Haibara nhìn Conan, hoàn toàn trở thành người xem kịch.
Càng ngày càng thú vị nha.
Rimo khẽ cười. Dán ánh mắt thương hại vào cậu, cô nói:
"Cậu đã nhớ rồi sao? Tôi cứ tưởng cậu bị đãng trí chứ?"
Conan vẫn chưa hết kinh ngạc nhìn Rimo.
Không ổn, tối nay có quá nhiều thứ xảy ra, cậu hoàn toàn không tiếp thu nổi.
Cậu cần vài phút để tiêu hóa thông tin.
Sau vài phút im lặng gánh chịu ba đôi mắt châm vào người, Conan như tỉnh lại sau giấc ngủ dài, mệt mỏi nói:
"Ra là cậu. Tôi cứ thắc mắc tại sao nhìn cậu khá quen mắt. Hóa ra..."
"Cậu không ngờ chứ gì?", Rimo mỉm cười tỏa nắng, "Vừa gặp tôi đã nhận ra cậu, thế mà..."
Rimo lắc lắc đầu, ra vẻ mình bị tổn thương sâu sắc.
Conan mắt cá chết nhìn Rimo, dấu thập đỏ hiện trên đầu, cậu cười, nói:
"Nếu đã nhận ra tôi thì sao cậu không nói?"
Báo hại cậu phải đau đầu suy nghĩ xem đã gặp cô ở đâu. Khả năng xấu nhất là vô tình gặp cô cùng bọn chúng.
Rimo nhìn Conan, ánh mắt của cô như tiếc hận rèn sắt không thành thép:
"Cậu không biết đời người phải tự khám phá bí mật mới thú vị sao?"
Thú vị con khỉ mốc!!!
Tiếng lòng Conan gào thét, không để ý hai mỗ nữ nào đó nhịn cười phá lên trước mặt cậu.
Conan trừng mắt nhìn hai người, cố làm dịu đi cảm xúc muốn giết người của mình. Cậu mệt mỏi chống cằm, đầu lại hiện về cảnh tượng đêm hôm đó...
--------------
Ngày 31 tháng 3 / 11:04 p.m
Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút ra khỏi văn phòng thám tử Kogoro, nhanh chóng chạy đi.
Chạy trên lề đường chỉ còn vài người quá lại, cậu nhíu mày, nhớ lại nội dung bức thư Kaito Kid đã gửi.
April fool.
Khi mặt trăng chia hai người làm đôi nửa, dưới danh nghĩa những ngọn sóng, ta sẽ đến thăm ngôi sao đen.
Đạo tặc bóng ma.
Conan nhếch môi cười.
Nếu "mặt trăng chia hai người làm đôi nửa" ám chỉ thời gian mặt trăng nằm giữa mặt trời và vệ tinh thì, có lẽ hắn sẽ đến vào khoảng 12h30' đêm tới 4h sáng, khi việc liên lạc thông tin vệ tinh của đài B.S bị gián đoạn!
Tên đài B.S cũng chính là tên viết tắt của viên Black Star! Còn "ngọn sóng" ở đây không phải là sóng biển, mà thực chất là sóng radio! Điều đó có nghĩa hắn sẽ đến theo hướng phát sóng của đài B.S.
Hướng phát sóng của đài B.S là 45° theo hướng Tây Nam, nếu nhìn ngang đường chân trời thì tầm 42,3°. Một nơi như thế, lại có thể nhìn thấy khu bảo tàng Beika chỉ có thể là...
Phải, nếu cậu không nhầm thì chính là nơi này.
Dừng chân lại, cậu thở dốc, ngước lên nhìn tầng cao nhất của tòa nhà. Khuôn mặt cậu trở nên nghiêm túc hẳn.
Chính là nó, tầng thượng khách sạn Hyde City!
Conan nhếch môi. Lấy lại khuôn mặt nghiêm túc, cậu nhanh chóng chạy vào bên trong khách sạn.
