(Đn One Piece) Linh Hồn Của Biển

Chương 32: Hợp tác với G5- Đánh bại Caesar Clown!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Đầu hàng đi băng Mũ Rơm!!! Và hải tặc Râu Nâu!!!"

Cả nhóm mới thoát chết khỏi khí độc bên ngoài, giờ lại sắp phải toi đời bị hải quân bao vây. Đúng là dù trong hay ngoài đều không an toàn.

"Khó mà trốn thoát rồi....!!!" Usopp hoảng loạn trước đám quân binh đông như kiến kia.

"Không có chuyện đó đâu!" trái ngược với anh mũ dài, Zoro có vẻ vui và thích thú với việc này.

Victor không thích gây náo loạn, anh mới chạy một quãng đường mệt mỏi vì thế không muốn cực nhọc đấu với lũ cùi bắp kia. Victor thở dài, từng bước từng bước tiến ra trước.

"Này, đây không phải lúc để chúng ta đánh nhau đâu, G5!" 

"Phó đô.... à không thợ săn Victor! Ngươi không cản được chúng ta đâu!!!" lũ hải quân bắt đầu e dè, chúng từng hợp tác với Victor, vì thế chúng sợ hãi trước sức mạnh hủy diệt kia, nó khiến chúng lùi lại từ từ.

"Giờ kẻ thù của các ngươi là tên Master, trùng hợp bọn ta cũng có chuyện phải tính sổ với hắn!" Victor cười lạnh "Kẻ thù của kẻ thù không phải là bạn hay sao? Tính sổ xong tên Master, các ngươi muốn bắt muốn gϊếŧ bọn ta cũng không vội!"

"Phải không Smoker!!!!" Victor ngước nhìn lên tầng trên, trùng hợp thợ săn trắng cũng đang theo dõi anh.

"Victor..... Xem ra chỉ có cách này thôi!" Smoker thổi phà tàn khói trắng, biểu cảm khá là bất lực.

Victor cười nhẹ, vậy là vụ của hải quân đến đây là xong!

"Eh!!! Mọi người!!!" Luffy đứng trên tầng cao hét lớn, bên cạnh còn Law và những thành viên còn lại của băng Mũ Rơm.

"Luffy!!!" Nami trong xác Sanji cười hớn hở "Anh kia!! Đổi xác lại cho bọn tôi!!!" thái độ của nàng hoa tiêu lập tức thay đổi khi nhìn thấy Law.

Law cảm thấy bực mình khi bị mắng vô mặt như thế, mặc dù tâm trạng tức bực như thế nhưng hắn vẫn phải đổi thân xác lại cho họ. Dù gì chính hắn là kẻ chủ mưu gây ra hỗn loạn này.

"Mọi người, nghe ta nói đây. Chúng ta đang bị bao vây bởi khí độc và chỉ có một con đường duy nhất để thoát khỏi phòng thí nghiệm này!!! Đó là một cánh cửa lớn trên đó viết là 'Tòa Nhà R-66'!! " Law mặc dù là kẻ tàn ác vô tâm nhưng hắn cũng là bác sĩ, vậy nên dù không muốn như thế nào hắn cũng phải cứu người " Ta không thích thú với vũ khí hủy diệt này vậy nên ta sẽ dẹp nó đi. Ta sẽ cho các ngươi 2 giờ để trốn thoát và không đảm bảo an toàn cho ai ở nơi này lâu hơn!!!"

"Ồ, vậy chuyện gì sẽ xảy ra?" Luffy thắc mắc, cậu không biết một căn cứ lớn như thế sẽ bị Torao dẹp ra sao?

"Ta mới làm mấy thứ nhưng nói ngươi cũng không hiểu đâu. Tóm lại nơi này không còn an toàn nữa!" Law đáp lại.

