*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếng súng thứ hai nổ lên, Heiji trừng lớn mắt, thân hình khẽ khựng lại. Anh quật ngã thanh tra Sataka xuống, đưa tay cướp cò xả đạn về một phía.
Không may lắm, y như nguyên tác, phía Heiji bắn lại có một can xăng.
Hình như con người có thói quen trong mắt có gì thì làm gì cũng hướng về nó.
Xăng bắt lửa, ngọn lửa phừng lên, nóng rát da mặt. Nhà kho cũ kĩ không hiểu sao lại bắt lửa rất nhanh, lửa đỏ như được thế mà bắt đầu lan rộng.
Heiji vứt đi cây súng không còn viên đạn nào. Khuôn mặt anh đanh lại, quát Rimo:
"Em lao đến làm gì hả!?"
Đúng vậy, lúc anh cùng với thanh tra Sataka đang vật lộn, Rimo bỗng nhiên từ đâu lao đến, giằng súng với anh.
Cũng lúc đó, súng nổ.
Anh giật mình một chút, hình như lúc súng nổ cô bé có rên một tiếng. Rất nhỏ, nhưng không khó để anh nghe thấy. Anh lập tức ngồi xuống, kéo hai tay Rimo, người hiện đang ôm bụng nhăn nhó.
Trong mắt anh là màu máu loang lổ trên bụng nhỏ. Chiếc áo sơ mi đen dính sát vào bụng Rimo, ướt đẫm.
Heiji nghiến răng. Căn phòng đang cháy dữ dội, và anh đang mắc kẹt với hai người đang bị thương. Cả hai... đều không thể bỏ lại!
Nhưng với tốc độ lửa lan bây giờ, nếu anh đưa một người ra sẽ không kịp cứu người còn lại!
Nghĩ cách, nghĩ cách nào Heiji.
"Heiji..."
Thanh tra Sataka bỗng lên tiếng. Heiji quay lại nhìn anh ta. Sataka mỉm cười, nụ cười mà Heiji ghét cay ghét đắng, nhất là vào những lúc thế này.
"Để anh ở lại cũng được. Em đưa Rimo-chan ra ngoài đi."
"Đừng có nói mấy thứ ngu ngốc đó!" Heiji giận dữ hét lên, khuôn mặt anh pha trộn giữa phẫn nộ và gấp gáp "Bây giờ anh không có quyền nói điều đó đâu, thưa anh Sataka. Anh phải trả giá tội lỗi của mình, dưới pháp luật!"
Khuôn mặt Heiji bỗng kiên quyết. Anh không còn thời gian để suy nghĩ nữa!
Lúc Heiji định gồng hết sức để đưa cùng lúc hai người ra ngoài, đột nhiên có bóng người xông qua ngọn lửa. Khuôn mặt lạ lẫm kia khiến Heiji có chút nghi ngờ, nhưng nó nhanh chóng bị sự mừng rỡ chiếm chỗ.
Có người giúp!
Người xông vào là một nam nhân mặc một bộ vest, khuôn mặt khoảng hơn ba mươi tuổi. Hắn nhìn lướt qua ba người các anh, sau đó xộc vào, vội vàng bế Rimo chạy ra.
Heiji thấy có chút sai sai, nhưng anh cũng vội dìu thanh tra Sataka đứng dậy, khập khiễng tránh lửa ra ngoài.
...
Phù phù phù rào rạc.
Ngọn lửa bốc lên như một con thú dữ dội, ngấu nghiến, cấu xé căn nhà kho cũ. Nhà kho kia chẳng khác nào vật nhỏ, hấp hối chờ cái chết tới gần.
Giữa ngọn lửa ngùn ngụt phực lên mặc kệ cơn mưa nhỏ xíu, bóng người xen qua lửa nóng, chạy vụt ra bên ngoài. Sau đó không lâu lại có thêm hai người dìu nhau, tốc độ cũng rất nhanh chạy khỏi ngọn lửa.
Hai người kia gục xuống, từng người từng người ho khù khụ, cố gắng loại bỏ cơn gắt trong phổi. Sự khó chịu đó không phải ai cũng chịu được, nhất là nó đe dọa đến tính mạng con người.
Heiji cố gắng tống đống khói độc ra khỏi phổi mình, liếc nhìn thanh tra Sataka một cái. Còn ổn, không vấn đề gì. Ho khụ khụ thế kia chắc cũng chưa muốn chết đâu.
Nhưng khi nhìn ánh mắt anh ta, Heiji im lặng một chút.
"..." Vẫn là nên còng lại đi.
Thế là trên tay thanh tra Sataka có thêm vòng trang sức bằng bạc sang chảnh, thứ mà anh ta lúc nào cũng vắt bên hông.
Thanh tra Sataka: "..." Còng của anh mà!
Sau khi kiểm soát được thanh tra Sataka, Heiji mới chạy về phía Rimo và nam nhân kia.
Đến nơi, anh thấy người kia có vẻ lo lắng, không, đúng hơn là có chút hoảng loạn mà canh chừng cho Rimo. Dáng vẻ cứ như cô bé là người cực quan trọng với anh ta vậy. Họ quen nhau sao?
