Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc

Chương 150




Đỗ Thiên Trạch nhìn qua Hạ mẹ đối với Hạ Cảnh Điềm quan tâm như thế, mím môi cười cười, nhưng Hạ mẹ tiếp theo nói một câu làm cho hắn chấn động.

Hạ mẹ trên mặt hiện lên vẻ hiền lành, đưa tay thay Hạ Cảnh Điềm kéo tốt khóa kéo, mới lên tiếng nói: “Ở bên ngoài nhớ ăn kiêng một vài thứ, mang thai không thể ăn đồ nguội lạnh gì đó, cũng không ăn quá cay, biết không?”

Hạ Cảnh Điềm cũng không nghĩ ra mẹ lại vô tình nói ra, khuôn mặt lập tức có chút hiện hồng, không dám nhìn Đỗ Thiên Trạch, có chút dồn dập lên tiếng nói, “Mẹ, con biết rồi, mẹ trở lên đi! Bên ngoài lạnh lắm.”

Trong nháy mắt khi Hạ mẹ lên lầu, Đỗ Thiên Trạch không dám tin nhìn Hạ Cảnh Điềm, trong ánh mắt đầy chất vấn cùng kinh ngạc, Hạ Cảnh Điềm mím môi, tránh đi ánh mắt Đỗ Thiên Trạch.

“Chuyện khi nào?” Đỗ Thiên Trạch giọng điệu tự dưng có chút khó khăn, như đang đè nén tâm tình nào đó.

“Anh không nên hỏi .” Hạ Cảnh Điềm cũng không muốn đem chuyện này nói cho hắn biết.

“Là của anh ta.” Đỗ Thiên Trạch tức giận gầm nhẹ, đáy lòng cuồn cuộn ghen tuông, tin tức này bảo hắn làm sao có thể tiếp nhận? Vì cái gì? Vì cái gì ông trời lại như vậy đối với hắn? Mà ngay cả một chút cơ hội cũng không lưu cho hắn?

Hạ Cảnh Điềm bối rối cắn môi dưới, nhỏ giọng nói một câu, “Anh đừng hỏi.” Nói xong, xoay người trở về nha, cánh tay lại bị Đỗ Thiên Trạch nắm lại, Hạ Cảnh Điềm cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn cho thấy vẻ khó xử, sau lưng, Đỗ Thiên Trạch hỏi, “Anh ta biết không?”

Hạ Cảnh Điềm không có lên tiếng, sắc mặt đã trở nên khó coi, đối với Đỗ Thiên Trạch, nàng vốn tồn tại cảm giác làm hắn bị thương, hôm nay, cho hắn biết chuyện này, càng làm cho nàng không cách nào đối mặt, nàng không biết nên như thế nào đối mặt chất vấn của hắn, lại không dám đối mặt chính mình trong lòng hoảng loạn.

Đỗ Thiên Trạch không khỏi có chút cả giận kêu lên, “Em vì cái gì không nói lời nào? Mau nói đi!”

Hạ Cảnh Điềm nhắm mắt lại, lời nói tràn đầy cầu khẩn, “Anh cũng không thể không hỏi được không.”

Đỗ Thiên Trạch kinh ngạc nhìn Hạ Cảnh Điềm mặt mũi tràn đầy biểu lộ đau đớn, không khỏi trong lòng rủa thầm một tiếng, kéo Hạ Cảnh Điềm vào trong xe, chốt cửa lại, nàng nghiễm nhiên đã không ý thức được mình, sững sờ nhìn Đỗ Thiên Trạch lên xe, giờ này cảm giác trong lòng loạn thất bát tao, nàng cũng không muốn về nhà đối mặt cha mẹ, cũng không muốn đối mặt Đỗ Thiên Trạch.