"Oh! Câu đầu thì lạnh nhạt, thoắt cái câu sau nghe quan tâm nhỉ?" Victor không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh, anh vô tình nghe hết cuộc trò chuyện tưởng bình thường nhưng không bình thường kia.

"Ruốt cuộc ta có thù gì với ngươi mà câu nào ta nói ngươi cũng bắt bẻ vậy?" Law bực mình.

"Không gì cả.... Sở thích thôi!" cựu phó đô đốc thờ ơ. Nó càng làm bác sĩ tử thần kia phát điên kia, Law chỉ thầm ghi thù trong lòng, đợi tới thời điểm nhất định phải trả gấp bội.

Cuối cùng tất cả cũng bắt đầu hành động. Luffy vượt nhanh thần tốc với mong muốn đá đít tên Caesar, Smoker cũng vượt theo để kiếm tên Vergo tính số. Những người còn lại thì chạy hối thúc tìm cửa ra, hải quân thì đi cứu lũ trẻ. Mọi người đều đang chạy đua với thời gian chỉ riêng tên Victor nhàn nhã bước đi.

Victor nhìn căn phòng khu A này bắt đầu có những lổ hổng, đoán chắc Caesar đã làm nó, và quan trọng hơn cánh cửa liên kết 2 khu đang dần dần đóng lại.

Tệ rồi đây!

"Mọi người! Nhanh vào trong! Nếu không nhanh lên chúng ta sẽ chết mất!!!!" đại tá Tashigi chỉ huy, nếu Smoker không còn ở đây thì Tashigi cũng rất tốt trong vai trò thủ lĩnh.

Cô ta muốn chết sao?

Victor vẫn rất nhàn nhã trước làn khói độc lượn lờ phía sau. Anh chăm chú nhìn cô gái nhỏ bé không ngừng ra sức cứu lấy G5 mà lại quên chính bản thân mình.

"Này!!!" Victor nhảy xuống từ lầu cao, đứng đối diện đóa hoa của G5 "Cho ta mượn kiếm được chứ?"

Victor, hắn là một kiếm sĩ nhưng hắn chưa bao giờ mang một thanh kiếm nào bên mình, bởi hắn sợ thanh kiếm hắn cầm sẽ gϊếŧ chính hắn và mọi người xung quanh. Vì thế, rất lâu hắn đã từ bỏ kiếm nhưng 2 năm trước vì trả thù cho Râu Trắng, hắn lại buộc phải cầm lấy thanh kiếm một lần nữa. Tuy hắn đánh đấm không tồn nhưng dùng tay không đối đầu với khói độc đúng là chơi ngu. Vì vậy, hắn phải lại một lần nữa cầm thanh kiếm lên để bảo vệ hắn và mọi người.

"Ngài Victor..." Tashigi chần chừ, tuy Victor đã rời hải quân hơi nữa năm nhưng sự kính trọng của tất cả hải quân dành cho hắn không hề nhỏ, Tashigi cũng trong số đó "Được!"

Tashigi chưa từng được thấy Victor đánh nhau bằng kiếm, nói thật, đối với cô, ngài Victor như một thiên tài, bởi bất cứ vũ khí nào Victor cũng sử dụng được. Nhưng với kiếm, đây là lần đầu tiên cô thấy.

Victor rút thanh Shigure ra khỏi vỏ, ngắm nghía độ hoàn hảo sắc bén của lưỡi kiếm. Tuy không phải bảo kiếm nhưng thanh này được rèn đúc rất tốt. Victor không nhịn được cười một cái.

"Không tồn! Cảm ơn!!" Victor tay cầm Shigure hướng về phía đám khói độc kia "Cô nên chạy đi, nơi này không an toàn đâu!"

Tashigi tuy muốn chống đối lại nhưng khi nhìn thấy ánh mắt quái dị của Victor, cô bất giác phải ớn lạnh khắp người. Vì thế không dám nói gì, tập trung mọi người chạy rời khỏi đó.