Nói mới nhớ, người kia chạy vô một cái là bế Rimo chạy ra, chẳng suy nghĩ gì cho anh cả. Này anh trai, suy nghĩ một chút được không? Anh giành bế đứa nhóc trong khi lẽ ra anh nên bế anh Sataka mới đúng chứ? Anh làm vậy lương tâm anh không cắn rứt sao?
Heiji phun tào trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn giữ sự sang trọng. Anh vẫn cần mặt mũi mà, dù sao người này vẫn có thể cấp dưới của bố.
"Rimo không sao chứ? Anh đã gọi cứu thương chưa?"
Heiji ngồi xổm bên cạnh nam nhân, nhìn Rimo một chút rồi hỏi.
Người kia có chút mơ hồ gật đầu. Nhìn mới để ý, anh ta sơ cứu cho cô bé khá tốt, tạm thời ngăn được máu tiếp tục chảy ra ngoài. Anh có thể thấy tay áo cùng với vải vùng bụng của anh ta gần như nát luôn rồi, hẳn là anh ta rất vội vàng.
Vậy có thể là hai người quen nhau rồi.
Heiji gật gù.
Rimo khẽ rên một tiếng, hai người liền chú ý đến cô. Heiji với Rimo chưa kịp nói câu nào thì người nam nhân kia liền quát:
"Em ngốc à! Mắc mớ gì lại xông vào vậy hả!?"
Heiji có chút trố mắt mà nhìn người kia nổi đóa. Trông anh ta tức giận như vậy, lo lắng như vậy, cái vẻ mặt như sắp khóc tới nơi đó làm anh có chút mờ mịt.
Xin lỗi, anh trai, anh hơi quá rồi đó...
Nhưng đúng là con nhóc này quá điên cuồng rồi.
"Phải đó, mắc mớ gì nhóc lại xông vào hả? Nhóc nghĩ mình là ai? Siêu nhân hay người sắt? Hay nhóc có mặc áo chống đạn hả?" Heiji cũng nổi xung quát cô.
Rimo vừa mới giả vờ tỉnh dậy đã bị quát: "..."
Mới tỉnh dậy đừng cho cô kinh hỉ như thế, cô sợ hãi.
Rimo làm vẻ mặt yếu ớt, mặc kệ hai người kia bật volume to đến cỡ nào. Cô gượng cúi đầu nhìn về phía bụng, chỗ bị đạn bắn bị băng bó kín mít, tuy dày nhưng không loạn, trông khá đẹp mắt khi có vết máu đỏ thấm một ít trên nền trắng. Cô đưa tay sờ một chút liền bị bàn tay ngăn lại:
"Làm gì làm gì? Cấm sờ!" Là người đàn ông kia.
Rimo dĩ nhiên biết thừa đây là ai. Chính là Kaitou Kid đại nhân lừng lẫy tứ phương rồi.
Còn tại sao anh ở đây à? Dĩ nhiên là anh theo dõi cô đến đây. Cô đã nhận ra từ lâu, chỉ là làm ngơ thôi.
Đoạn nói chuyện trong điện thoại, chắc là anh ấy thu âm sẵn thôi. Ngài đạo chích trò gì mà chẳng làm được.
Cô nhìn anh, có chút yếu ớt mỉm cười. Hơi thở của cô rất nhỏ, tưởng chừng như có thể đứt bất kì lúc nào. Kaito thấy vậy trong lòng quặn đau, anh gấp gáp nói:
"Xin lỗi! Anh không nên lớn tiếng với em, em chịu đựng một chút, xe cứu thương sắp đến rồi."
Anh đã thoáng nghĩ, có lẽ mình nên dùng tàu lượn đưa em đi. Nhưng như vậy khá tốn thời gian, chẳng bằng chờ xe cứu thương còn nhanh hơn một chút.
Hơn nữa, anh không muốn đập đổ ước mơ của Rimo. Em ấy thích Kaito Kid như thế, nếu em ấy phát hiện Kaito Kid kia lại là ông anh ngày ngày mình thấy mặt, chắc chắn em ấy sẽ rất thất vọng.
Em ấy sẽ buồn. Anh không thích điều đó chút nào.
Rimo mỉm cười nhìn anh, trong lòng có chút áy náy. Cô biết anh ở rất gần cô, chỉ vì cô muốn dụ anh ra, lại còn có nhiệm vụ bảo vệ kia nên cô mới chắn trước Heiji, một mũi tên trúng hai con nhạn. Dù sao cô cũng chẳng có cảm giác đau, cô đã nhanh chóng hạ chỉ số sát thương của viên đạn kia rồi, mất máu một chút cũng không hề gì. Cô không nghĩ anh lại lo lắng đến thế.
Dù anh chỉ là một chuỗi số liệu, nhưng đúng là cô lại thấy có lỗi với đống số liệu này.
Xem ra... sau này không nên làm vậy nữa.
Nhưng mà, cô vẫn nên giả vờ một chút. Đâm lao thì phải theo lao thôi.
