, đáng tiếc các người thì không nhất định."

Lúc đang nói chuyện thì toàn bộ âm binh đã rời khỏi tượng thần, đồng loạt xếp thành hàng ở sau lưng Trương Bàng, nhóm đạo trưởng định thần nhìn lại thì nhất thời giật mình---- bọn họ vốn nghĩ âm binh của Tu Sinh Giáo cùng lắm cũng chỉ là một bầy dã quỷ mà thôi, không ngờ lại là một nhóm binh sĩ chính quy! Nhóm âm binh này mặc khôi giáp nón sắt thời xưa, âm khí nồng đậm, cao lớn hiên ngang, đằng đằng sát khí! Số lượng ít nhất cũng hơn hai trăm!

Vị Trương giáo chủ kia rõ ràng rất hài lòng với dáng vẻ chấn động của nhóm đạo trưởng, nụ cười trên mặt lại càng thâm sâu hơn: "Bất ngờ lắm đúng không? Đây chính là một nhóm binh lính thời Thanh mà ta ngẫu nhiên thu phục được trong núi, vẫn luôn một lòng cấp dưỡng cộng thêm tín đồ hương khói cùng đủ loại trang bị mới miễn cưỡng dưỡng thành như hôm nay."

Nhóm âm binh này lúc còn sống đều là cường binh mãnh tướng giết người như ngóe, trước giờ Trương Bàng vẫn luôn kiêu ngạo với lá bài tẩy này của mình, mỗi miếng khôi giáp, mỗi thanh trường đao trên người nhóm âm binh này đều là kết quả mà hắn hết lòng tạo ra.

Nào ngờ vừa mới dứt lời, âm thanh không hợp thời trước đó lại vang lên: "...đã tốn công như vậy rồi sao không chịu phối hợp súng cho bọn họ? Súng hơi cũng được mà, bây giờ là thời đại vũ khí nóng rồi, dưỡng quỷ cũng phải theo thời theo thế chứ?"

Trương Bàng: "... ... ... ..."

Đạo trưởng hai nơi: "... ..."

Trương Bàng sống nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên nghe thấy một thứ xàm xí lại bẽ mặt đến như vậy, sắc mặt rốt cuộc lạnh đi: "Là ai cứ nói lảm nhảm nãy giờ thế hả?"

Đối diện với ánh mắt của hắn, Đoàn Kết Nghĩa ngẩn người: "Ôi chao? Tất cả mọi người đều không nói, có mình ông nói thì gượng gạo lắm a."

Trương Bàng trầm mặc một hồi, thấy ba người trẻ tuổi không sợ chết xuất hiện trước mắt thì ánh mắt trở nên cực kỳ âm trầm. Cố tình thân thể bị lần xin thay kia phản phệ vẫn chưa khỏe hẳn, không thể động thủ. Ánh mắt lão liếc nhìn đám đạo trưởng, lười nói nhảm, dứt khoát mở miệng gọi đám âm binh: "Ta đã tìm nhân duyên tốt cho các mi! Bắt chúng lại là có thể ôm mỹ nhân về!"

Đám âm binh kia nghe vậy thì nhất thời kích động như một đám khỉ đầu chó, nhóm đạo trưởng lập tức hiểu ra, hóa ra đây là thủ đoạn thu phục của Trương Bàng, cũng chính là nguyên nhân diễn ra buổi kết âm hôn tập thể cho người thân của giáo chúng hôm nay---- các cô gái được giáo chúng đưa tới chính là chỗ tốt để hắn lấy lòng thuộc hạ!

Nhóm âm binh kia biết có chỗ tốt, quả nhiên làm ra tư thế chuẩn bị tấn công, các vị đạo trưởng nhìn âm đao sáng bóng cùng dáng vẻ tràn đầy tính công kích của bọn họ, biểu tình trở nên cảnh giác, lúc này lại nghe thấy Đoàn Kết Nghĩa nhỏ giọng chế nhạo: "Eo ơi, quỷ từ thời Thanh triều đến giờ cũng trăm năm rồi đi? Khó trách vừa nghe có gái liền liều mạng như vậy, chắc đều nghẹn tới sắp điên rồi."

Các vị đạo trưởng: "... ... ... mấy cậu có thể nghiêm túc một chút được không?"

