Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc

Chương 133




Hạ Cảnh Điềm đi theo Kỷ Vĩ Thần vào một quán rượu sang trọng, bởi vì Kỷ Vĩ Thần cần một mình gặp người đó, nên Hạ Cảnh Điềm chờ ở quán cà phê trên lầu của quán rượu, lẳng lặng chờ tới sau giờ trưa, đối với Hạ Cảnh Điềm mà nói cũng là một loại hưởng thụ, nghĩ đến xế chiều hôm nay có thể trở về nhà, nàng càng cảm thấy hưng phấn dâng trào.

Cứ như vậy ngồi chờ, bất tri bất giác đến 12h, cũng đến giờ cơm trưa, Hạ Cảnh Điềm có chút đói bụng, đang nghĩ nên đi ra ngoài ăn trước hay là đợi thêm lát nữa, đã thấy Kỷ Vĩ Thần cùng một nam một nữ đi tới, nam hơn 40 tuổi, một thân hàng hiệu tây trang, mà cổ tay của hắn kéo theo một cô gái dáng người thon thả, thập phần xinh đẹp trẻ tuổi, Hạ Cảnh Điềm xem xét, đã biết cô gái kia sắm vai gì, bởi vì nam hơn 40 tuổi sẽ không có vợ còn trẻ như vậy, lại càng không phải bạn gái, từ ánh mắt của hắn ta, nàng có thể thấy được.

Kỷ Vĩ Thần thấp giọng cùng người này nói chuyện vài câu, rồi hướng Hạ Cảnh Điềm đi tới, Hạ Cảnh Điềm ánh mắt không khỏi nhìn cô gái kia, đã thấy cô tay cô gái kia tuy nằm trong khủy tay người đàn ông, nhưng ánh mắt lại si ngốc nhìn Kỷ Vĩ Thần, đáy mắt truyền đến một loại ái mộ.

Kỷ Vĩ Thần đối diện Hạ Cảnh Điềm ngồi xuống, nhướng mi nói, “Đi ra ngoài ăn cơm đi!”

Hạ Cảnh Điềm gật gật đầu, đi theo hắn ra khỏi quán rượu, Kỷ Vĩ Thần tựa hồ đối với cái thành phố này rất quen thuộc, chỉ chốc lát sau, hai người đã dừng ở trước cửa một nhà hàng sang trọng, nhắc tới cũng thật tình cờ, dĩ nhiên là nơi lần trước nàng cùng Đỗ Thiên Trạch đã tới, Hạ Cảnh Điềm cũng không biết vì cái gì, bật thốt lên đã một câu, “Tôi hình như đã tới đày rồi a.”

“À?” Kỷ Vĩ Thần nhướng mi, ánh mắt hỏi tới.

Hạ Cảnh Điềm không biết vì cái gì, dưới ánh mắt bức người của hắn, Hạ Cảnh Điềm lại đón đầu, không chút do dự lên tiếng, “Lần trước cùng Đỗ Thiên Trạch đã tới.” Hạ Cảnh Điềm trong lòng sinh ra một loại ý nghĩ, trước khi nói nàng lo lắng qua có nên nhắc đến Đỗ Thiên Trạch, nhưng suy nghĩ một chút, tại sao phải ở trước mặt hắn giấu diếm? Không cần phải như vậy.

Nhắc đến Đỗ Thiên Trạch, Kỷ Vĩ Thần vô thức híp lại mắt, cất dấu trong mắt một chút không vui, không nói gì, hắn dẫn đầu bước vào nhà hàng, Hạ Cảnh Điềm cắn cắn môi dưới, đi theo sau lưng, khi ngồi xuống bàn, Hạ Cảnh Điềm hếch lên môi, quay sang đánh giá gian phòng trong nhà hang và các khách nhân.

Bữa cơm này, Hạ Cảnh Điềm ăn có chút bị đè nén, cùng Kỷ Vĩ Thần dùng cơm luôn làm cho nàng không dám ăn tự nhiên, rất không tự tại, không có giồng như lúc ở cùng Đỗ Thiên Trạch vui vẻ thoải mái, cãi nhau xong cũng rất vui vẻ, nghĩ đến, Hạ Cảnh Điềm trong ngực lại có chút buồn bã, từ lần trước làm hắn thương tâm, hắn cũng không có tới tìm nàng, nàng nghĩ, hắn nhất định sớm đã đem mình quên đi rồi! Cũng tốt, tránh cho hai người đều mệt mỏi.