"Ưm..."
Rimo khẽ co người, giật một cái. Mồ hôi lấm tấm trên trán, cô nhíu mày, ra vẻ chịu đựng cơn đau. Kaito quýnh lên, cứng đờ ở đó. Anh lo lắng nhìn cô, đôi mắt trừng lớn có thể rớt nước mắt bất cứ lúc nào.
Rimo: "..." Mình quên là ổng siscon nặng.
"Rimo... nhóc... ráng chịu một chút."
Heiji lo lắng nói, anh ngẩng đầu ngóng xe cứu thương đến. Dù hành động hơi thừa thải nhưng anh cũng chỉ biết làm vậy.
"Không... không sao. Em ổn."
Rimo làm giọng mình run rẩy ở mức độ vừa, không quá yếu cũng không quá khỏe, cố gắng bày tỏ mình chỉ đau một chút, vẫn chịu được. Phải như vậy con hàng kia mới bớt lo lắng một chút.
Nhưng cô đâu biết được, hành động đó chẳng khác nào hình ảnh cô đau đớn nhưng vẫn quật cường nhịn đau trong mắt Kaito. Từng cái nhíu mi của cô cũng đủ để tim anh đập vào cuống họng rồi, đừng nói chi bây giờ cô lại đau đớn như thế.
Mặt Kaito tái lại đằng sau lớp mặt nạ.
Rimo nhìn Kaito, có vẻ anh ấy bình tâm lại một chút rồi. Nhưng vẫn còn gấp lắm.
Thật may, tiếng xe cứu thương nối tiếp xe cứu hỏa vang lên, dập tắt lửa nóng trong lòng mỗi người. Kaito nhẹ nhàng bế Rimo lên, đón sẵn xe cứu thương. Anh không chờ các bác sĩ đón cô mà vội bế thẳng vào xe, đặt cô lên giường đẩy. Nhìn bác sĩ xử lí sơ qua vết thương, anh lo lắng nắm lấy tay cô, như cố để giảm bớt cơn đau cho cô vậy.
Rimo được một phen ấm lòng, nhe răng cười với anh.
"Cười, em còn dám cười? Về nhà xem anh phạt em thế nào!"
Kaito vừa bực mình vừa có chút nuông chiều dọa cô.
Làm như cô sợ ấy.
"Không sao mà, không phải em rất ổn sao?"
Rimo sắc mặt có chút trắng nhợt do thiếu máu, mỉm cười nói.
Chỉ là mất tí huyết thôi, cô vẫn còn trụ được.
Kaito ngạo kiều hừ một tiếng, sau đó lại nhìn bác sĩ cầm máu cho cô.
Bác sĩ làm xong, nhìn Rimo còn đang mỉm cười lấy lòng Kaito, mở miệng cảm thán:
"Cô bé kiên cường nhỉ? Mấy đứa nhỏ bình thường sợ đã khóc thét lên rồi, cô bé này vẫn còn cười được."
"Dĩ nhiên, thêm một viên em cũng chả sợ."
Dù sao cũng không phải chỗ chí mạng, cô lại không đau. Cùng lắm thêm một miếng chì, mất một chút huyết.
Vậy nên, Rimo rất tự tìn mà nói với bác sĩ.
"Em còn dám nói!" Kaito gắt cô. Rimo lại thêm một đợt lấy lòng nữa mới nhận được tiếng hừ của loài mèo.
Bác sĩ cười ha ha, trực tiếp cho là cô đang đùa, trong lòng cũng có chút tán thưởng.
Bên ngoài, thanh tra Sataka được đưa lên xe cứu thương khác. Nghị sĩ Goushi bị đưa về điều tra, nhà kho đang được thanh nhiệt bởi trà DoctorTha-- nhầm, nhà kho đang được dập lửa.
Thanh tra Otaki cũng đã đưa nhóm ông Mori đến. Conan xuống xe nhanh nhất, vội đưa mắt đi tìm hai bóng dáng đáng ghét kia. Cậu nghe loáng thoáng có người trúng đạn, nhưng chỉ nghĩ là thanh tra Sataka thôi.
Kia rồi.
Conan nhìn thấy Heiji leo lên chiếc xe cứu thương liền chạy đến. Cũng may, xe sắp rời đi là cậu kịp chạy đến rồi. Cậu cũng nhanh chóng nhảy lên xe luôn.
"Này Cona--!"
Tiếng gọi của Ran bị tiếng xe cắt đứt. Cô nhìn xe cứu thương rời đi cũng chỉ biết càu nhàu:
"Thằng nhóc này, lại chạy loạn rồi."
"Mặc kệ nó đi, có Heiji bên cạnh mà đúng không? Để lát tớ gọi." Kazuha biểu hiện mình rất quen thuộc với việc này. Dù sao cô cũng có cậu trúc mã thích đi tìm chết.
"Ừ, cũng đành vậy." Ran thở dài nói, đi về phía Mori.
----------------
Dành một tiếng cho xong chap
Ngày mai đi học rồi, mọi người thế nào :(