Trên đường đi, Đỗ Thiên Trạch không nói gì, nhưng xe lại chạy cực kỳ nhanh, mùa đông trên đường phố có vẻ vắng vẻ, xe của hắn nhanh chóng đã đạt đến một trăm km/h, Hạ Cảnh Điềm mặc dù có chút thất kinh, nhưng không cách nào lên tiếng làm cho hắn chậm lại, cuối cùng, xe của hắn đột ngột dừng ở trước một quán cà phê, hắn dẫn đầu xuống xe, nhìn Hạ Cảnh Điềm vẫn ngồi ở trên vị trí, hắn không khỏi tiến lên đem nàng kéo xuống xe.

Ngồi ở trong quán cà phê yên tĩnh, Đỗ Thiên Trạch nhìn đối diện Hạ Cảnh Điềm đang trầm mặc, trong lồng ngực cảm xúc không phát tiết được rất khó chịu, người sáng suốt đều nhìn ra được Hạ Cảnh Điềm trong nội tâm thừa nhận rồi rất nhiều áp lực, hắn như thế nào còn có thể một lần nữa gây cho nàng áp lực? Nếu như yêu một người, sẽ tự nhiên mà như vậy muốn quý trọng bảo hộ, nửa ngày, hắn mới dịu dàng một ít lên tiếng, “Em nói cho anh biết là chuyện gì xảy ra? Anh ta đối với chuyện này chẳng lẽ một chút thái độ cũng không có?”

“Giữa chúng tôi không có gì để nói.” Những chuyện không thể xác định kia, Hạ Cảnh Điềm trong lòng cũng không biết đáp án chính thức, cho nên, nàng lựa chọn không nói.

“Nói gì vậy? Trên báo chí là chuyện gì xảy ra? Giữa các người có phải là xảy ra chuyện gì?” Đỗ Thiên Trạch cơn tức không khỏi bốc lên cao, hình ảnh ngọt ngào trên báo kia, hắn đều cho rằng bọn họ đã ở cùng một chỗ rồi, nhưng bây giờ, Hạ Cảnh Điềm mang thai, mà Kỷ Vĩ Thần thì không thấy bóng dáng?

“Cái gì báo chí?” Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc lên tiếng.

Đỗ Thiên Trạch nhíu mày, mới nhớ tới, Hạ Cảnh Điềm không thích xem báo giải trí, tức giận lên tiếng, “Các người đi siêu thị cùng nhau đã bị phóng viên giải trí chụp lại được.” Mà chuyện bọn họ thêu dệt nên cuộc tình tay ba, hắn tính giấu diếm không nói.

Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc trừng lớn mắt, nhưng không có lên tiếng, cho dù bị chụp lại có thể nói rõ cái gì ? Chỉ là tăng thêm một tin tức cho giới giải trí mà thôi, đối với nàng, đối với hắn đều không có ảnh hưởng gì.

Nhìn Hạ Cảnh Điềm vẫn trầm mặc không nói, Đỗ Thiên Trạch chán ghét loại cảm giác này, hắn thích Hạ Cảnh Điềm hay cười trước kia, yêu mến Hạ Cảnh Điềm lạc quan nhiều cảm xúc, vì cái gì nàng bây giờ trên mặt luôn tâm sự nặng nề, mà Đỗ Thiên Trạch thanh âm chậm rãi vang lên, “Em bây giờ có tính toán gì không?”

Hạ Cảnh Điềm vẫn trầm mặc, vấn đề của Đỗ Thiên Trạch nàng không cách nào trả lời. Liền chính nàng cũng không thể trả lời cho mình, lại nghe Đỗ Thiên Trạch có chút không vui kêu lên, “Em tính tự mình nuôi dưỡng đứa bé này?”

“Có cái gì không được sao?” Hạ Cảnh Điềm cuối cùng nói một câu, khuôn mặt nhỏ nhắn giương lên quật cường.

“Em. . .” Đỗ Thiên Trạch không thể tưởng được nàng lại thật sự thừa nhận, đáng chết, tâm lại trong nháy mắt có chút bối rối .

