"Konnichiwa, minna-san."
Thanh âm nhẹ nhàng của trẻ con vang lên trong không gian im lặng, hoá thành mũi tên cắm chặt vào tim lũ người nào đó. Từng đôi mắt như sói đói loé lên, dán lên người Rimo.
Rimo âm thầm chảy mồ hôi, cảm thấy hành động tỏ ra giống trẻ con của cô thật quá ngu ngốc. Cô hi vọng lớp này không có quá nhiều lolicon.
Không quả là Kaito Kid, độ thu hút ánh mắt rất lớn.
Kaito đang chiêm ngưỡng vẻ mặt ngàn năm có một của Rimo thì nhận ra cả chục tia sát khí bắn vào mình. Anh đen mặt, trừng mắt ba tên vừa bị xử tử ở chap trước, vừa bế Rimo về chỗ ngồi vừa trề môi nói:
"Nhìn cái dzề?"
Watanabe Aizawa, thanh niên nguy hiểm mang kính tròn của thánh Nobita, vừa chỉnh lại mắt kính, vừa cười:
"Kaito, cậu nên cho cả lớp một lời giải thích."
Kaito ngồi lên ghế của mình, đặt Rimo ngồi ngay ngắn trên đùi anh rồi mới mang vẻ mặt khó hiểu hỏi lại Aizawa:
"Giải thích cái gì?"
Itou Natsume, thanh niên có vẻ ngoài bảnh trai lãng tử, nhan sắc có thể coi là nằm trong top nam của lớp. Anh ta nhẹ nhàng gác tay lên vai Kaito, nhìn Rimo đang mắt cún con lấp lánh rồi nói:
"Đương nhiên là về bé con này rồi. Đừng nói vật nhỏ đáng yêu này là sản phẩm của cậu và lão lolicon nhé?"
Kaito mắt cá chết nhìn Natsume:
"Vớ vẩn."
"Nhanh nào nhanh nào Kaito, cậu mà không nhanh chóng nói rõ, lũ chằn kia sẽ biến hình đấy! Nhìn kìa." Kimura Tanaka hối Kaito, tay chỉ về lũ con gái.
Rimo nhìn theo tay của Tanaka.
Rôm: "..." Đôi lúc trang bức là sự sai lầm.
Hơn hai mươi đôi mắt loé sáng nhìn cô, miệng thì nở nụ cười quái dị. Cả người bọn họ như không có sức sống, vai chùng xuống, mặt thì cười nụ cười quái đản kia, chẳng khác gì lũ thây ma có thể điều khiển cơ miệng cả.
Cái này... Có phải hơi quá không?
Kaito chảy mồ hôi nhìn lũ sói kia, tay bất giác giữa chặt Rimo như sợ cô bị tha đi mất. Kaito và đám con trai đồng dạng nuốt ực một cái.
Satou Katsuki, thanh niên ngồi dưới Kaito, đồng dạng nuốt nước miếng, cạn lời với lũ con gái lớp mình. Anh đưa mắt nhìn Rimo được bảo vệ trong lòng Kaito, trong ánh mắt hiện vẻ khó hiểu.
Kì lạ nha... Hình như trong nguyên tác không có nhân vật này mà... Đúng không nhỉ?
Hay là Aoyama-sensei đã thêm nhân vật này rồi?
Lâu rồi anh chưa đọc lại manga nên cũng không biết có xuất hiện nhân vật mới hay không.
Bất quá... Bỗng nhiên trong thế giới mà bản thân biết khá rõ ràng lại xuất hiện thứ mà bản thân không hề biết đến, thật sự rất thú vị.
Anh rất hứng thú với nhân vật mới này.
Katsuki thích thú nhìn Rimo, tà tà mỉm cười.
Rimo bỗng nhiên quay đầu, mắt nai tơ đối mắt sói xám của Katsuki. Nhìn ý tứ chưa kịp thu lại trong mắt Katsuki, Rimo cười thầm.
Chà, càng ngày càng thú vị.
Hoa tai nhỏ bên tai phải của Rimo loé lên. Sau đó, cô lại đeo khuôn mặt ngây thơ con nai tơ lên mặt, nghiêng đầu nhìn Katsuki, môi nhỏ hồng hào hỏi:
"Nii-san? Có chuyện gì ạ?"
Giọng nói ngây thơ đáng yêu của Rimo vang bên tai làm Kaito ngạc nhiên, anh quay xuống nhìn Katsuki. Katsuki mỉm cười, anh xoa xoa đầu Rimo, giọng nói ấm áp hẳn lên:
"Không có gì. Anh chỉ muốn hỏi bé tên gì thôi."
