*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rimo mỉm cười nhìn Heiji đẩy Conan lên xe. Nụ cười vẫn giữ trên môi khi Heiji nhìn về phía cô, nhưng thân người cô lại đang ngồi trên chiếc taxi cô vừa bắt.
"Mọi người cứ đến địa điểm, em sẽ đuổi theo." Duy trì mỉm cười.
Bình tĩnh! Cô có thể thắng cái tên não này!
"Vậy sao được chứ! Mọi người đều ngồi ở đây--"
"Em sẽ đi trên chiếc xe này."
Rimo cắt đứt lời nói của Heiji.
Duy trì mỉm cười, cô có thể thắng!
"Nếu anh không yên tâm thì để em đi với bạn ấy cho. Được chứ, Ran-neechan?"
Conan nhanh như chớp bắt lấy thời cơ, quay đầu hỏi Ran.
Vừa quay đầu lần nữa, chiếc xe taxi đã rời đi mất.
Conan: "... "
Heiji: "..."
Ran: "... "
Bác già: "... Chậc."
"Được... Được rồi, chúng ta đi thôi."
Heiji gượng cười, khoát tay nói.
...
Rimo bước xuống xe, nhìn sắc mặt khá là không tốt của bác già. Ran da mặt mỏng đã sớm đỏ ửng rồi, hai tên mặt dày kia cũng chẳng có biểu hiện gì mấy. Heiji nhìn thấy cô đến thì nói:
"Sao giờ nhóc mới đến thế? Nhóc đi trước tụi anh mà?"
"Đi trước cũng không có nghĩa là sẽ tới trước." Rimo không nhanh không chậm nói.
"Viện cớ gì chứ? Nhóc không biết chỗ nên đi trước rồi dừng lại chờ bọn anh đúng không?" Heiji ngứa đòn cười cười, khuôn mặt chính là biểu hiện tí ta tí tởn.
Conan nhìn qua, vẻ mặt chính là vui vẻ khi người gặp họa.
Mà dĩ nhiên Rimo không bỏ qua vẻ mặt đó của Conan được. Cô mỉm cười, nói:
"Cái đó chỉ là phụ thôi. Lí do chính là để ai đó khỏi thừa cơ đi ké. Với lại, để một đứa nhóc đi theo canh chừng một cô bé chẳng làm ai yên tâm được. Đúng không Conan?"
Rimo cười khanh khách gọi Conan mặt đen như đít nồi, trong lòng thỏa mãn một cách lạ kì.
Làm sao đây? Cái cảm giác chọc main cực phê này... cô cưỡng không lại.
Conan mặt đít nồi ậm ờ vài tiếng, trong lòng âm thầm ghi nợ.
Anh không phải là không chấp trẻ con, chính là tại nhóc quá đáng ghét thôi!
Heiji nhìn không khí giương cung bạt kiếm giữa một con nhóc và một tên nhóc, đột nhiên lại nghĩ: mình có nên hợp tác với nhóc này không nhỉ?
Ý kiến hay đếy =)))
Ánh mắt Heiji lóe sáng nhìn chằm chằm Rimo, khi đó Conan bên cạnh Rimo lại nổi da gà.
Có cảm giác bị tính kế!
Conan quay ngoắt nhìn Heiji, ánh mắt như nói: Cậu đang nghĩ cái quần què gì thế hả?
Heiji hất cằm, nhếch môi đầy gợi đòn: Đoán xem.
Conan híp mắt một cái: Đừng có mà bày trò!
Heiji kéo khóe miệng, mặt đầy vẻ khiêu khích. Anh chạy đến cạnh Rimo, cười tươi rói:
"Nào, bé, anh dẫn em đi ăn. Lần đầu gặp mặt cũng nên tâm sự chút nhể?"
Rimo ngước đầu nhìn Heiji. Ánh mắt hai người như trao đổi gì đó, cô mỉm cười:
"Được thôi. Chúng ta nên bàn luận một chút."
Conan mặt đơ nhìn một lớn một nhỏ dẫn nhau vào quán ăn. Cậu nắm chặt tay, đôi mắt bốc lửa như muốn đốt cháy tên da ngăm vừa quay lưng đã phản bội.
Tên khốn khiếp!!!
Cậu chờ đấy cho tôi!
"Conan?" Ran nhìn Conan, nghiêng đầu hỏi.
"Không có chuyện gì. Vào thôi chị." Conan mỉm cười, nói.
Ran khẽ cười, duỗi tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc. Đẩy cửa bước vào, cả hai ngồi vào ghế, bên cạnh cặp đôi vừa mới liên minh vài phút trước kia.
Conan nhìn hai con người kia. Cả hai có vẻ đã gọi món rồi, nói chuyện có vẻ rất thoải mái.
Này, hai người thật sự mới gặp nhau vài tiếng trước sao? Ra vẻ là hai người mới quen nhau một cách đàng hoàng đi chứ!