“Anh ta biết chuyện này thì có phản ứng gì?” Đỗ Thiên Trạch rất muốn biết, bởi vì hắn muốn giúp nàng, vì cái gì làm chuyện ngu ngốc như vậy? Nhưng trong tình yêu, ai lại có thể chính thức có lý trí ? Hắn nắm chặc nắm tay, “Là em không dám nói cho anh ta biết? Hay là?”

Hạ Cảnh Điềm giương lên lông mày, giọng điệu khẩn cầu lên tiếng, “Anh có thể không hỏi chuyện này không? Em không nghĩ nói gì cả.”

“Em là trốn tránh sao?” Đỗ Thiên Trạch có chút trào phúng nhìn nàng, trong mắt người khác, hành động này của Hạ Cảnh Điềm thật là ngốc đến cực hạn, vì cái gì thống khổ chỉ muốn một mình thừa nhận? Vì cái gì không dám đối mặt sự thật? Vì cái gì yêu người đàn ông đó như vậy ?

“Phải” Hạ Cảnh Điềm cực kỳ dứt khoát trả lời.

“Trốn tránh có thể giải quyết gì? Đáng giá không? Em thật là đứa ngốc.” Đỗ Thiên Trạch ngăn không được giáo huấn lên tiếng.

Mà Hạ Cảnh Điềm cũng không có phản bác, có lẽ hiện tại, nàng chính là cần một người để giáo huấn chính mình, tự nói với mình, cái gì là sai cái gì là đúng.

Nhưng mà, sau khi nói những lời này, Đỗ Thiên Trạch cũng không nhẫn tâm nói thêm câu nào, bởi vì nhìn ra được Hạ Cảnh Điềm đã rất khó chịu, hắn chỉ phải đem tức giận nén lại trên người, hung hăng vỗ một cái mặt bàn, hắn cực kỳ bực bội quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, thật lâu mới lên tiếng nói, “Anh muốn giúp em.”

Hạ Cảnh Điềm mở to mắt, khiếp sợ nhìn hắn, “Anh nói cái gì?”

“Em không phải không dám đối mặt sao? Anh giúp em đối mặt.” Đỗ Thiên Trạch giọng điệu kiên định lên tiếng, người đàn ông Hạ Cảnh Điềm không dám chọc vào, mà hắn thì đương nhiên dám trêu.

Hạ Cảnh Điềm trong một khắc thất kinh, nàng dồn dập kêu lên, “Không cần phải. . . Không cần phải. . . Anh không cần lo lắng gì cả?”

“Chẳng lẽ trơ mắt nhìn em chịu tội sao? Anh làm không được.” Đỗ Thiên Trạch hầm hầm quát, vì cái gì cô gái này ngay cả quyền lợi có được hạnh phúc đều không có? Chẳng lẽ cứ như vậy tiện nghi cho tên kia? Cơn tức này, hắn Đỗ Thiên Trạch có thể nhẫn nhịn được sao.

Hạ Cảnh Điềm đã bị dọa đến hỏng rồi, nàng trừng lớn mắt, có chút tức giận nói, “Đỗ Thiên Trạch, em không cho anh nhúng tay vào chuyện này.” Hạ Cảnh Điềm biểu lộ nghiêm túc, còn có một chút vội vàng xao động, trời ạ! Nàng thật sự không cách nào tưởng tượng Đỗ Thiên Trạch sẽ đem chuyện này biến thành cái dạng gì.

“Nếu như em dám gọi điện thoại chính miệng nói với anh ta, anh liền mặc kệ.” Đỗ Thiên Trạch cường ngạnh lên tiếng, tay lấy ra điện thoại đưa cho nàng.

“Em. . .” Hạ Cảnh Điềm biểu lộ do dự một chút, có chút sợ hãi nhìn điện thoại đưa tới, đơn giản chỉ là không dám nhận.