Hạ Cảnh Điềm trên mặt biểu lộ có tâm sự đã lọt vào mắt Kỷ Vĩ Thần, hắn có chút không vui hỏi, “Đang suy nghĩ gì?”

Hạ Cảnh Điềm mấp máy môi, nhàn nhạt nói dối, “Không có gì.”

Kỷ Vĩ Thần ánh mắt tối sầm lại, liếc nhìn nàng, nhưng cũng không có nói cái gì, một bữa cơm vội vàng chấm dứt, nhìn đồng hồ, cách giờ ra sân bay không nhiều lắm, Hạ Cảnh Điềm có chút gấp gáp , “Kỷ tổng, tôi thấy chúng ta hẳn là nên lên đường .”

Kỷ Vĩ Thần nhàn nhạt lên tiếng, xe bắt đầu chạy, trên đường đi, Kỷ Vĩ Thần chạy cực kỳ nhanh, Hạ Cảnh Điềm ngồi run như cầy sấy, cái gì suy nghĩ cũng không có, hết sức chăm chú nhìn lộ trình phía trước, có thể đã đạt đến 150km/h, có cảm giác như bay.

Đuổi tới sân bay, cách thời gian lên phi cơ chỉ kém hơn 10′, Hạ Cảnh Điềm còn lo lắng không đến kịp! Lấy theo túi xách liền lên máy bay, khi đi vào khoang hạng nhất, Hạ Cảnh Điềm mới phát hiện, nàng cùng Kỷ Vĩ Thần ngồi gần nhau.

Kỷ Vĩ Thần ngồi ở chỗ gần cửa sổ, Hạ Cảnh Điềm ở bên cạnh đang muốn ngồi xuống, lại nghe sau lưng truyền đến một câu mềm mại của giọng nữ, nhưng lại là nói với Kỷ Vĩ Thần, “Ơ, Kỷ tổng thật là tình cờ a!”

Hạ Cảnh Điềm quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái cao gầy xinh đẹp (anh này đi tới đâu cũng gặp gái quen không vậy à =.=), xem xét tư thái chính là người trong giới người mẫu, Hạ Cảnh Điềm thấy mình thấp hơn cô ấy những mười centimet, chỉ thấy cô ta thập phần gợi cảm vũ mị, khi cười rộ lên hai bên gò má còn có lúm đồng tiền xinh xắn mê người, Hạ Cảnh Điềm giật mình sững sờ nhìn, cũng quên ngồi xuống.

Kỷ Vĩ Thần hướng cô gái kia nhấc lên một vòng cười nhẹ, lúc này, cô gái đó mới nhìn đến Hạ Cảnh Điềm, có chút nghi ngờ hỏi, “Vị này chính là?”

“Trợ lý của tôi.” Kỷ Vĩ Thần nhướng mi đáp.

Cô gái kia nhìn Hạ Cảnh Điềm, dùng giọng nói thập phần ôn nhu nói, “Có thể phiền toái cô một chút không? Chúng ta đổi vị trí có thể chứ?”

Hạ Cảnh Điềm lần nữa ngạc nhiên, sau đó, không chút suy nghĩ, liền gật đầu, “Đương nhiên có thể.”

Cô gái chỉ một vị trí gần cửa sổ nói cười, “Đó là vị trí của tôi.”

Hạ Cảnh Điềm hếch lên môi, lập tức đi đến vị trí ngồi xuống, nhưng không có phát hiện, Kỷ Vĩ Thần lông mày chau lên, trao đổi vị trí, đối với Hạ Cảnh Điềm mà nói, căn bản không có cái gì tổn thất, nàng còn không nghĩ cùng Kỷ Vĩ Thần ngồi cùng một chỗ ! Nhưng là, ánh mắt của nàng lại ngăn không được nghiêng mắt nhìn đến đầu kia, chỉ thấy cô gái kia đang ghé vào tai Kỷ Vĩ Thần hứng thú nói cái gì, bởi vì ở quá xa, Hạ Cảnh Điềm nghe không rõ.

Có chút cảm giác chán ghét, hai người bọn họ đang nói chuyện gì thì có liân quan gì đến nàng? Hạ Cảnh Điềm bễu môi, giả bộ như không thèm để ý, nhìn qua ngoài cửa sổ ngẩn người, nhưng nàng không biết, đầu kia, Kỷ Vĩ Thần mục quang lặng lẽ phóng tới.