Này tên da đen kia, ánh mắt của cậu ngày càng trở nên thiếu đạo đức đấy. Cậu muốn vào tù sao?
Thật chứ, mỗi lần tên kia cười lên một cái thì y như là cả ruột gan của cậu đều nổi một mảng da gà vậy.
Cái cảm giác bị tính kế đó ngày càng rõ ràng!
Hai người rốt cuộc đang nói chuyện gì thế hả!?
Đừng có vừa nhìn tôi vừa cười như thế!!!
Cái cảm giác này cực khó chịu có hiểu không hả!??
Tỏ ra bí mật làm cái quần gì chứ!!!
Nam nhi lên một chút có được hay không!!
Conan bực bội trừng Heiji một cái.
Thật không may, cậu lại trừng đúng lúc hai người kia ngẩng đầu lên. Và sau đó, Conan-kun nhận được nụ cười của Rimo, và cái combo cười thân thiện và vẫy tay nhiệt tình của Heiji.
Cười cái b**p!
"Chuyện gì vậy Conan, em lạ lắm đó."
Ran hỏi, mắt nhìn chằm chằm cậu.
"Đâu có gì đâu, em chỉ tự hỏi thức ăn sẽ ngon thế nào ấy mà."
"Hửm?" Ran híp mắt nhìn cậu, dáng vẻ không tin tưởng cho lắm.
Conan ha ha cười trừ, sau đó lại bắt gặp khuôn mặt khả ố của hai kẻ kia.
Gừ...
Rimo mắt nhìn Conan, cười lên trông rất thích thú. Cô bắt đầu nhìn xung quanh quán ăn, nhìn qua chỗ cô nàng Kazuha một chút thì món ăn được đưa lên.
"Ồ, mì Udon đúng không?"
Bát mì Udon bốc hơi nóng hổi, vẻ ngoài của nó giúp người ăn dâng cảm giác thèm ăn lên triệt để. Rimo liếc mắt nhìn gia đình nhà kia, xem ra bọn họ có vẻ thích món này.
Quả nhiên, Ran vừa mới ăn một miếng đã ồ lên:
"Hơi nhạt, nhưng đúng là rất ngon!"
Nhạt nhách ấy chứ, nhìn vẻ mặt của ông bác là biết. Nhưng xem ra tên nhóc Conan kia rất thích món này, nhìn cái cách cậu ta mỉm cười khi ăn kìa, nếu có vị Umi ở đây cô ta sẽ phát cuồng lên mất.
((Umi chẳng lẽ là hiện thân của sự U mê?))
Rimo húp nước lèo một hơi, trải nghiệm cảm giác hoài niệm ùa về. Ở hiện thực cô đã đến Osaka, cũng đã nếm qua món này. Bây giờ nếm lại, quả thật... vẫn lạt lẽo như năm xưa.
Tách.
"Heiji, cháu tìm cô bé này ở đâu thế? Bạn gái mới hả?"
Đầu bếp có vẻ quen biết Heiji, cười cười hỏi.
"Dạ, trông hợp với cháu lắm à?"
Heiji cười lại, đưa tay gãi gãi gáy. Anh lén liếc mắt nhìn Conan một cái, cười đầy ý vị. Conan bắt gặp ánh mắt của anh ta, liếc xéo cảnh cáo.
Rimo liếc mắt nhìn cô nàng Kazuha một cái. Quả nhiên, cô nàng có vẻ muốn giết người luôn rồi.
Good job Heiji-kun! Lặng lẽ cắm nhang-ing.
"Bạn gái mới? Anh từng có bạn gái sao?" Ri- ác quỷ -mo online, chớp mắt hỏi Heiji.
"Hả? Cái đó..." Heiji nghe thấy câu hỏi của cô thì hơi ngạc nhiên. Anh còn định nói gì đó thì bác đầu bếp liền mở miệng:
"Còn phải nói sao? Aizz, chính là cô bé Ka--"
"Bác!" Heiji gọi lớn một tiếng, sau đó mỉm cười nói "Bác cho bé này thêm một bát Udon nữa nhé."
Hả? Mắc mớ gì tới tôi?
"A, được thôi."
Này, khoan đã. Tôi lại không muốn nếm--
[Nhiệm vụ liên hoàn 10/99999....9: Ăn một bát Udon.]
À, được rồi.
Hệ thống chết tiệt, mi liên kết với tên da ngăm này đúng không?
Rimo mỉm cười nhìn bát Udon được đưa đến trước mặt, trầm mặc nhận lấy.
A, trời đố anh tài, cô đành phải nhận thôi.
"Em cảm ơn." Rimo mỉm cười một cái, rồi lặng lẽ húp nước.