Bên cạnh, bộ ba thanh niên cùng với toán nữ sinh ai oán nhìn Katsuki.
Katsuki, cậu dám ra tay trước bọn tớ sao!!!
Rimo không tránh mà ngoan ngoãn để Katsuki xoa đầu. Cảm giác khá tốt, khá giống bàn tay của Kaito, cùng một dạng ấm áp.
Xúc cảm khá ổn nhỉ, xem ra không cần điều chỉnh thêm.
Rimo hé mắt nhìn Satou Katsuki. Anh ta mang một vẻ ngoài bình thường, tóc đen mắt xanh đặc trưng, da khá trắng, toàn thân chính là mùi bình thường. Điều cô để ý là anh ta có vẻ trưởng thành, hay nói đúng hơn là cô cảm thấy anh ta hành xử như một người trưởng thành vậy. Tính cách lại khá bình ổn.
Rimo ra vẻ hưởng thụ cái xoa đầu kia, môi nhỏ mỉm cười bắn tim tung toé:
"Em tên là Kuroba Rimo ạ. Cảm ơn anh đã chiếu cố nii-chan của em, nii-san."
Katsuki một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn Rimo, một tay tiếp tục xoa đầu cô, vui vẻ nói:
"Không có gì, Kaito cũng giúp đỡ anh nhiều lắm. À, anh tên là Satou Katsuki. Em có thể gọi anh là Katsu-nii, nếu em muốn."
"Katsu-nii?"
"Ừ."
"Um. Vậy em sẽ gọi anh là Katsu-nii. Anh cũng có thể gọi em là Rimo."
"Được."
Hai người, một lớn một nhỏ, một xoa đầu một ngồi nhu thuận đáng yêu làm cho khung cảnh tràn đầy mùi hoa hồng aka ngôn lù. Bên cạnh, mỗ anh trai nào đó đen mặt nhìn hai người, mùi dấm chua bay bay.
Bỗng nhiên, một trảo đánh tới thành công chạm vào Rimo, ý đồ định tách cô ra khỏi vòng bảo vệ của Kaito. Nhưng Kaito nhanh chóng phát hiện, giữa chặt Rimo trong lòng, mắt trừng cô nàng đeo kính kia, miệng khẽ nhếch:
"Keiko, cậu định làm gì vậy?"
Momoi Keiko, một cô gái có mái tóc màu nâu được cột hai bên đầu, đeo một đôi kính tròn. Tay cô xốc nách Rimo ra sức kéo về phía mình, miệng mỉm cười:
"Kaito, tớ thật không hiểu nổi."
Kaito cũng mỉm cười, tay cũng giữ Rimo lại:
"Cậu không hiểu chuyện gì?"
"Tại sao... Cực phẩm này lại là em gái của cậu chứ?"
"...Hả?" Kaito nhướng mày.
Rimo đen mặt nhìn bản thân bị kéo qua kéo lại.
Thôi đi, hai người...
Keiko đột nhiên dùng sức, thành công giật Rimo ra khỏi tay Kaito. Kaito giật mình kêu:
"A! Này!"
"Hay quá, cướp được rồi!"
Keiko vui mừng, vừa xốc nách Rimo vừa xoay vòng vòng, miệng cười vui vẻ. Sau đó, cô dừng lại, nhìn Rimo thật lâu, môi hồng mỉm cười:
"Bé con, cưng có muốn làm em gái chị không?"
"Hả?" Kaito hét lên "Keiko, trả Rimo lại đây!"
"Không bao giờ." Keiko lè lưỡi, ôm Rimo đi đến hang sói đang giơ vuốt chào đón.
Rimo nhìn lũ sói nữ kia, miệng thầm than không ổn. Cô giơ tay về phía Kaito.
Kaito! Hộ giá hộ giá!
Kaito nhìn Rimo, rồi lại nhìn đám sói đang giơ vuốt nhe nanh về phía anh kia. Anh cũng muốn cứu Rimo lắm, nhưng mà... Cứ như có năng lực nào đó cản anh từ trong thân tâm vậy. Anh nhìn Rimo, khuôn mặt viết chữ: Thần bất lực, bệ hạ bảo trọng.
Rimo nghiến răng.
Tên vô dụng!!! Trẫm nuôi khanh có ích gì???