Cậu không biết rằng, ở gần đó có một chiếc xe khả nghi. Người trong xe quan sát hành động của cậu, một người liền báo cáo:
"Thanh tra, vừa có một thằng nhóc khả nghi tiến vào trong khách sạn. Tôi nên làm gì đây ạ?"
Người đó vừa liếc nhìn người ngồi đằng sau, vừa chảy mồ hôi lạnh.
Mùi thuốc tẩu thoảng bay trong bầu không khí tối tăm, ảm đạm. Người kia miệng ngậm chiếc tẩu, nhếch môi nói:
"Bỏ đi, mục tiêu của chúng ta là hắn cơ mà" Khẽ cười nhẹ, người đó lại nói với giọng giễu cợt "Dù có là thần thánh đi nữa, hắn cũng đâu có thể cải trang thành trẻ con được."
"V.. Vâng!"
Người đó hô to tỏ vẻ đã hiểu ý. Anh ta lại quan sát về phía tòa khách sạn, rồi lại giật mình báo cáo:
"Thanh tra, vừa có một đứa bé khác tiến vào khách sạn!"
"Lại nữa sao?"
Vị thanh tra nhíu mày, dời mắt về phía khách sạn. Như nhận ra thứ gì đó, ông cười khổ, giọng bất đắc dĩ lầm bầm:
"Con nhóc đó... Thảo nào nó cứ gặng hỏi mình về nội dung bức thư! Thì ra..."
"Vậy... thanh tra, chúng ta nên làm gì?" Người đó dò hỏi.
"Còn phải hỏi sao? Mặc kệ đi!"
"V-- Vâng!"
---------
Kẹt.
Trên tầng thượng của tòa khách sạn Hyde City, cánh cửa dẫn ra sân thượng mở ra, tạo nên tiếng động nhỏ nhoi.
Từng đợt gió bay qua, hung hăng kéo đi vạt áo, những sợi tóc của cậu nhưng lại bất lực trả lại mà bay mất.
Vầng trăng bị khuyết quá nửa treo trên nền trời đen, những đám mây dần dần tiếp cận nó để nhận được ánh sáng màu trắng yếu ớt, mơ hồ kia.
Conan đóng cửa lại, hai tay đút túi quần. Chậm rãi tiến về phiá trước, cậu đưa mắt nhìn xung quanh.
Không có ai cả.
Khi nhận ra mình đã đến đủ gần, cậu dừng lại, nhìn về nơi đang được những ngọn đèn chiếu sáng cả một vùng, khóe môi giật giật.
"Kia chắc là bảo tàng Beika rồi."
Tay rút khỏi túi quần, cậu ngồi xổm xuống, đặt một lon nước có gắn một cây pháo bông loại nhỏ trên đất. Tay đưa lên trước mặt, cậu nhìn những chiếc kim trên mặt đồng hồ, cười mỉm:
"Mới 12h29, vẫn còn sớm. Ngồi chờ một lúc vậy."
Gió thổi ào, cuốn những sợi tóc màu đen của Conan, ép chúng bay một cách tán loạn, lộn xộn.
Đằng sau Conan, nơi cậu không thể nhìn thấy, vầng trăng khuyết đi quá nửa vẫn chiếu sáng bằng ánh trăng yếu ớt. Nếu ai đó để ý, sẽ thấy được một hình tương tự hình tam giác khả nghi trên mặt trăng.
Đôi mắt tử sắc ngước nhìn mặt trăng, môi cười thành một đường cong đẹp đẽ.
Đã đến.
Reng reng.
Chiếc điện thoại mini của Conan rung lên. Cậu đeo tai nghe vào tai, phần còn lại để kề miệng, hỏi:
"Bác tiến sĩ ạ?"
Trong tai nghe lập tức vang lên giọng nói của bác tiến sĩ:
"Shinichi, bác đã tìm trong tất cả đống tài liệu và các bài báo bố cháu để lại, có điều thông tin về gã 1412 này rất mờ mịt.
