*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Vì cái gì mà đi chung với nhóm này, mình luôn gặp chuyện thế!"
Cựu phó đô đốc hiện tại đang nằm ở một ven bờ khỉ ho cò gáy nào đó. Tôi ướt nhũm như một chú mèo mới bị dằm mua. Cơ thể tôi không còn tí sức lực nào bởi mới bị chìm trong nước rất lâu. Cũng thật may mắn cho kẻ ăn trái ác quỷ như tôi đã được vô tình được cứu bởi một linh hồn quái thú biển.
Victor uể oải, đưa tay vuốt ngược từng sợi tóc đen nhánh ra phía sau, bản thân thầm liên tưởng đến sự cố vừa rồi.
Cả băng Mũ Rơm cuối cùng cũng đến đảo người cá, thế quái nào giữa đường lại bị chặn giữa bầy thủy quái cùng với ba tên tộc người cá quái dị. Chúng yêu cầu Mũ Rơm đầu quân dưới trướng thủ lĩnh hắn, tất nhiên một hải tặc với tinh thần tự do như Luffy sẽ không bao giờ đồng ý. Và tất cả cùng nhau tẩu thoát khỏi đám thủy quái, chạy vụt vào đảo nhân ngư. Tiếc là họ đáp nhầm chỗ, ngay dưới sâu biển, thế là tất cả bị chìm và bị tách ra.
Victor sau khi hong khô bản thân cũng bắt đầu đi, tìm kiếm những thành viên còn lại. Đảo nhân ngư đã thay đổi rất nhiều kể từ 5 năm tôi đặt chân đến đây. Còn nhớ lúc trước hòn đảo còn thuộc quyền cai trị của Râu Trắng đến bây giờ lại trở thành thuộc địa của Big Mon. Tôi đã đi rất lâu nhưng cuối cùng vẫn chưa gặp được ai.
Đang khi tôi ảo nề, còn đang suy nghĩ có nên đi đến đồn cảnh sát tung tin tìm kẻ lạc hay không thì một giọng nói kéo tôi quay lại.
"Anh Victor!!! "
Nhóc thuyền trưởng cười phấn khích, nhóc lao tới, nhảy lên tôi, ôm cái thật chặt, giống như người bạn lâu năm mới gặp lại.
Người kia bị ôm một cái bất ngờ, vì thế không kịp giữ thăng bằng mà bị đẩy lùi lại vài bước.
"Này, buông ra..." tôi cảm thấy ngột thở, khuôn mặt bắt đầu tím tai.
Nhưng tên ngốc kia lại không hiểu, ôm như chưa từng được ôm, càng ngày càng siết lại. Đến khi Victor cảm thấy bản thân sắp bị chầu trời một cách vô lý, thì Nami đã cứu anh cựu hải quân kia một mạng. Cô nàng hoa tiêu tung cú đấm một phát, uy lực như haki vũ trang cấp cao, làm nhóc thuyền trưởng đầu u lên một khối lớn, mới kiệt lực buông tôi ra.
Tôi cuối cùng cũng được hít thở tự nhiên, nhìn bản mặt như quỷ xoa của Nami mà không khỏi rùng mình. Cảm thấy bản thân từ nay về sau không nên gây sự gì với cô nàng đại tỉ này.
Các thành viên cũng được tập hợp gần đầy đủ trừ vài người nào đó. Tuy nhiên, thứ tôi chú ý là hai người bạn cá của nhóm Mũ Rơm, trông thật quá lạ mắt đi. Ông Brook như hiểu lòng tôi nghĩ nên cũng giới thiệu họ:
" Đây là cô Keimi và anh Pappug, quá trình trở thành bạn bè của chúng tôi quả thực là một chuyến phiêu lưu thú vị đấy, anh có muốn nghe không?"
Brook là người có khả năng kể chuyện rất thú vị, mọi câu chuyện qua ông đều trở thành những lời văn cùng những hành động hấp dẫn người nghe. Victor lại là người có nhiều đam mê với những câu chuyện, nhất là những hành trình vượt khó khăn ngoại ngục. Vậy nên việc tôi chịu ngồi yên một ngày nghe Brook kể chuyện là chuyện bình thường, thú vị hơn còn có 2 sinh vật biển minh họa cùng một thánh nói dốc.
"Cậu Luffy đã đấm cho tên Thiên Long Nhân một cái bầm dập, anh không thể tưởng tượng được khung cảnh lúc ấy đâu, tên Thiên Long Nhân nằm bẹp xuống đất với khuôn mặt vặn vẹo, cậu Luffy thì đừng uy nghi, khuôn mặt tức giận nổi đen, nhưng vẫn rất ngầu"
"Phải, phải, lúc ấy tôi rất lo lắng luôn, sau đó một lão tóc bạc trắng xuất hiện, ông ấy nắm lấy chiếc còng cổ tôi đeo, tiếng đồng hồ bom kêu lên từ từ tút tút, dần điểm về con số 0, ngay lúc ấy tôi tưởng bản thân sẽ lên bàn thờ...thì ông ấy thoăn thoắt ném chiếc vòng đi và nó nổ tanh bành. Tôi bị một phen hú tim luôn, ám ảnh khi đó, bây giờ đúng thật vẫn không quên được" nàng nhân ngư Keimi kể lại kèm theo hành động ôm mặt xanh tím như cực kì sợ hãi tột độ.... nhưng ai biết nàng ta đang minh họa.