"Victor?! Huynh đài ấy tính làm gì thế?" Kinemon thấy tên thợ săn kia cứ đứng yên một chỗ trong khi đám khói độc đã bay tới gần.

Victor đùa giỡn với thanh Shigure, hắn xoay kiếm mấy vòng để giảm bớt cái chán bây giờ. Sau khi đám khói đã bay tới phạm vi của hắn, rất nhanh, thanh kiếm và người tưởng như vẫn đứng yên một chỗ thực tại đã biến mất trong một khoảng khắc vô cùng nhỏ. Hắn cười, xoay lưng, nói "Vô Ảnh Kiếm! Cắt!"

Làn khói độc bị chém thành trăm mảnh, không những thế chúng còn hóa thành từng giọt nước rơi xuống mặt đất. Khói độc trong căn phòng biến mất hoàn toàn mà thay vào đó lại là tấn giọt nước rơi rãi rác trên mặt đất.

"Anh ta.... chém được khói sao?" Brook hoảng lên.

"Huynh ấy có dùng kiếm sao? Tôi không thấy đường kiếm của huynh ấy!!!?" Kinemon đổ mồ hôi.

"Chà.... thú vị đấy!" Zoro cười bán nguyệt.

Căn phòng tạm thời không còn khí độc giúp việc chạy thoát diễn ra thuận lợi hơn. Victor tra kiếm vào vỏ, nhẹ nhàng bước vào khu sau khi cánh cửa đã dần đóng chặc lại.

"Thanh kiếm khá tốt đấy!" Victor ném trả thanh Shigure cho nàng hải quân kia.

Tashigi vẫn chưa hoàn hồn trước cú sốc ban nãy. Cô không ngờ có người lại có thể chém khói được, còn biến nó trở về nguyên trạng là những giọt nước. Quan trọng, cô không tài nào thấy được đường kiếm của ngài Victor, nó khiến cô vừa kinh hãi vừa thán phục.

Thình thịch!

Trái tim khác trong người hắn bắt đầu đập loạn lên, nó khiến hắn đau nhói, tay hắn bấu chặc gò áo, khuôn mặt trắng bật, đổ mồ hôi rất nhiều. Nhưng dù bên trong đau đớn đến đâu hắn cũng sẽ chẳng bao giờ tỏ ra bên ngoài, cái thần sắc kia vẫn điềm tĩnh lạ thường.

Lý do Victor không chạm đến thanh kiếm, bởi hắn sợ nó sẽ khống chế bản thân hắn, điên cuồng chém gϊếŧ, không bao giờ màng đến sự an toàn của bản thân hay người xung quanh. Mà thứ khống chế hắn chính là thứ sinh vật trong cơ thể hắn, nó mạnh nhất vào ngày trăng tròn, vì thế trong những ngày sắp đến rằm, hắn sẽ hạn chế bạn thân đánh chém, như thế sinh vật ấy sẽ không thể khống chế được hắn.

Nhưng ban nãy, khi chạm vào thanh kiếm chính là lúc con vật kia gần cuồng nộ, hắn chỉ có thể dùng kiếm trong 10 phút, quá hơn sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.

Chết tiệt!! Victor rủa chính bản thân mình, cơ thể quá đau đớn rồi.

"Anh sao thế?" Robin ngồi kế bên Victor trên lưng Râu Nâu, thấy con người kia cứ im lặng, cơ thể hắn lại cứ run lên như thế, nó kiến nàng khảo cổ lo lắng.

"Tôi ổn..." Victor cười nhẹ, thể hiện mình không sao.

Robin biết Victor đang gặp chuyện gì đó nhưng nếu hắn đã không muốn nói thì cô cũng không ép. Vì thế, Robin chỉ thể hiện sự lo lắng của mình qua nụ cười quen thuộc nhưng ấm áp hơn.