Này rõ ràng là không có khả năng, Đoàn Kết Nghĩa tiếp tục quấy rối nói với đám âm binh kia: "Mấy người đừng có bị tên kia lừa, tên này làm đa cấp đấy, chuyên gia nói càn nói dối. Xã hội hiện đại bây giờ là phong cách hôn nhân tự do, hắn nói đưa con gái cho mấy người là đưa được sao? Bọn họ không chịu mấy người thì không phải uổng công rồi à? Huống chi có gái hay không còn chưa biết."

Đám âm binh nghe vậy thì sửng sốt, rối rít quay đầu lại nhìn Trương Bàng.

Trương Bàng thấy quân tâm rối loạn thì sao có thể nhẫn nhịn? Cắn răng nói: "Bình tĩnh! Các mi chính là tinh binh mãnh tướng của Tu Sinh Giáo ta, sao lại coi thường chính mình? !"

Vừa nói vừa được đồ đệ hộ tống đi tới gần chiếc bàn đặt bát tự thân nhân nhóm tín đồ.

"Không tốt!" Các vị đạo trưởng chấn động: "Hắn muốn thỉnh âm hồn!"

Âm binh đại khái cũng đoán được Trương Bàng muốn thỉnh cô nương tới, cả đám liền kích động quơ quơ vũ khí hưng phấn kêu gào. Các vị đạo trưởng nào dám để Trương Bàng như nguyện? Lập tức muốn xông lên ngăn cản, thế nhưng đám âm binh kia muốn cô nương tới phát điên rồi, căn bản không cần Trương Bàng ra hiệu lệnh đã chủ động ra tay ngăn cản, hai bên nhân quỷ bắt đầu kịch liệt đấu pháp!

Phía sau vang vọng tiếng đấu pháp ầm ầm, Trương Bàng ngược lại không hề rối loạn, xốc thùng chứa giấy viết bát tự, đốt một cây nhang, bắt đầu đọc chú thỉnh hồn.

Lúc nhang khói lượn lờ, không khí phía trước pháp án bắt đầu vặn vẹo, một lát sau thì liên tiếp từng đạo bóng dáng lơ lửng trở nên rõ ràng.

Bóng dáng có nam có nữ, nhưng trọng điểm chính là nữ!

Có nữ! Nữ quỷ tới rồi! ! !

Nhóm âm binh đang đánh nhau nhân kẻ hở quay đầu nhìn lại, ngay cả mặt cũng không thấy rõ nhưng vẫn hưng phấn như uống máu gà, muốn biểu hiện sức mạnh của mình trước mặt nữ quỷ. Khí thế của chúng gia tăng rất nhiều, nhất thời làm các vị đạo trưởng vốn có thể coi như cân bằng trở tay không kịp.

Trương Bàng thấy vậy thì không khỏi lộ ra nụ cười mỉm hài lòng, ánh mắt chuyển hướng về phía nhóm âm binh oai hùng nhà mình, sau khi nhóm nữ quỷ này gia nhập thì lá bài tẩy của lão sẽ càng cường đại hơn nữa!

Cùng lúc đó, nam béo tiểu đồ đệ nhà hắn đột nhiên lăn một vòng từ chiến trường chạy tới, miệng vẫn phát ra câu nói đó: "Sư phụ! Sư phụ! Ngài hãy nghe con nói..."

Từ khi cứu được nam béo liền bắt đầu không ngừng nghe hắn lặp đi lặp lại những lời này, chỉ là trước đó gấp quá nên không kịp nghe hết, lúc này thấy hắn chật vật như vậy thì không khỏi nhíu mày quát: "Trò rốt cuộc muốn nói cái gì? ! Cả người đầy bụi đất, luống ca luống cuống, đứng thẳng dậy cho ta! Một chút dáng vẻ cũng không có!"

Nam béo gấp tới sắp đần cả người, sau khi đứng lên thì giậm chân, vừa mở miệng đã nói: "Sư phụ, ngài mau mời đám nữ quỷ này trở về đi! Mau mời về đi a! ! !"

Trương Bàng khó hiểu, trầm mặc: "Trò đang nói hưu nói vượn cái gì đấy hả?"

Vừa dứt lời thì lại nghe thấy âm thanh từng làm mình nghẹn họng hai lần một lần nữa vang lên: "Sư phụ! ! ! Sư phụ! ! ! ! Nữ quỷ a! ! Thật sự là nữ quỷ a! ! !"

Trương Bàng bị âm thanh tràn đầy kích động này làm ngẩn người, quay đầu nhìn lại thì thấy quả nhiên là nhóm người trẻ tuổi vừa nãy, người nói chuyện là một người khá cao lớn, biểu hiện khi thấy nữ quỷ còn kích động hơn cả nhóm âm binh đã độc thân hơn trăm năm.