“Cô ấy không phải là trợ lý của anh!” Thẩm Nhã thấp giọng cười nói, trực giác của phụ nữ nói cho nàng biết, nàng nhìn ra được Kỷ Vĩ Thần cùng Hạ Cảnh Điềm quan hệ không bình thường.

Kỷ Vĩ Thần từ chối cho ý kiến chỉ nhướng nhướng mày, Thẩm Nhã cười rộ lên, ngón tay mập mờ xẹt qua lồng ngực hắn rắn chắc, bên tai hắn nghiến răng nghiến lợi nói, “Kỷ tổng khẩu vị thật sự là càng ngày càng lạ! Cũng không nên đem em quên mất chứ!” Thẩm Nhã một năm trước từng là người mẫu nổi tiếng, hơn nữa, cũng đã làm bạn trên giường Kỷ Vĩ Thần ba tháng, hai người quan hệ đã rất quen thuộc.

Kỷ Vĩ Thần khuôn mặt tuấn tú hiện lên chút vui vẻ, tay to bắt được ta y cô ta, trầm thấp đáp lại nói, “Làm sao lại quên em?”

Thẩm Nhã cặp môi đỏ mọng giương cười, cười đến cực kỳ yêu mị, bên tai hắn thổi khí như lan nói, “Vậy tối nay cũng đừng quên tìm em a! Em đây tùy thời chờ.” Ngữ khí chọc người cực kỳ, Kỷ Vĩ Thần trầm thấp cười, “Đến lúc đó nói sau.”

Trên phi cơ rất yên tĩnh, ngồi ở đối diện, Hạ Cảnh Điềm tuy không thể nghe tinh tường bọn họ nói cái gì, nhưng là, Thẩm Nhã tiếng cười yêu mị lại thỉnh thoảng truyền đến lỗ tai, nhắm trúng Hạ Cảnh Điềm tâm tư bực bội không thôi, mỗi lần nghiêng mắt nhìn đi qua, lại chứng kiến hai người cúi đầu rù rì, hơn nữa, cô gái kia cặp môi đỏ mọng cơ hồ hôn vào gò má của hắn, mà Kỷ Vĩ Thần tựa hồ cũng không bài xích, trò chuyện cực kỳ vui vẻ.

Hạ Cảnh Điềm không khỏi trong lòng thầm trào phúng, đàn ông quả nhiên là dùng hạ thân nói chuyện, chỉ cần có phụ nữ xinh đẹp tới gần, ai cũng là Tây Môn Khánh.

Ngay lúc Hạ Cảnh Điềm lại một lần nữa vô ý đem ánh mắt khinh bỉ phóng qua, vừa vặn gặp đôi mắt sâu u của Kỷ Vĩ Thần mang ý cười nhìn tới, Hạ Cảnh Điềm cũng không biết tại sao, nàng tức giận hung hăng trừng hắn, sau đó, coi như không có việc gì quay đầu đi nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Bị trừng, Kỷ Vĩ Thần lại vô thức chau mày, khuôn mặt tuấn tú lại đột nhiên giơ lên một vòng cười không hiểu, cô gái kia coi như rất thú vị.

Chỉ cần một giờ máy bay rất nhanh đã đến, ba người đi ra sân bay thì Hạ Cảnh Điềm cố ý đi chậm lại, làm cho phía trước hai người đi trước, xe Kỷ Vĩ Thần dừng ở ngoài, lại nghe Thẩm Nhã cười đến có chút ủy khuất nói, “Kỷ tổng, xe của em còn chưa tới, có thể ngồi nhờ xe không?”

Kỷ Vĩ Thần không có ý kiến, nhấc lên lông mày, Thẩm Nhã tự nhiên là dùng thân phận nữ chủ nhân ngồi ở ghế lái phụ, mà Hạ Cảnh Điềm bất đắc dĩ chính là đi phía sau ngồi, nhưng là, nếu như có thể, Hạ Cảnh Điềm thực nguyện ý gọi taxi đi riêng.

Thẩm Nhã lần nữa nhắc tới chuyện bọn họ ở Mĩ, nói rằng cô rất nhớ một quán cà phê kỷ niệm, trò chuyện cực kỳ vui vẻ, tràn đầy hoài niệm, hoàn toàn đem Hạ Cảnh Điềm giống như người tàng hình.