Họ chạy được tới khu B, nhờ có xe buýt Râu Nâu nên việc di chuyển có vẻ thuận lợi và nhanh hơn. Nhưng cái thuận lợi kia cũng không còn mãi khi tất cả bị một con rồng chặng đường, nó mất kiểm soát và phun lửa khắp nơi, nguyên khu B dần hoàn toàn cháy rụi.

"Khu B này trở thành biến lửa mất rồi!!! Nếu nó cứ chạy loạn như thế này sẽ làm mấy cái bồn chứa kia nổ mất!!!" Râu Nâu đáng thương, gã đã chạy mệt nhọc, giờ còn đụng lửa, gã sắp biến thành con cá mập nướng chín.

"Mọi người, ta không thể nghe mãi từ 'rồng' này được!!! Sự tồn tại của nó làm ta ghét lắm rồi! Ta sẽ tự tay kết thúc nó!!" Kinemon cầm chặc 2 thanh gươm trong tay, sẵn sàng nghênh chiến với rồng.

Không chỉ mình Kinemon có mối thù với nó, mà Brook cũng chả biết tại sao hận nó đến tận xương tủy, vì thế ông và Kinemon đã có một cuộc đấu khẩu tranh nhau gϊếŧ con rồng.

Nhưng vì hai gã đó tranh nhau quá lâu nên những người khác đã xử lý trước một đoạn, cuối cùng để hai gã kết liễu bằng đòn cuối.

"Con rồng khốn khiếp!...."Kinemon mặt đen xám xịt, thù hận thể hiện đầy rõ ràng, sự căm tức và cái hận ác ý, nó khiến ông bất giác trở thành một kẻ đáng sợ.

Brook chỉ biết im bật, sống xương lạnh run, ông nghĩ rằng sau này nhất định không được nói đến từ rồng.

Nhưng hai gã ngu ngốc kia vì đam mê diệt rồng nên đã bỏ lỡ xe buýt Râu Nâu, thật tội nghiệp! Thế là hai gã phải lết xác chạy bộ.

"Ahhh!!!" từ phía trên tầng, Chopper đã hóa trạng thái mạnh nhất của mình, nhóc đau đớn, cố sức chặng những đứa trẻ đang phát điên.

Những đứa trẻ kia là nhửng chú chuột bạch thí nghiệm của Caesar, chúng bị cho ăn một loại kẹo, thật ra là một loại thuốc nghiện, nếu không ăn đúng giờ, chúng sẽ phát điên lên. và trở thành những kẻ cuồng sát.

"Chopper!!!" 

Chopper đang cực kì gặp khó khăn, nhưng may mắn có những đồng đội đã sẵn sàng giúp sức, giúp việc ngăn cản những đứa trẻ kia dễ dàng hơn một chút.

Victor mặc dù không nên sử dụng năng lực trong thời gian này, nhưng hắn rất thích nhóc tuần lộc, vì vậy cũng nên giúp một chút.

"Soul___! Export!!!!"

Những đứa trẻ liền dừng lại, trong cơ thể chúng từng làn sáng trắng bay ra, nó là những linh hồn của mấy đứa trẻ kia. Những linh hồn biến thành những hạt đốm trắng bay xung quanh Victor, mấy đứa trẻ kia cũng ngã quỵ xuống bất tỉnh, điều đáng sợ là tim của tụi nhỏ đều không đập nữa.

"Victor, anh đã làm gì thế hả?!" Chopper bàng hoàng, nhóc nghĩ tụi nhỏ đã chết.

"Đừng lo, tôi chỉ lấy linh hồn sinh mạng của chúng thôi, tụi nó sẽ sống lại nếu tôi trả linh hồn cho chúng!"

Chopper cũng nhẹ nhõm hơn, như vậy có thể tạm thời khống chế được tụi nhỏ và có thể dễ dàng điều trị.

