Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc

Chương 12




Cô còn có chuyện gì sao?” Kỷ Vĩ Thần thú vị, nhìn trước mắt khuôn mặt nhỏ nhắn xem ra rất khẩn trương còn đổ mồ hôi , hắn còn nhớ rõ, nàng trong điện thoại đã rống tiếng với hắn thế nào, hung hãn như là người khác thiếu nàng một cái mạng, nhưng hiện tại nàng biểu lộ cái bộ dạng này, lại như là tù nhân đang đứng ở pháp trường chờ bị hành hình vậy. (hic, anh cũng tưởng tượng phong phú nhể =_=)

Hạ Cảnh Điềm khẩn trương không chỉ là mồ hôi từ trên trán biểu hiện ra ngoài, da thịt trắng nõn từ lâu đã phi hồng một mảnh, nàng cắn môi dưới, chỉ cảm thấy tận thế đến nơi, tiến lui đều không được, nhưng, muốn đối mặt với lời đồn đãi đáng sợ kia, nàng càng nguyện ý ngã vào vực sâu còn hơn, ho nhẹ một tiếng, nàng hơi có vẻ dồn dập giải thích, nói như thế nào a!

“Khụ, là như vậy. . . Bởi vì công tác này mà tôi rước lấy một ít lời ra tiếng vào, tôi sợ ảnh hưởng tới danh dự công ty, cho nên, mới không thể không đi .” Đúng a! Nàng rời đi là vì danh dự công ty! Có thể thấy được nàng hy sinh cũng rất lớn.

“Lời ra tiếng vào?” Kỷ Vĩ Thần thon dài ngón trỏ khoát lên chiếc cằm đẹp, có chút hoài nghi nhìn qua nàng.

Hạ Cảnh Điềm vốn là không muốn nói , nhưng thấy Kỷ Vĩ Thần một mực truy vấn, mới há miệng lên tiếng!”Bởi vì tôi nghe được có người nói, tôi sở dĩ có được công tác này, là dựa vào làm tình nhân của tổng giám mà có được. . . Như vậy không phải có tổn hại danh dự tổng giám sao?”

Chợt nghe đến những lời này, thiếu chút nữa làm cho Kỷ Vĩ Thần có tiếng không hề để lộ cảm xúc phải bật cười lớn, không thể tưởng được, nàng phải rời đi nguyên nhân dĩ nhiên là cái này, thật đúng là thú vị ! Cố gắng ẩn nhẫn tiếng cười, giả bộ dáng nghiêm túc, nhíu mày nói!”Có loại sự tình này sao? Là ai nói?”

“Còn ai vào đây là. . .” Nói được một nửa, Hạ Cảnh Điềm liền ngừng miệng, không được, nàng như vậy không phải là đâm thọc sau lưng sao? Ý niệm trong đầu vừa thu lại, nàng lập tức đổi giọng, giọng điệu khẩn cầu!”Công ty quy định, không có gì hơn nhân tình, Kỷ tổng đại nhân đại lượng, giúp đỡ chút, để cho tôi đi! Được không?”

“Nếu như cô nguyện ý thanh toán tiền vi ước hợp đồng, cô bây giờ có thể đi.” Thanh âm mị nhân dẫn ra một nụ cười lạnh.

“Tiền vi ước?” Hạ Cảnh Điềm mở to mắt, không khỏi rủa thầm, thật sự là lãnh huyết vô tình, nếu tôi có hai mươi vạn, còn bị công ty các người khinh bỉ làm gì?

Kỷ Vĩ Thần đã sớm ngờ tới nàng không có tiền, cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó ngẩng đầu hướng nàng nhàn nhạt ra lời đuổi khách, “Tốt lắm, nếu như không có đừng gây chuyện, cô có thể ra ngoài, tôi còn có chuyện phải xử lý.” Nói xong, bóng dáng cao thẳng đứng lên, cầm tư liệu trên bàn liền đi nhanh ra cửa.

Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy hi vọng cuối cùng cũng đã dập tắt, đáy lòng quýnh lên, cắn môi dưới, bàn tay nhỏ bé bất an xoắn góc áo, khuôn mặt nhỏ nhắn biểu lộ, quả thực so với khóc còn khó coi hơn, bản năng chạy theo ra ngoài, ở phía sau lo lắng nói!”Kỷ tổng. . .”

Đuổi theo ra đến cửa thì đụng phải một đồng sự đang đi đến, lập tức, tài liệu bay đầy trên đất, Hạ Cảnh Điềm líu ríu lên tiếng nói xin lỗi, luống cuống tay chân giúp đỡ nhặt lên, ngẩng đầu thì Kỷ Vĩ Thần đã biến mất trong thang máy, Hạ Cảnh Điềm thở hổn hển, khẽ nguyền rủa một tiếng đáng chết, phẫn nộ thiếu chút nữa đem tư liệu trong tay xé nát.

Ủ rũ đi về hướng văn phòng tổng giám, ánh mắt mọi người nhìn vào nàng hoàn toàn không thấy, lúc này đáy lòng chỉ có bất bình, phẫn hận, tức giận, còn có một tia không cam lòng cùng hối tiếc, Kỷ Vĩ Thần kia căn bản cùng những người nói xấu nàng là đồng dạng, trơ mắt đứng ở một bên chê cười nàng, tốt! Các người muốn xem thì xem đi! Không có lý do muốn tôi đi a! Cây ngay không sợ chết đứng, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, một hồi an ủi sau, Hạ Cảnh Điềm ưỡn ngực ngẩng đầu, hăng hái hơn, ánh mắt không sợ hãi đáp lễ những người đang liếc trộm dè bỉu nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.