Nhưng, Hạ Cảnh Điềm cũng vui vẻ phụ họa, ít nhất Thẩm Nhã sẽ không đột nhiên hỏi ra một vấn đề làm khó nàng, phải biết rằng, nàng đối những chuyện kia không có hứng thú, cũng căn bản không coi trọng, ngồi ở phía sau, cũng có một cái chỗ tốt chính là, xuyên qua kính chiếu hậu, Hạ Cảnh Điềm có thể rất tốt chú ý tới ánh mắt thâm thúy của Kỷ Vĩ Thần.

Ngay lúc Hạ Cảnh Điềm có chút làm càn chằm chằm vào Kỷ Vĩ Thần trên kính, đột nhiên, đang chuyên tâm lái xe, ánh mắt của hắn lơ đãng cùng ánh mắt nàng chạm nhau, Hạ Cảnh Điềm có chút bối rối tránh đi, mà Kỷ Vĩ Thần cũng đem biểu lộ nàng bối rối lưu lại trong mắt.

Nhỏ hẹp trong xe, Hạ Cảnh Điềm cuối cùng có thể nghe được bọn họ nói chuyện gì, Thẩm Nhã bắt đầu nói chuyện, nói rằng lần trước Kỷ Vĩ Thần tặng cái gì vòng cổ, nghe cô ấy nói, toàn bộ thế giới chỉ có 10 cái, Hạ Cảnh Điềm còn âm thầm hâm mộ một chút, phải biết rằng, toàn bộ thế giới chỉ có 10 cái thì nhất định cực kỳ trân quý a!

Từ lần đối mặt lúc nãy, mỗi khi Hạ Cảnh Điềm ánh mắt liếc về phía trước thì thấy Kỷ Vĩ Thần ánh mắt tùy ý và không để lại dấu vết lướt qua nàng, giống như vô tình lại hữu ý, ngẫu nhiên sẽ vì nàng mà dừng lại một chút, Hạ Cảnh Điềm không biết tại sao phải có loại tình cảm ấm áp lưu luyến này, loại đãi ngộ này, giống như Thẩm Nhã cũng đều chưa được thấy qua.

Rất nhanh , đã đến chỗ của Thẩm Nhã, là một khách sạn nổi tiếng, người có thể vào ở nơi này, không phú cũng quý, giá phòng mắc đến dọa người, Hạ Cảnh Điềm trước kia thường xuyên đi ngang qua, lúc kia nàng còn muốn vô luận như thế nào cũng phải ở một đêm nhìn xem.

Đợi Thẩm Nhã xuống xe, Hạ Cảnh Điềm vẫn còn ngồi ở phía sau, sau đó, Kỷ Vĩ Thần lái xe hướng về phía công ty chi nhánh, trong lúc đi qua dãy phố của f thị, mỗi một cành cây, mỗi một chỗ đối với Hạ Cảnh Điềm mà nói đều đặc biệt có cảm tình, là nơi từ nhỏ lớn lên mà! Người khác không thể nào hiểu được.

“Kỷ tổng, chúng ta ở chỗ này bao lâu?” Hạ Cảnh Điềm lên tiếng tìm hỏi, nói cái gì chắc cũng phải hai ngày mới đi a!

“Buổi chiều ngày mai rời đi.” Kỷ Vĩ Thần mở miệng.

Hạ Cảnh Điềm trong lòng âm thầm may mắn, cũng may còn có thời gian đêm nay có thể trở về nhà nghỉ ngơi một chút, a, đúng rồi, nhất thời kích động, nàng lại quên gọi điện thoại về nhà, ngẫm lại, không gọi cũng tốt, chút nữa về cho ba mẹ một ngạc nhiên kinh hỉ.

Kỷ Vĩ Thần xe dừng ở cửa công ty, Hạ Cảnh Điềm đi theo hắn xuống xe, đã từng là nơi công tác qua! Nhưng lại làm cho Hạ Cảnh Điềm có loại âm thầm sợ hãi. Nàng đương nhiên buồn bực, vừa mới bắt đầu công tác, nàng đã bị lời đồn đãi quấn thân, lần này, cùng Kỷ Vĩ Thần trở lại, những người quen biết nàng sẽ lại có ý kiến gì ? Tránh cũng không được hay là phải đối mặt.