"Nhưng với số lượng đông như thế sao chúng ta vận chuyển được đây?" Nami đau đầu, không những số lượng nhiều mà còn to lớn nữa, không lẽ họ phải vác chúng trên Râu Nâu sao? Như thế sao ông ta chịu nổi được...

"Haizz...." Victor ảo nề, hôm nay hắn làm chuyện tốt hơi bị nhiều đấy "Soul---! Work!"

Lập tức những đứa trẻ đứng dậy và hoạt động theo sự chỉ huy của hắn. Tuy hắn không thể điều khiển được thể xác, nhưng thể xác sẽ không hoạt động nếu không có linh hồn, vì thế, hắn lợi dụng năng lực trái Kuro Kuro, khi điều khiển linh hồn đồng nghĩa với việc thể xác cũng sẽ làm theo, nhưng năng lực này chỉ có tác dụng nếu đối phương không có cảm xúc, lí trí, giống tình trạng bất tỉnh của lũ trẻ.

"Woa!!! Năng lực của anh tiện lợi thật đấy!!" Usopp cảm thán.

Victor cảm thấy cơ thể bắt đầu mệt hơn, tim khác trong cơ thể hắn đập điên loạn hơn, hắn có vẻ đã tạo nhiều điều kiện thuận lợi giúp sinh vật kia lộng hành. Victor mong có thể thoát khỏi đây nhanh nhất có thể, không là hắn mất khống chế mất.

"Nhanh lên.... chạy khỏi đây..."

Râu Nâu chạy nhanh hơn nhưng không may họ bị chặn bởi một trong những đồng bọn của Caesar, băng nữ Monet!!!

"Mọi người đi đi, cô ta để cho tôi là được!" Zoro quyết định sẽ cầm chân ả ta, năng lực biến thành tuyết khiến Zoro thấy rất thú vị.

"Được!!!"

Nhưng Monet không phải dạng người dễ buông tha cho người khác, ả hóa tuyết, bay rất nhanh hướng phía Râu Nâu. Với đôi chân sắc nhọn, ả đá một cú mạnh nhưng lại bị Zoro chặn được bởi hai thanh kanata bén.

"Suýt nữa thì...." băng nữ liếm nhẹ môi, đôi mắt sắc sảo đến mê người.

"Luôn nhắm vào những mục tiêu yếu đuối.... thật đáng khinh bỉ!"

....

Ngay khi qua khỏi căn phòng tuyết, mọi người liền chia nhau ra hành động. Usopp sẽ đi tìm còng hải lâu thạch, Victor, Robin, Nami và Chopper sẽ đưa mấy đứa trẻ đến R66, Kinemon và Brook vì trễ xe buýt Râu Nâu nên đã lạc đâu đó. Sanji thì biến mất từ đời nào. Vậy nên tất cả đều mỗi người một hướng rồi.

"Ổn rồi!" Chopper thở phào, xuyên suốt đường đi, nhóc và hai mĩ nữ băng mũ rơm đã cùng nhau tiêm thuốc cho lũ trẻ, vì thế tất cả đều tỉnh táo trở lại. Victor cũng trả linh hồn cho chúng, hắn cũng không còn phải điều khiển nữa, vì quá mệt mỏi, hắn đã thiếp trên lưng Râu Nâu lúc nào không hay.

"Chopper!" Robin vẫy tay, gọi cậu nhóc lên lưng Râu Nâu. Chopper rất nhanh đi tới.

"Chuyện gì thế?" nhóc hỏi, Robin chỉ tay về hướng Victor đang nằm một góc tách biệt.

Chopper cũng nhân cơ hội Victor bất tỉnh, từ từ tiến tới, kiểm tra thân thể hắn. Victor thần sắc trông rất bình thường, hơi thở hơi nhanh so với người bình thường, tim đập khá loạn. Nhóc quan sát một hồi, quyết định lấy tai nghe xem nhịp tim hắn, nhưng vừa mới đặc xuống, Victor liền tỉnh dậy, đẩy nhóc tuần lộc rất mạnh ra xa.