Lúc Trương Bàng mờ mịt không rõ người này kích động cái gì thì giây tiếp theo đã nhìn thấy thanh niên tuấn tú tóc uốn xoăn ở bên cạnh trầm ổn gật đầu: "Mau thông báo với chú Thân, hỏi xem bọn họ đã chuẩn bị xong chưa."

Người trẻ tuổi cao lớn kia nghe vậy thì gật đầu rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra, sau khi gọi điện nói vài câu thì cẩn thận để điện thoại xuống đất.

Trương Bàng nhìn chằm chằm chiếc di động vẫn còn đang trong cuộc gọi kia: "?"

Nhóm đạo trưởng đang điên cuồng đánh nhau với nhóm âm binh phấn khởi thấy hành động của bọn họ thì cũng không biết đang làm gì, nhịn không được quay đầu hô to: "Vệ đạo hữu, các cậu còn đứng đó làm gì?"

Chớp mắt sau đó trước mắt mọi người chợt lóe lên ánh sáng đáng sợ, tia sáng kia tựa như pháo bông rực rỡ, ráng chiều sáng chói, mặt trời bùng nổ, làm người ta không dám nhìn tới, sợ bị chọc mù mắt.

Thật lâu sau mọi người mới thoát khỏi trạng thái cháng váng, định thần nhìn lại thì trố mắt phát hiện trong đạo quan vốn đã rất chật chội của Tu Sinh Giáo lại có thêm một nhóm âm binh nữa.

Nhóm âm binh này ăn mặc có độ thống nhất kinh người như nhóm Thanh binh của Trương Bàng----

Âu phục đen, quần tây dài, giày da bóng loáng cùng mới kiểu tóc gọn gàng chỉnh tề. Bọn họ đồng loạt đứng thành mấy hàng, trên tay mỗi người còn cầm một đóa hoa hồng kiều diễm ướt át được gói cẩn thận, tạo hình hệt như nhân vật nam chính trong phim thần tượng, làm người ta có cảm giác chấn động vượt trội hơn đám Thanh binh kia. Các vị đạo trưởng nhìn bọn họ, bên tai thậm chí còn vô thức vang lên tiếng nhạc nền BGM, nhóm nữ quỷ được Trương Bàng mời tới nơi nào thấy qua chiến trận này, nhất thời sự chú ý đều dời khỏi nhóm Thanh binh, chuyển sang nhóm nam quỷ mới xuất hiện, bắt đầu kiềm lòng không đặng sóng mắt lưu chuyển.

Tất cả mọi người: "... ... ... ...? ? ?"

Đám Thanh binh cũng dần dần ngừng phấn khởi, ngây ngô đứng tại chỗ nhìn nhóm nữ quỷ nhìn chằm chằm đám nam quỷ mặc âu phục mới xuất hiện không chớp mắt: "? ? ?"

Đoàn Kết Nghĩa ở giữa một mảnh mờ mịt đó nhiệt tình phất cờ cổ vũ nhóm nhân viên nhà mình: "Các anh em! Vì hạnh phúc đời mình, đừng chịu thua kém! ! ! ! Cố lên! ! !"

Đám âm binh độc thân hơn trăm năm thấy vậy thì hoàn toàn luống cuống, không thèm để tâm tới chuyện đánh nhau nữa, vứt vũ khí xuống chân đối thủ rồi như ong vỡ tổ vọt về phía nhóm nữ quỷ. Không thể nha! ! ! !

Trương Bàng thật sự bối rối, thấy vậy thì muốn ngăn cản nhưng lão chỉ có một mình đơn độc, hiện giờ còn bị phản phệ nội thương, làm sao có thể ngăn được hơn trăm âm binh? Căn bản không có âm binh nào thèm để tâm tới lão, vợ cũng sắp bị người ta đoạt mất rồi, còn đánh nhau làm cái gì nữa? Đánh cái rắm ấy!

.o.

[Tác giả] Âm binh Thái Thương Tông: "Chúng tôi có biên chế chính thức! Tiền lương ổn định!"

Âm binh Tu Sinh Giáo: "... ... ..."

Âm binh Thái Thương Tông: "Chúng tôi có phòng ở! Còn nằm ở trung tâm thành phố!"

Âm binh Tu Sinh Giáo: "... ... ... ..."

Âm binh Tu Sinh Giáo [cởi khôi giáp]: Ông đây không làm nữa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.