"Chà...... lão Rayleigh đã cứu mọi người sao?"
"Phải, ông ta là thuyền phó trên tàu vua hải tặc Roger và là ân nhân của chúng tôi, cậu biết ông ta à?" sao biển khoanh tay, thắc mắc hỏi.
"Um... quen à? Nên nói sao nhỉ.... tôi là khách hàng thân thiết của quán lão ta.." Victor chóng cằm, đảo mắt một vòng thì mới trả lời. "Chúng ta nên tiếp tục câu chuyện, sau đó thì sao?"
" À! Sau đó...." ông bộ xương khô đang định kể tiếp thì tiếng la ồ lên của nhóc Luffy phá hỏng hết toàn bộ ý tưởng toàn bộ câu chuyện trong đầu ông.
Không chỉ có tiếng la của Luffy mà còn có tiếng la của những người cá xung quanh, họ kinh ngạc, họ bất ngờ, họ vui sướng, họ hoảng sợ khi thấy giữa vầng sáng, một người đã hiện xuống. Một người cá to lớn đội vương miện vàng, tay cầm đinh ba, cưỡi một con cá voi uy dũng, khí thế uy nghi cao thượng, khiến bất cứ ai cũng phải lặng rùng mình, kính nể.
Vị vua của Nhân Ngư Đảo thế mà lại giáng thế, thần biển Neptune!
......
"Ông già đó là ai thế hả?"
Không hổ danh là người sẽ trở thành Vua Hải Tặc, cái gì cũng không hề biết. Sao biển Pappug đã rất vất vả khi phải giải thích từng li từng tí một cho nhóm hải tặc kia. Từ lãnh địa của hoàng gia đến từng thành viên hoàng tộc, tất cả đều được giải thích tường tận và ngắn gọn. Quả không hổ là Pappug.
Mặc dù họ đã được thông não rằng người trước mặt chính là vua, là đấng tối cao của vương quốc nhất, nhưng tất cả đều chả thèm quan tâm đến danh phận đó. Họ thân thiện đến mức tự nhiện, gọi nhau như cùng một đẳng cấp. Nhóm Keimi cũng bị băng Mũ Rơm hù cho hú tim vài chục lần.
"Để tạ ơn mọi người đã cứu lấy thú cưng của con gái ta, hãy cùng ta tới cung điện Ryugu, ta có chuẩn bị một bữa tiệc cảm tạ"
Đứng trước lời đề nghị ngàn năm có một, cả nhóm không chần chừ mà lập tức đồng ý, mỗi người một mong muốn nhưng chỉ có kẻ nào kia chỉ cảm thấy vô vị, đi để gϊếŧ chết thời gian mà thôi. Keimi và Pappug trước lời mới đầy nhiệt tình của băng Mũ Rơm, cũng tham gia vào yến tiệc mừng đãi sắp tới.
Họ đã cùng nhau cưỡi lên con cá mập tiến đến cung điện.
"Hình như ta đã từng thấy ngươi rồi nhỉ?" vị vua Nhân Ngư Đảo nhìn cái kẻ đen từ trên xuống dưới, cảm thấy có chút quen mắt.
"Chắc người nhớ lầm rồi, thưa bệ hạ" Victor nhìn ông, cười nhẹ "Một kẻ như thần làm sao có thể may mắn được gặp người, đây chính là lần đầu đấy!"
Neptune cũng không nói tiếp, nhận thấy lời nói kia nghe thì thấy rất hợp lý, nhưng trong thâm tâm lại nảy lên một cái gì đó rất không phải, ông vừa có dự cảm xấu vừa có dự cảm tốt về con người kia.
Không mất quá lâu để đến được cung điện Ryugu khi cưỡi những chiến mả của đại dương. Họ vượt qua đường ống biển với tốc độ như tàu lượn, cuối con đường là một khối cầu bao bọc toàn nước. Mặc dù là ở trong nước nhưng kiến trúc uy nghi đến nổi những cung điện trên đất liền củng không sánh bằng. Thiết kế theo phong cách đối xứng, đan xen nền văn hóa trung đại và cổ đại, tất cả đều lấy những màu sắc của biển làm chủ đạo chính, màu xanh của tảo biển được vẽ thành từng chi tiết của từng cột cung điện. Màu xanh biển cả tạo nền, máu trắng long lanh bạc vàng điêu khắc những bức tượng. Đặc biệt vẫn là con rồng vàng uy nghi, cuộn lấy cung điện hướng lên cao như đang chuẩn bị đem một kiệt tác lên mặt đất để bất cứ ai cũng phải biết đến.
Không hổ là cung điện Ryugu, đẹp đến mức hoàn mĩ!