Keiko đặt Rimo ngồi trên mặt bàn đầu dãy, đối diện với đám con gái. Rimo xám mặt nhìn từng trảo từng trảo đặt lên người cô.
Bão đến.
"Bé con, em thật dễ thương nga~"
"Thật vậy a, nhìn đôi má phúng phính này. Sờ thật êm tay!"
"Mắt của em đẹp ghê."
"Tóc được cột thật dễ thương nha, tóc em thật mượt đó."
"Ai ngờ tên Kaito biến thái kia lại có em gái chứ! Lại còn rất dễ thương nữa!"
"Đúng đó! Thật phí!"
"Nếu em trai của mình giống bé con này thì hay rồi."
Mấy cô nàng liên tục nói, liên tục sờ má xoa đầu nắm tay cô, lại còn ôm cô, áp mặt cô vào đồi núi làm cô ngạt muốn chết. Mà... Ở mức độ này thì cô tạm chấp nhận được. Lại còn có đậu hũ miễn phí mà.
Một cô nàng xoa má cô, nhìn cô một lát rồi mới nhớ ra gì đó, tay đút vào túi rồi rút ra một viên kẹo. Cô nàng vừa lột vỏ kẹo ra vừa nói:
"Cục cưng, em ăn kẹo không? Chị có đem nè, chị đút cho cưng nhé?"
Kẹo ư?
Rimo đen mặt, định mở miệng từ chối thì viên kẹo thẳng tắp hạ cánh trong miệng cô.
Bên kia, Kaito nghe thấy tiếng kẹo thì giật mình, anh đứng phắt dậy, khuôn mặt lo sợ la lớn ngăn cản:
"Đừng cho Rimo ăn kẹo!!!"
Nhưng... Kaito luôn chậm hơn. Cô nàng kia sau khi đút viên kẹo dâu ngọt lịm vào miệng Rimo thì ngớ mặt nhìn Kaito:
"Ể? Có chuyện gì sao?"
Kaito đầu chảy hắc tuyến. Anh xanh mặt nhìn Rimo, thân người bất giác lùi lại.
Không xong rồi không xong rồi không xong rồi....
Đại hoạ rồi!!!
Thật ra anh cũng chẳng biết chuyện gì đâu. Nhưng nửa tháng trước, anh đã tận mắt chứng kiến Rimo đã tàn nhẫn xử lí một người đàn ông sau khi ông ta cho con bé ăn kẹo. Lúc đó, khuôn mặt con bé rất đáng sợ, cứ như là ác quỷ đến từ địa ngục vậy.
Phải nói lúc đó anh đã lấy hết can đảm từ lúc sinh ra tới giờ để đến gần con bé hỏi han. Cả người con bé lúc đó như toả ra khí gì đó làm anh lạnh cả gáy.
Katsuki khó hiểu nhìn Kaito, rồi lại hướng mắt nhìn Rimo. Trực giác mách bảo anh có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Katsuki giật áo Kaito, hỏi:
"Kaito, có chuyện gì sao?"
Kaito khuôn mặt xanh lét, mắt không dời khỏi Rimo, miệng lẩm bẩm:
"Đại hoạ... Đại thảm hoạ rồi..."
"Hả?"
Katsuki khó hiểu nhìn Kaito. Bỗng dưng, một cỗ khí đột nhiên đánh tới làm anh lạnh cả sống lưng. Anh chảy mồ hôi, nhìn về cô bé ngồi lặng trên chiếc bàn kia.
Cảm giác này... Cảm giác này cực kì giống như kiếp trước! Lúc anh bị tên sát nhân kia giết hại!
Đôi mắt sát nhân của hắn... anh đã bị ám ảnh bởi nó. Đôi mắt lạnh lẽo, không còn hơi ấm. Đôi mắt nổi đầy tia máu, ánh mắt tàn nhẫn như con dao đâm vào tim anh, trực tiếp giết chết!
Phải! Anh chính xác là bị một ánh nhìn giết chết!
Không phải anh nói quá, cũng chẳng phải anh cố tình dấu giếm chi tiết. Sau khi xuyên không mười năm, anh đã điều tra về ánh mắt gây nên cái chết của mình.
Nó có thật. Ánh mắt có thể giết người. Nó được gọi là đôi mắt sát nhân.
Tác giả: Google không tính phí :)
Khi đối diện với ánh mắt đó, trong tích tắc, anh đã khẳng định: mình sẽ chết.
Cảm giác đó... Bây giờ lại trải nghiệm, anh không kiềm được mà run lên lo sợ. Anh bắt đầu lo sợ, sợ hãi cô bé nhân vật mới kia.