Cũng may, hai người trực tiếp vào thang máy chuyên dụng đến tầng hai mươi mốt, chỉ chốc lát sau, chỉ thấy Kỷ Vĩ Thần cầm một phần tư liệu hướng phòng họp kế bên đi đến, Hạ Cảnh Điềm đột nhiên nghĩ đến cái gì, tranh thủ thời gian chạy lên, “Kỷ tổng, xin hỏi cần tôi làm chuyện gì không?”

Kỷ Vĩ Thần híp híp mắt, trầm ngâm một chút, “Cô trước ở văn phòng chờ tôi.”

“Nếu không có gì, tôi nghĩ về nhà một chuyến có thể chứ?” Hạ Cảnh Điềm có chút ngại ngùng mở miệng, dù sao bây giờ cũng là thời gian làm việc.

“Buổi tối đến khách sạn tìm tôi.” Kỷ Vĩ Thần buông lại lời này rồi rời đi.

Ném lại Hạ Cảnh Điềm vẻ mặt không hiểu ngượng ngùng, Kỷ Vĩ Thần vừa rồi câu kia, nếu như người không hiểu nghe nhất định sẽ hiểu lầm, liền Hạ Cảnh Điềm nghe xong cũng cảm thấy hai bên tai nóng lên, ngồi một lát, nàng cầm lấy túi trực tiếp ra khỏi, tại cửa ra vào gọi taxi bay thẳng đến nhà.

Trở lại cư xá quen thuộc, dưới lầu, Hạ Cảnh Điềm đã kích động vẻ mặt tươi cười, ở trên lâu, cùng dì hàng xóm bắt chuyện, sau đó, đứng ở cửa nhà, gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng mẹ quen thuộc, “Ai nha?”

Hạ Cảnh Điềm âm thanh trách cứ kêu lên, “Mẹ, là con.”

Hạ mẹ thoáng cái chợt nghe ra tiếng con gái, vội vàng bước nhanh đi mở cửa, khi thấy ngoài cửa thực sự đứng là con gái mình, bà mừng đến cũng không biết nói gì, nửa năm không thấy, Hạ Cảnh Điềm càng kích động ôm bà, cười hì hì hô một câu, “Mẹ, con đã trở về.”

Tiếng Hạ cha từ đại sảnh truyền đến nhưng lại nhịn không được vui sướng, “Cảnh Điềm trở về à?”

Một nhà ba người cuối cùng đoàn viên rồi, Hạ mẹ lôi kéo Hạ Cảnh Điềm, ba người bắt đầu nói về nửa năm nay, chứng kiến con gái chẳng những tự tin hơn, cũng trở nên trưởng thành xinh đẹp hơn, Hạ mẹ chỉ biết có nhiều vui vẻ, Hạ Cảnh Điềm nhìn cha khí sắc khôi phục như thường, cũng mừng rỡ, lập tức, nghe được Hạ Cảnh Điềm chỉ ở nhà một buổi chiều, Hạ mẹ lập tức bận rộn lên, bắt đầu vì Hạ Cảnh Điềm làm thức ăn ngon, Hạ Cảnh Điềm cũng vào phòng bếp hỗ trợ, lại bị Hạ mẹ đẩy đi ra.

Hạ Cảnh Điềm trở lại gian phòng của mình, trong lúc đó đồ vật bên trong một chút cũng không thay đổi, y nguyên như vậy sạch sẽ chỉnh tề, đột nhiên, ánh mắt của nàng chạm được trên bàn ảnh chụp, thần sắc không khỏi ngẩn ngơ, đây là Ngô Viễn Khang đưa cho nàng, nàng nhớ rõ dấu ở dưới ngăn tủ, nhất định là mẹ trong lúc thu dọn đã đem ra đến đây.

Đối với người đàn ông này, Hạ Cảnh Điềm vẫn còn có chút cảm xúc phập phồng, nhìn qua trên tấm ảnh người nàng đã từng trả giá thiệt tình, nhớ tới hắn nụ cười như ánh mặt trời, săn sóc che chở, còn có, đồng thời nhớ lại màn khó quên kia, bất quá, Hạ Cảnh Điềm hôm nay đã thấy ra, cũng hiểu được tha thứ . Có lẽ thật sự thuận theo an bài, hữu duyên vô phận a!

Trong nhà thời gian trôi qua rất nhanh, Hạ mẹ vì Hạ Cảnh Điềm làm bao nhiêu thức ăn nàng thích, cả nhà vui vẻ vượt qua một buổi chiều tốt đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.