Heiji có chút bất đắc dĩ nhìn Rimo. Anh cứ tưởng cô nhóc sẽ quăng thẳng tô Udon vào mặt anh, hay là châm anh vài câu gì đó. Ai ngờ nhóc ấy lại ăn chứ.
Mà thôi, không hỏi thêm câu nào là được.
"Bạn gái cũ anh tên gì thế?"
Heiji: "..."
Tách.
...
Vị trí được check-in tiếp theo chính là quán Takoyaki.
Những viên Tokoyaki to thật to nóng hổi được đưa ra, vị thì không cần nói, ngon hơn Takoyaki ở Tokyo nhiều.
Rimo bỏ viên Takoyaki vào miệng, sau đó lại bỏ thêm nhiều viên nữa. Ăn chùa một món ngon làm nó ngon hơn gấp bội, cô phải tranh thủ ăn nhiều một chút.
Tách.
...
Vị trí tiếp theo là quán Okonomiyaki, địa chỉ do thanh tra tài xế cung cấp.
Heiji đưa mọi người vào bàn rồi lặn đi gọi cho mẹ. Ngay lúc Heiji vừa quay lưng đi, Rimo nhìn thấy cô nàng theo đuôi kia cũng đứng dậy, đi về phía bọn họ.
Ô hô, cảnh bắt gian trong truyền thuyết đây sao?
Lên luôn cô gái!
Kazuha ngồi phịch xuống bên cạnh Rimo - hiện đang ngồi cạnh Conan. Ran nhìn thấy một cô gái lạ ngồi vào chỗ của vị Heiji vừa mới rời đi kia thì lên tiếng:
"Xin lỗi, chỗ này--"
Nhưng không đợi Ran nói hết câu, Kazuha đã chống cằm nói:
"Hóa ra cậu là Kudo."
"Hả?"
Conan giật mình, rồi Ran thì ngạc nhiên. Thấy vẻ ngạc nhiên của Ran, Kazuha nhìn cô ấy, cười nhếch môi nói tiếp:
"Lúc nào Heiji cũng nhắc tới cậu. Không ngớt lời."
"Gì cơ?" Ran ngơ mặt nhìn Kazuha, không hiểu ý cô. Cô gái này vừa đến đã nhắc đến Shinichi, chẳng lẽ...
Conan thì không giống Ran, cậu ra đã cuống đến mức tái mặt luôn rồi. Tên ngốc da đen kia nói chuyện của cậu với cô gái này sao!? Cậu ta!?
"Đừng giả ngơ nữa. Tôi đã biết cả rồi..."
"Khoan, khoan đã...!"
Conan giơ tay ngăn cản, nhưng không có tác dụng. Cậu ta nhìn Kazuha đang định nói tiếp, trong lòng suy sụp hô hai tiếng: Xong rồi!
"Cậu tên là Kudo, cô nàng người Tokyo của Heiji chứ gì! Chẳng hiểu tại sao từ sau khi gặp cậu, cậu ấy cứ như bị bỏ bùa mê thuốc lú ấy!"
Ran khi không bị hét: "... Hả?"
Conan bị hố: "... Hử?"
Ran ngớ mặt nhìn Kazuha, như hiểu ra chuyện gì đó, Ran gượng cười nói:
"Cậu nhầm rồi..."
Kazuha điếc có chọn lọc, bật chế độ "tôi không nghe tôi không biết, tôi chỉ biết cậu là người câu dẫn chồng tôi" lên, nói tiếp:
"Tiện thể cậu có ở đây, tôi nói luôn." Kazuha quay ngoắt lại nhìn Ran, giơ nắm tay lên đe dọa: "Heiji và tôi đã từng được gắn kết với nhau bằng kim loại rồi đấy nhé! Nếu muốn động đến cậu ấy thì phải bước qua xác tôi trước đã!"
"Kazuha?"
Kazuha khựng người lại, quay đầu.
Cái giọng này...
Cái giọng này...
Cái giọng này!
Heiji đứng đằng sau Kazuha, hai tay đút túi. Anh chớp mắt, mặt tỉnh bơ hỏi:
"Cậu làm gì ở đây thế? Ơ nhóc, em vỗ anh làm gì?"
Heiji khó hiểu nhìn Rimo đang vỗ vỗ cánh tay mình, còn Rimo thì nhìn Kazuha.
Động vào thì đã sao? Hắn lại không phải thú trong sổ đỏ.
Kazuha làm gì có thời gian để ý Rimo. Cô đỏ mặt nhìn Heiji, rồi lại liếc mắt nhìn Ran đằng sau, rồi lại nhìn Heiji.
A!!!
*****
Sau hơn nửa năm, tui lại vác mặt lên Wattpad :)
Tại sao tui lại xuất hiện mà không lặn luôn ư?
Tại vì cái comment này :)
Vậy đấy :)
Nhớ vote, comment và share giúp tui :)
Lỡ tui hứng lên tui viết tiếp thì sao =))))
Vậy he :D