Lần đầu tiên hắn giở trò là vào 18 năm trước tại Paris... Trong vòng 10 năm sau đó, đạo tặc 1412 hoàn toàn không xuất hiện nữa. Vì vậy người ta cho rằng hắn đã chết.
Nhưng bỗng nhiên vào 8 năm trước, siêu trộm 1412 trở lại, mặc dù địa bàn hoạt động phần lớn chỉ gói gọn ở Nhật."
Conan gật đầu:
"Nếu 18 năm trước đã đi ăn trộm thì bây giờ chắc hẳn cũng phải khá già rồi. Bác còn thông tin gì nữa không ạ?"
"Tên trộm này có rất nhiều biệt danh: Lupin thời hiện đại, Ảo thuật gia ánh trăng,... nhưng cái tên phổ biến nhất là--"
"Phổ biến nhất?" Conan lặp lại.
"Một nhà văn trẻ tuổi đã rất ấn tượng với tên siêu đạo tặc bóng đêm này nên đã lấy hình ảnh đứa trẻ nghịch túi kẹo, so sánh với hình ảnh cảnh sát nước ngoài thường bị hắn chơi đùa để đặt tên 1412 theo lối chơi chữ: K-I-D."
"Kid?"
Conan lặp lại tên của hắn, siêu đạo chích 1412.
Vù vù vù....
Gió bỗng nhiên thổi ào lên, kèm theo thứ tiếng động khác thường. Giống như có thứ gì đó cản lại gió vậy.
Conan giật mình, quay người về phía sau. Mắt cậu mở lớn, trợn to lên như không tin vào mắt mình.
Vầng khuyết nguyệt vẫn treo trên nền trời đen thẳm, chịu làm nền cho sự xuất hiện bất ngờ.
Chiếc áo choàng màu trắng nổi bật tung bay trong biển gió.
Thân thể màu trắng rơi xuống, tiếp đất một cách hoàn hảo.
"Phải. Đạo tặc bóng đêm 1412 còn được gọi là đạo tặc Kid!!"
Câu nói của bác tiến sĩ như rơi vào khoảng không vô tận.
Conan trợn to mắt nhìn hắn. Cậu vẫn chưa thoát khỏi cơn bàng hoàng cùng với bất ngờ.
Khẽ chỉnh lại chiếc mũ quý ông màu trắng, hắn đứng dậy.
Giữa màn đêm huyền ảo, hắn đứng đó như đã hiển hiện từ bao giờ.
Ném vào Conan ánh nhìn xuyên thấu, hắn nhếch mép điềm tĩnh, ngạo mạn và đầu tự tin.
Hắn nhảy xuống, lịch lãm đi về phía Conan. Conan nhét chiếc điện thoại mini vào túi quần, tắt máy.
Ánh mắt trong bóng tối vẫn tia mắt nhìn họ, đôi môi hồng phấn khẽ nhếch nhẹ.
Conan đứng im quan sát Kaito Kid, chế độ đề phòng đạt mức tối đa.
Mũ và áo choàng trắng cực kì linh hoạt.
Tuy ánh sáng yếu ớt cùng chiếc kính một mắt làm cho người khác khó có thể nhận dạng dễ dàng, nhưng ai cũng có thể nhận ra rằng: tên trộm còn rất trẻ.
30?
20?
Không! Phải trẻ hơn nữa!
Tiếng tim Conan đập từng nhịp, từng nhịp mạnh mẽ.
Tiếng bước chân dừng lại. Khoảng cách giữa hai người khoảng 2-3m.
"Này cậu bé..." Hắn lên tiếng. Giọng nói này làm cho người ta liên tưởng đến một người vị thành niên trẻ tuổi.
Hắn nhìn Conan, mỉm cười hỏi:
"Em đang làm gì ở đây thế?"
Conan cúi xuống, bật quẹt lửa. Cậu đưa quẹt lửa lại gần dây pháo.
Xẹt.
Víu.
Bùm.