Phải. Không chỉ có Katsuki, tất cả mọi người trong lớp, kể cả Kaito, đều bị hàn khí của Rimo doạ sợ. Đặc biệt là đám con gái gần cô, nhất là cô nàng đã đút kẹo cho cô, tất cả đều cảm thấy bản thân hít thở không thông. Chân cô nàng bắt đầu không trụ được, cô khuỵu xuống.
Khuôn mặt ai cũng toát mồ hôi to như hạt đậu. Họ lại lo sợ luồng khí lạnh lẽo kia. Chưa từng trải qua cảm giác này, các học sinh trong lớp dần dần không chống cự được.
Rimo khuôn mặt cúi gầm. Tay cô nắm chặt thành bàn, tưởng như có thể bẻ nát chúng nếu cô tăng thêm chút lực đạo. Đôi mắt tử sắt toát ra tử khí, một cỗ tàn nhẫn không được kiềm lại mà ào ra, doạ đám học sinh cao trung một mảng.
Trong đầu lại nhớ về người đó, Rimo lại nổi lên một trận kinh tởm.
Kinh tởm... Kinh tởm...
Kinh tởm... Kinh tởm... Kinh tởm...
KINH TỞM!!!
Hô hấp của cô trở nên gấp gáp, tử đồng toả ra sát khí đáng sợ. Ánh mắt lạnh lùng sắc bén quét lên người cô nàng trước mắt làm cho cô ấy run lên sợ hãi.
Rimo phun viên kẹo ra ngoài, cảm giác tốt hơn một chút. Tử khí được thu lại nhưng không toàn hoàn. Học sinh 2A có hơi thở ra một chút. Họ không thể tin được, tại sao trong một phút họ lại có cảm giác mình sắp chết vậy. Nhưng họ vẫn nhận ra, nguy hiểm vẫn còn. Và không biết tại sao, họ lại dè chừng nhìn Rimo.
Rimo âm trầm nhìn cô nàng cho cô kẹo làm cho cô nàng kia bất giác lo lắng. Khoé mắt ướt đẫm, cô nhìn Rimo, miệng lắp bắp:
"R-- Rimo-- Rimo-chan, ch-- chị..."
Kaito lo lắng nhìn Rimo. Anh đứng phắt dậy, chạy đến tách lũ con gái đang bị doạ chết khiếp kia, nhẹ nhàng bế Rimo lên, miệng nói:
"Được rồi được rồi, Rimo bỏ qua chuyện này nhé. Dù sao Mei cũng chẳng cố ý đâu. Nhé, Rimo?"
Ánh mắt Rimo lạnh nhạt nhìn Kaito. Cô liếc nhìn Mei, môi nhỏ mở ra:
"Đừng tự ý làm chuyện gì mà không suy nghĩ, đừng để đến khi chết đi rồi mới hối hận."
Mei giật mình. Cô run rẩy gật đầu, ngồi khuỵu xuống sàn.
Đứa trẻ này... Sao lại đáng sợ như vậy chứ? Lời nói đó có thể phát ra từ một đứa trẻ con sao?
Tất cả mọi người trong lớp đều có suy nghĩ như vậy.
Kaito cười nhẹ, trong lòng thầm thở ra. May thật, Rimo không trực tiếp xử lí Mei.
Không phải xử lí kiểu máu me gì, nhưng chắc chắn là sẽ bị dần cho nột trận thừa sống thiếu chết. Lão già lần trước còn chưa chịu nổi, một cô gái như Mei chắc chắn sẽ xảy ra án mạng.
Kaito bế Rimo đến chỗ ngồi của mình, ngồi xuống. Ánh mắt cả lớp chăm chăm nhìn hai người, pha lẫn tò mò, khó hiểu cùng lo lắng, sợ sệt.
Cánh cửa mở ra, Aoko bước vào và bị choáng bởi cái chợ chồm hỏm trước mắt. Cô nhìn đám bạn ngồi trên đất, lo lắng hỏi:
"Này, mọi người có chuyện gì vậy? Này, Meiko."
Aoko lay lay Meiko. Bầu không khí của lớp thật sự rất lạ!
Meiko chợt tỉnh, nhìn Aoko. Ánh mắt cô thoáng nhìn Rimo, suy nghĩ một lát rồi nói:
"Không sao. Bọn tớ chơi nhiều quá nên mệt thôi."
"Vậy sao?" Aoko thở ra "Không có gì thì tốt."