"Hộc hộc.... Chopper?!" Victor thở liên tục, ánh mắt kinh ngạc, mở lớn khi biết người mình đẩy là nhóc tuần lộc.

Robin đã đỡ lấy Chopper nên nhóc không ngã xuống khỏi xe buýt Râu Nâu.

"Là tôi, anh sao vậy?" Chopper cũng bất ngờ, nhóc không ngờ Victor lại phản ửng như thế. Giống như đang tự vệ bản thân, nhưng tại sao lại cảnh giác như thế.

"Hộc, xin lỗi, thói quen của tôi..."

"Anh ổn chứ? Tôi thấy anh trông rất mệt mỏi?" Chopper tiến lại gần. Victor lập tức đưa tay về phía trước hàm ý đừng tiến tới nữa, hắn cười nhẹ như an ủi "Tôi ổn!"

Chopper mặc dù rất muốn kiểm tra nhưng đã bị Robin ngăn cản, nàng khảo cổ chỉ khẽ lắc đầu, nhóc hiểu, vì thế chỉ thở dài không làm gì nữa.

"Nếu thấy bất ổn hãy nói tôi!"

Victor nhẹ gật đầu, hắn cảm thấy tim khác kia đã không còn đập loạn nữa, có vẻ đã áp chế nó thành công rồi.

Không mất quá nhiều thời gian, mọi người cũng đã tới trước lối thoát G-66, tất cả đều tập hợp đầy đủ. Ceasar đã bị đánh bại, Law cũng đã phá công xưởng Sad thành công, Zoro đã đánh bại Monet, Sanji cùng hải quân hân hoan chạy tới vui mừng.

"Mũ Rơm! Ceasar đâu?" Law quan sát một vòng vẫn không thấy nhân vật phản diện chính đâu.

"Ah... đâu đó theo lối kia..." Luffy vui vẻ chỉ tay về hướng đường hầm G-66 "Tôi đã đấm bay hắn theo hướng đó, không biết được bao xa nữa?"

"Oi!!! Chúng ta thống nhất như thế nào hả!!!" Law cáu lên.

"Biết rồi nhưng hắn chọc tức tôi... thế nên tôi không thích bắt hắn nữa!!' Luffy thở dài.

"KHÔNG PHẢI VẤN ĐỀ NGƯƠI CÓ THÍCH HAY KHÔNG...." Bác sĩ tử thần không kiềm chế nổi cơn tức giận, quạo lên tức tối "ĐÓ LÀ KẾ HOẠCH!!! lỠ HẮN TRỐN THÌ SAO?!!!"

Hazz, đừng bao giờ lập kế hoạch với Luffy, đó là điều cấm tối kị nhất đấy!- cả băng Mũ Rơm nhìn Law với ánh mắt thương tiếc.

"Tôi chả thấy có vấn đề gì ở đây." Luffy bĩu môi, biểu cảm khá hầm hực, như là mình làm đúng nhưng vẫn bị chửi.

"ĐỪNG CÓ THAY ĐỔI KẾ HOẠCH VÌ CẢM XÚC!!! TA ĐÃ KHÔNG NÊN TIN TƯỞNG NGƯƠI...!!!!" Law mặt đen xám xịt, tâm trạng tối mù, như quả bom sẵn sàng nổ tung.

"Ồ vậy ra ngươi đã rất tin tưởng Lu sao?" Victor cười mỉa, thử hỏi một người mới gặp chưa được 5 lần thế mà sẵn sàng tin tưởng, liên minh, phó thác nhiệm vụ quan trọng lên đối phương, điều đó là vì sao chứ? Tóm lại có mùi gian tình!

"CÒN NGƯƠI ĐỪNG CÓ MÀ SOI MÓI TA!!!!" Law điềm tĩnh ngày nào giờ đã biến thành cô vợ cọc cằn, hơ tí là cáu lên, chắc do ở nhà nhiều quá không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài "Ta sẽ tự đi tìm hắn!"