“Em sẽ không phải là số của hắn cũng không biết! Có muốn hay không anh giúp em gọi?”Lời nói khích tướng, nhưng không biết, những lời này làm cho Hạ Cảnh Điềm ngực ầm ầm mà loạn, nàng tức giận đứng người lên, đứng dậy muốn đi ra ngoài, nàng là thật sự ngồi lại không được nữa, Đỗ Thiên Trạch càng bức làm cho nàng cơ hồ muốn chạy trốn.

Đỗ Thiên Trạch hai bước hơn giữ chặt nàng, mới hạ khẩu khí, “Được rồi, anh không bức em, ngồi thêm chút nữa đi!”

Hạ Cảnh Điềm toàn thân bởi vì kích động mà run rẩy, tất cả được Đỗ Thiên Trạch cảm nhận, đó là một loại đau lòng như thế nào? Vì cái gì người đàn ông khác có thể làm nàng thương tâm như vậy? Vì cái gì tình yêu đều là thương tổn?

Một lần nữa ngồi trở lại, Hạ Cảnh Điềm càng không có lời muốn nói, nàng ánh mắt sững sờ chằm chằm vào ly trà nóng trước mắt, ngón tay bất an đan xen, có vẻ bối rối mà không an, Đỗ Thiên Trạch ánh mắt lẳng lặng nhìn nàng, đem tất cả biểu hiện của nàng cất vào đáy lòng.

Thời gian cứ vậy mà trôi, mắt thấy trời muốn tối, Hạ Cảnh Điềm ra vẻ buồn ngủ, hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyệnh, lại ngồi xe ba giờ đồng hồ, nàng thật sự mệt chết đi .

“Anh đưa em trở về!” Đỗ Thiên Trạch lên tiếng.

Hạ Cảnh Điềm gật gật đầu, hai người thanh toán đi ra, Đỗ Thiên Trạch trực tiếp đưa Hạ Cảnh Điềm về nhà, nhìn theo bóng dáng Hạ Cảnh Điềm biến mất tại đầu bậc thang. Ngồi ở trong xe, Đỗ Thiên Trạch thật lâu không đi, cầm điện thoại trong tay, hắn tìm được rồi một dãy số.

Bảy giây sau, đầu bên kia điện thoại thông, người nghe đúng là Kỷ Vĩ Thần, thanh âm trầm thấp lộ ra một chút từ tính, “Alo.”

“Tôi là Đỗ Thiên Trạch, đã quấy rầy Kỷ tổng .” Đỗ Thiên Trạch giọng điệu cứng ngắc lên tiếng, đã có chút cảm giác thiếu kiên nhẫn.

Còn bên kia, Kỷ Vĩ Thần trầm mặc vài giây, giọng điệu thập phần lịch sự lên tiếng, “Đỗ tổng, có chuyện gì không?”

“Về chuyện Hạ Cảnh Điềm.” Đỗ Thiên Trạch gọn gàng dứt khoát mở miệng.

“A?” Kỷ Vĩ Thần thanh âm tựa hồ cũng không có quá nhiều kinh ngạc.

“Hạ Cảnh Điềm bây giờ đang ở nhà, nếu như Kỷ tổng có thời gian, không ngại sang đây gặp cô ấy chứ.” Nói xong, Đỗ Thiên Trạch không đợi đối diện Kỷ Vĩ Thần trả lời, liền cúp máy, khuôn mặt tuấn tú lại tối sầm khó coi, nắm tay lái thật chặt, hắn ngẩng đầu nhìn một cái gian phòng của Hạ Cảnh Điềm, xoay người lái xe đi.

Mà đang ở Mỹ, Kỷ Vĩ Thần cũng buông xuống điện thoại, trên mặt biểu lộ có chút phức tạp, làm cho người ta đoán không ra, nhưng mơ hồ có thể thấy được trên môi mỏng có một chút mỉm cười, như là rất vui sướng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.