Một tia sáng bỗng bừng lên trên màn đêm đen kịt. Điều này ắt hẳn đã đánh động đoàn người đang đề cao cảnh giác ở xung quanh.
Conan cười rạng rỡ, ngây ngô nhìn hắn, nói:
"Bắn pháo hoa ạ!"
Kaito ngước đầu nhìn pháo hoa tắt đi trong màn đêm, mỉm cười. Hắn nhìn Conan, định nói thì...
"Pháo hoa... đẹp nhỉ?"
Mộy giọng nói xa lạ vang lên làm cho Conan lập tức đề phòng, không để ý rằng Kaito Kid đã cứng người lại trong phút chốc.
Conan thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn có đồng bọn?
Đưa mắt nhìn về phía phát ra giọng nói, Conan khuôn mặt nghiêm túc bỗng nghệch ra rồi chảy đầy hắc tuyến.
Ở phía cánh cửa, một con nhóc đứng đó, ngước đầu nhìn pháo hoa xong thì nhìn cậu và hắn.
Đó là một cô bé khoảng 6-7 tuổi, có mái tóc màu đen xõa tự nhiên ngang vai. Đôi mắt màu tím lạ mắt trầm trồ nhìn pháo hoa, đôi môi nhỏ cười lên rạng rỡ. Trong phút chốc, ánh sáng từ pháo hoa làm cho khuôn mặt cô nhóc như bừng sáng lên, nụ cười kia... làm cho cậu có chút ngỡ ra.
Rất đẹp. Đẹp kiểu ngây ngô, dễ thương, đúng chất một đứa trẻ.
Nếu ai đó nói con nhóc là đồng bọn của hắn, có cho 10 vạn yên cậu cũng không tin.
Bỗng nhiên cô bé kia mở to mắt ra, như không tin vào mắt mình vậy. Môi nhỏ khẽ run run, ngập ngừng như muốn nói gì đó nhưng không thể nói ra thành lời.
Tay cô bé chỉ về phía Kaito Kid, hét tướng lên:
"Kaito Kid kìa!!!"
Cô nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt trầm trồ, sùng bái nhìn hắn.
Conan nhíu mày nhìn cô. Hắn có gì mà cô nhóc lại vui như thế?
Cậu bất mãn ngước lên nhìn tên siêu đạo chích. Bỗng nhiên cậu lại phát hiện ra, hắn có chút gì đó gọi là... bối rối?
Rimo chạy lại gần, cách họ khoảng 3m thì dừng lại. Cô nhìn Kaito, trầm trồ nói:
"Không ngờ em lại có thể gặp anh như thế này, Kaito Kid-sama! Thật hay quá! Vẫn là em đoán đúng, ha ha!"
Rimo đắc ý cười, không để ý mặt Kaito dần xanh lại.
"Ri...mo?"
Gì đây gì đây gì đây?
Cái quái gì thế này??? Sao Rimo lại ở đây???
Gáhhhh!!! Liệu em ấy có nhận ra mình không???
Chết tiêt!!! Tên khốn nào dám chỉ cho em ấy tên đây????
Ta sẽ đến thăm hỏi dòng họ nhà mi!!! Tên khốn!!!!
Rimo ngừng cười, quái lạ nhìn Kaito. Ánh mắt soi mói của cô khiến cho Kaito chột dạ.
Rimo chiếu ánh mắt lên người Kaito, thần thần bí bí nói:
"Kaito Kid-sama... Tại sao biết tên của em? Chẳng lẽ... "
Kaito nghe câu hỏi của Rimo thì giật nảy người một cái.
Chết... lỡ miệng rồi!
"Hửm...?"
Chống đỡ hai đôi mắt đang nhìn mình, Kaito tút lại vẻ gentleman, tà mị nhìn Rimo, nói:
"Anh biết hết tất cả những quý cô, đặc biệt là quý cô xinh đẹp, dễ thương như Rimo-chan rồi."
Anh cố ý nâng cao giọng nói của mình để Rimo không thể nhận ra. Rimo cười nhẹ. Ai