Victor thấy thái độ của Law như vậy, lòng rất vui vẻ, không hiểu sao chọc Law tức điên khiến tâm trạng hắn thoải mái hơn.

Khi đã có được chiếc xe chở Sad, tất cả cũng đều bắt đầu rời khỏi nơi này qua đường hầm G-66, mặc dù có nhiều sự cố đá rơi nhưng với kiếm pháp của Zoro nên con đường đã được dọn sạch sẽ. Nami cũng sử dụng gậy thời tiết tạo gió thổi bay toàn bộ khói độc, mọi người cuối cùng cũng thoát ra ngoài thành công.

"RA RỒI!!!!"

Đón tiếp họ là đại tướng quân Franky và có hai vị khách không mời đang cố giải cứu cho Caesar. Trông cả 3 người ấy, có vẻ đã có một cuộc chiến nảy lửa xảy ra.

"Buffalo!!! Baby 5!!!!"

"Law!!! Thế ra người đã chống lại Joker sao?!" cô gái mặc đồ hầu nữ nóng bỏng, tóc đen uốn xoăn chính là Baby 5.

"Đồ phản bội!!! Vì ngươi mà Joker vẫn luôn giữ một chỗ 'Heart'!!!!" người còn lại thân hình mập mạp với gu thời trang quái đảng, kinh dị nhất là biểu tượng băng Doflamingo được in trên hàm răng trắng, đó là Buffalo.

"Đó là bạn của anh hả?" Luffy quay sang nhìn Law, người đã nói chuyện khá thắm thiết với người quen cũ.

"Không..." bác sĩ dứt khoác nói "CHÚNG LÀ KẺ THÙ!"

Đối diện với dàn đối thủ nhiều và mạnh ngất ngưỡng, vì biết sẽ đánh không lại, Buffalo và Baby 5 lập tức bỏ chạy thật nhanh. Bởi nếu chúng ở lại thêm một giây Law nhất định sẽ trảm chúng thành trăm mảnh.

Nhưng Law nào dễ bỏ qua cho chúng trong khi chúng đang giữ Caesar trong tay. Hắn chưa kịp thành động thì xạ thủ Usopp và hoa tiêu Nami đã ra tay trước.

Nami xoay gậy thời tiết trong tay, tung một quả trứng bay ra "Khoa học thời tiết..!!! TEMPO!!!!"

Quả trứng nở ra thành một đám mây đen lớn, từ đám mây rất nhiều tia sét giáng xuống, nó đánh trực diện bọn chúng, chúng mất đi ý thức lao đảo rơi xuống biển cùng với mùi cháy khét.

Tiếp nhận cơ hội, Usopp sử dụng cái ná của mình nhắm vào chúng đang rơi rất chuẩn xác "Cỏ ngấu nghiến!!! MƯA SAO BĂNG!!!"

Buffalo mặc dù muốn vớt lấy Caesar nhưng lại hoàn toàn vô dụng, hắn đã bị đòn bắn của Usopp đánh rớt xuống biển, còn Baby 5 đã chìm xuống biển từ lâu. Tên Caesar bất lực, hắn quyết định tự bản thân bay về Dressrosa nhưng lại bị đòn đánh chưa kết thúc của Usopp tấn công, một cái còng hải lâu quấn quanh cổ Ceasar khiến hắn hoàn toàn mất sức rớt xuống biển.

Kế hoạch tóm Caesar thành công trọn vẹn!!!

"Thấy sao hả? Đồng đội của tôi được chứ hả?" Luffy phấn khích, vui vẻ nói với Law.

Law cũng bớt căng như ban nãy, hắn thở dài nhưng không tỏ ý vui vẻ nhưng chắc trong lòng rất hài lòng "Được rồi.. thế là bước một thành công."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.