Họ bước vào cung điện và bắt đầu chờ một bữa tiệc cung nghênh.
Nhưng trước khi bữa tiệc đến với họ, họ phải xem một cảnh mà cả đời không thể nghĩ đến được, hình tượng của Vua Biển hoàn toàn bọ hỏng. Tất cả chứng kiến vị vua Neptune không ngừng cúi đầu xin lỗi liên tục trước những tiếng mắng của vị tể tướng cá lóc kia...
Ruốc cuộc ai là vua thế?
Victor cảm thấy cuộc cãi vả của hai con cá kia đúng là vô vị hết sức, bản thân đảo mắt chính điện, đánh giá tửng món vật rơi vào con mắt kia, liền nở nụ cười vửa thỏa mãn vừa gian, tất cả món đồ trong đây đều đáng giá là chục đến nghìn beri, bán hết chùng chắc chắn sẽ thành đại gia.
Cũng nhờ quan sát xung quanh, tôi cũng ngay phát hiện được sự biến mất của một người, người đó còn là trung tâm của buổi tiệc, thế mà lại biệt tích thế kia. Tôi thở dài... thằng nhóc Lu có vẻ đã tìm thấy điều gì đó thú vị hơn những cuộc cãi vả vô ích kia. Victor cũng không quá lo lắng, nếu ví Lu là đứa mạng dai thứ hai thì không ai dám đứng nhất đâu.
Cuộc cãi vả của hai con cá kết thúc, tiếp đến tất cả chúng tôi bị đám kị binh vây quanh, như đang chuẩn bị vây bắt một kẻ phạm tội. Mà lý do lại là chúng tôi bắt nhân ngư, đúng là chả có điều gì vui hơn điều này. Được vua mời đi ăn và bây giờ bị vây bắt... chà, sự đời đúng là không ai đoán được điều gì.
"Tôi thắc mắc ông có phải vua không đấy?" Victor, tôi chỉnh lại tay áo, từ từ bước lên phía trước.
"Ngươi là ý gì?"Neptune nheo mày lại, có phần khó chịu trong lòng.
"Bởi vì tôi cảm thấy có một vị vua mà không có chút chính kiến nào, thì cũng thật thảm hại thật"
Trước lời chế giễu kia, ngay tức thì từ vua đến các quan thần đồng loạt tỏ ý tức giận, mặt ai nấy đều nỗi gân xanh và đỏ au như trái cà mới chín, lâu lâu ta sẽ thấy được những làn khói trắng bốc lên từng đợt như đầu một chiếc xe lửa. Còn về phía nhóm Nami, hầu hết toàn lũ yếu tim, nghe vậy, tất cả đều mặt trắng tím tái, cảm thấy bản thân sắp đi chầu ông bà
"Chúng tôi có lẽ đều là hải tặc.... um..riêng tôi ra... đều là những tội phạm, nhưng đó không đồng nghĩa với việc chúng tôi sẽ làm những việc của kẻ hèn hạ. Hãy nhìn vào những tội danh trong quá khứ của băng Mũ Rơm mà đánh giá. Chúng tôi có thể phá hủy những hòn đảo nhưng chúng tôi chưa bao giờ bắt người tống tiền. Hơn hết, không có một tên tội phạm nào ngu ngốc đến mức, sau khi hoàn thành những sự kiện bắt cóc nhân ngư mà tự rước thân đến cung điện để bị bắt như thế. Và quan trọng, các người không có chứng cứ!"
Lời nói của tên cựu hải quân kia quả thật là không sai, từ dẫn chứng đến lý lẽ đến thuyết phục lòng người, tất nhiên những quan binh với vua đều cảm thấy thật có lý, nhưng nếu đồng tình với chúng thì tại sao nhân ngư lại biến mất, không ai biết. Điều đó khiến họ không quá tin về nhóm hải tặc này.
Ussop với Nami đều biết rõ, rất khó để thuyết phục lũ người cứng đầu kia, nhưng họ vẫn rất vui mừng, cảm thấy cái miệng của tên phó đô đốc kia cũng thật có ích.
Victor vạn tuế, thuyết phục chúng đi!!!!
"Lời cậu nói đúng là có lý, nhưng chúng tôi cũng không thể thả mọi người đi được, dù gì tất cả cũng đang trong viện tình nghi"
Tất cả tiếp tục bị vây trong thế căng thẳng. Nhưng đồng đội của vua hải tặc tương lai không phải kẻ sẵn sàng chịu thiệt, tất cả đều không muốn phải vô tù như một tội phạm, họ đã phản bác lại với sức mạnh mới của bản thân. Biết đứng trước sức mạnh đó, quân đội cũng chỉ là lũ tép riu, vị thần biển cả cũng xuất trận, vừa lúc ông xuất chiến cũng chính là lúc phó thuyền trưởng, thợ săn hải tặc Zoro xuất hiện.
"Chà, ở đây tổ chức một bữa tiệc thú vị đấy!"
Trận chiến hai phe cuối cùng cũng nổ ra.